Xuyên Không Thành Nam Chính Otome Game
Chương 23: Chuẩn bị bữa tiệc tại nhà del Miro
Ain Tsunetsugu
19/05/2024
Theo lệ, nếu như nhận được lời mời dự tiệc từ một quý tộc, thì sau đó tôi sẽ phải mời lại chính người đó đến bữa tiệc của mình như một phép lịch sự hiển nhiên. Tôi đã cố thoái thác chuyện tổ chức tiệc càng lâu càng tốt, nhưng sự đã đến nước này rồi thì có muốn né cũng chẳng né được nữa. Cũng may, tiệc tổ chức vào dịp này thì vừa thuận tiện để tôi thông báo về bữa tiệc Giáng sinh theo tinh thần noblesse oblige của Alistair.
Dù sao đây cũng là một dịp tốt để tập trung cả nữ chính và các đối tượng cua được lại cùng một chỗ. Tôi phải viết thư cho cả Alistair (theo lẽ đương nhiên), Luciano, Darion, Caelan, và quan trọng nhất là Viridia. Nàng không phải nhân vật chính của bữa tiệc lần này, vì Giáng sinh mới là dịp ấy. Mà thực ra, đây là lúc để Viridia gặp Caelan cùng Darion cho đúng thời hạn trong game. Luciano nghe thấy tôi mở tiệc thì mở cờ trong bụng, nhưng nghe tôi nói có Alistair tới thì lại lập tức cất ngay cờ vào kho mà lôi súng ống đại bác ra tìm tôi.
“Alistair á?”
“Coi cái mặt cậu kìa Luce. Thế là vô lễ đó, biết chưa?” Tôi bẹo má cậu chàng cho nó giãn ra thành một nụ cười. “Cậu mà còn cau mày thế này nữa là thành nếp nhăn mất.”
“Nếu Alistair không dính cứng ngắc lấy cậu mỗi khi có mặt mình thì mình sẽ không nhăn.” Luciano hừ mũi.
Tôi mím môi uống đại tách trà, lòng do dự không biết có nên kể cho cậu bạn nghe những gì vừa xảy ra giữa mình và hoàng tử Alistair tuần trước hay không. Khi ấy, Alistair đã lại đến dinh thự del Miro và đòi ngủ chung phòng “như những ngày chúng ta còn bé”. Không may, lúc ấy Darion lại đang có mặt ở nhà tôi để bàn về việc đổi qua canh tác các loại hoa màu khác, hay là chuyển nhân công trồng cây của tôi thành nhân công chế biến hàng thu hoạch. Alistair biết ý nên vừa tới là đã lỉnh ngay vào thư phòng của tôi chờ sẵn trong khi tôi tiếp khách.
“Ozzy! Ta nhớ cậu lắm đó.” Alistair ôm chầm lấy tôi từ đằng sau, khi khách đã rời đi được một lúc.
“Ernest không đi với cậu à?”
“Cậu ấy ở nhà lo nốt mấy phần trong khâu chuẩn bị tiệc Giáng sinh đó. Đừng lo, tới lúc tổ chức tiệc ta sẽ cho cậu ấy về mà.”
“Phải giữ lời đấy.” Tôi nghiêm giọng. “Nếu Ernest thấy mình không được tôn trọng tới mức không cho cả về ăn lễ thì tôi không biết ăn nói làm sao luôn đấy.”
“Thấy giống mẹ kiểm tra tình hình con trai quá vậy ta.”
“Không có đùa tào lao thế nữa đâu.”
Nhưng Alistair dường như không để ý đến lời nhận xét đó mà lại vòng tay qua cổ, đầu dựa sát vào đầu tôi như một cô bạn gái đang nhõng nhẽo:
“Nãy cậu nói chuyện với ai đó?”
“… Darion Villeneuve.”
“À, anh ta à.” Alistair dường như đã hết hứng thú. “Thế thì thôi.”
Thấy tôi không đáp, cậu chàng ngước lên: “Không hỏi gì nữa à?”
“Cậu bảo thôi mà.”
“Ta đã trông chờ một phản ứng gì đó mãnh liệt hơn.” Alistair ngả ngớn.
“Hửm, cậu quen biết gì Darion sao, Alice?” Vừa sắp xếp lại mớ giấy tờ mà Darion cung cấp, tôi vừa tranh thủ đọc lướt qua chúng một lượt. Cũng không lạ gì nếu Alistair thực sự biết Darion là anh ruột mình mà cậu ta không nói ra để bảo vệ thanh danh hoàng tộc. Chàng hoàng tử của tôi im lặng mất một lúc, trước khi buông tay khỏi người tôi và tự mình khoan thai ngồi xuống ghế sofa để không làm phiền tôi trong lúc đương xử lý công việc nữa.
“Bỏ qua chuyện đó đi. Thế, hoàng tử đã cất công đến đây rồi, cậu có qua dự tiệc với nhà chúng tôi được hay không?”
“Ừ, được. Cậu cũng muốn ta nhân dịp đó tuyên bố về bữa tiệc Giáng sinh của hoàng gia luôn nhỉ? Mà chúng ta có công khai việc thường dân cũng sẽ tham gia luôn không?”
“Đừng có để họ hỉnh cái mặt lên trời khinh khi với thường dân trong khi mặc đồ giống họ. Tất nhiên là không.” Tôi nói gọn lỏn. Ngừng một lát, tôi tiếp:
“Chỉ cần nói là theo tinh thần noblesse oblige được rồi. Hoàng gia làm gương cho thiên hạ noi theo, nếu cậu cũng xem dân ngang hàng với quý tộc thì nạn phân biệt cũng may ra bớt được phần nào. Có thể là hình thức… nhưng mà thôi.”
“Nhưng sao cậu lại muốn gần gũi với thường dân thế, Ozzy?”
“Máu xanh dù gì cũng chỉ là máu đỏ dưới da thôi. Cậu… chưa chảy máu bao giờ nhỉ, Alice? Cũng phải thôi, ai dám để tiểu hoàng tử quý báu rơi một giọt máu đào. Cả nước sẽ nhỏ nước mắt thương xót cho cậu mất.”
Alistair lại lăn đùng ra ăn vạ ngay sau khi nghe tôi nói thế. Nói chung, không có mặt Luciano, Alistair còn dính lấy tôi ác hơn nữa cơ. Sau vài tháng, tôi mới hiểu ra rằng vị hoàng tử của chúng tôi là một người thiếu hơi ấm của cha mẹ do vua và hoàng hậu sợ chiều hư các con, thế nên càng lớn Alistair càng làm càn đối với việc yêu cầu bạn bè chiều chuộng mình trong bí mật. Luciano ngày còn nhỏ cũng chiều Alistair, nhưng dường như ở hai người đã có một sự rạn nứt gì đó mà tôi không biết. Trước khi tôi xuyên vào cơ thể Oscar, anh chàng cũng cự tuyệt hoàng tử trước mặt người khác hơn, nhưng lại chiều lòng Alistair khi không ai trông thấy.
*Quay lại với Luciano, cậu chàng đến đây hôm nay là để thẩm định và học hỏi cách làm mấy món ăn ở bữa tiệc sắp tới của nhà del Miro. Không phải kiểu tiệc ăn tối nơi mọi người ngồi ở những chiếc bàn dài, mà tôi muốn thử nghiệm với những món ăn có thể dễ dàng bốc tay và đi qua đi lại chào hỏi người khác. Thề có chúa, Viridia ạ, tôi đã tạo điều kiện hết sức cho cô dễ dàng gặp gỡ và chào hỏi đám bồ tương lai của cô rồi đấy. *Giờ tôi chỉ còn nước thiếu điều đẩy nữ chính tới chỗ từng người đang đứng và bắt cô ấy phải tự giới thiệu bản thân cho đám con trai thôi.
Những món ăn có thể dùng được cho bữa tiệc tối đều là món nhỏ, gọn, có thể xỉa được bằng tăm. Thời đại này vẫn chưa có tăm, nên tôi đã phải đi nhờ những người thợ chế tác cho mình một bộ nĩa bé xíu để xỉa vào mấy món trông như món ăn vặt này. Đúng là ăn một miếng thì chẳng bõ dính răng thật, nhưng quý tộc sẽ đặt sự thanh cảnh lên hàng đầu. Tuy vậy nhưng tôi vẫn sẽ chuẩn bị hơi dư ra một chút, ai ưa ăn thì cứ tự nhiên lấy, còn không hết thì sẽ thành phần cho gia nhân. Luciano cũng đang ghi lại công thức nhoay nhoáy, thậm chí còn tự mình bước vào thực hiện một vài công đoạn mà bản thân chưa nắm rõ.
“Cậu thấy sao, Luce?”
“Hay quá! Cậu học được chuyện làm những món cầm tay này ở đâu đó, Oscar?”
“Từ chính những thường dân mà mình đã gặp đó.”
“Ở lần đi lễ hội đó hả?”
“Ừ. Cậu có để ý những món ăn vặt của họ không?”
“Có. Chúng được thiết kế để cầm tay rất tiện lợi, nhưng rõ là… ờm, chúng là mấy cái bánh hoặc những mẩu miếng to mà?”
“Đúng là mẩu miếng to thật, nhưng chính vì thế nên mình đã nhờ các đầu bếp nghiên cứu cách thu nhỏ miếng ăn mà vẫn giữ nguyên được hương vị trọn vẹn.”
“Hầu tước chăm chỉ của chúng ta mất công thật đó.” Luciano cầm lấy một dải tóc tôi lên nhìn, như để soi xem tóc tôi đã rụng bao nhiêu sợi vì mải mê suy nghĩ.
“Cũng là một cách để khiến quý tộc gần với thường dân hơn thôi mà.” Tôi lặp lại những lời y như đã nói với Alistair.
…****************…
“Ấy, vậy là được rồi đó!” Tôi tự hào cười toe với một Luciano đứng cạnh bên nhìn lại những thứ đã được sắp đặt sẵn đâu vào đó, chỉ chờ tới ngày là đi vào hoạt động.
“Cậu sẽ tổ chức tiệc ở đây sao, Oscar? Hơi khác với mình tưởng tượng nhỉ?”
“Ừ. Nhưng đây là chỗ tốt nhất rồi. Một sảnh tiệc đủ rộng mà lại không quá riêng tư, chỉ có thể là căn nhà mùa hè của mình, dinh thự cũ của gia tộc mẹ mình thôi.” Tôi mỉm cười toe toét. Phải, lần này tiệc cho các quý tộc sẽ được tổ chức ở căn nhà này, nơi có đầy đủ các tiện nghi nhưng đã lâu không được dùng đến.
Dù sao đây cũng là một dịp tốt để tập trung cả nữ chính và các đối tượng cua được lại cùng một chỗ. Tôi phải viết thư cho cả Alistair (theo lẽ đương nhiên), Luciano, Darion, Caelan, và quan trọng nhất là Viridia. Nàng không phải nhân vật chính của bữa tiệc lần này, vì Giáng sinh mới là dịp ấy. Mà thực ra, đây là lúc để Viridia gặp Caelan cùng Darion cho đúng thời hạn trong game. Luciano nghe thấy tôi mở tiệc thì mở cờ trong bụng, nhưng nghe tôi nói có Alistair tới thì lại lập tức cất ngay cờ vào kho mà lôi súng ống đại bác ra tìm tôi.
“Alistair á?”
“Coi cái mặt cậu kìa Luce. Thế là vô lễ đó, biết chưa?” Tôi bẹo má cậu chàng cho nó giãn ra thành một nụ cười. “Cậu mà còn cau mày thế này nữa là thành nếp nhăn mất.”
“Nếu Alistair không dính cứng ngắc lấy cậu mỗi khi có mặt mình thì mình sẽ không nhăn.” Luciano hừ mũi.
Tôi mím môi uống đại tách trà, lòng do dự không biết có nên kể cho cậu bạn nghe những gì vừa xảy ra giữa mình và hoàng tử Alistair tuần trước hay không. Khi ấy, Alistair đã lại đến dinh thự del Miro và đòi ngủ chung phòng “như những ngày chúng ta còn bé”. Không may, lúc ấy Darion lại đang có mặt ở nhà tôi để bàn về việc đổi qua canh tác các loại hoa màu khác, hay là chuyển nhân công trồng cây của tôi thành nhân công chế biến hàng thu hoạch. Alistair biết ý nên vừa tới là đã lỉnh ngay vào thư phòng của tôi chờ sẵn trong khi tôi tiếp khách.
“Ozzy! Ta nhớ cậu lắm đó.” Alistair ôm chầm lấy tôi từ đằng sau, khi khách đã rời đi được một lúc.
“Ernest không đi với cậu à?”
“Cậu ấy ở nhà lo nốt mấy phần trong khâu chuẩn bị tiệc Giáng sinh đó. Đừng lo, tới lúc tổ chức tiệc ta sẽ cho cậu ấy về mà.”
“Phải giữ lời đấy.” Tôi nghiêm giọng. “Nếu Ernest thấy mình không được tôn trọng tới mức không cho cả về ăn lễ thì tôi không biết ăn nói làm sao luôn đấy.”
“Thấy giống mẹ kiểm tra tình hình con trai quá vậy ta.”
“Không có đùa tào lao thế nữa đâu.”
Nhưng Alistair dường như không để ý đến lời nhận xét đó mà lại vòng tay qua cổ, đầu dựa sát vào đầu tôi như một cô bạn gái đang nhõng nhẽo:
“Nãy cậu nói chuyện với ai đó?”
“… Darion Villeneuve.”
“À, anh ta à.” Alistair dường như đã hết hứng thú. “Thế thì thôi.”
Thấy tôi không đáp, cậu chàng ngước lên: “Không hỏi gì nữa à?”
“Cậu bảo thôi mà.”
“Ta đã trông chờ một phản ứng gì đó mãnh liệt hơn.” Alistair ngả ngớn.
“Hửm, cậu quen biết gì Darion sao, Alice?” Vừa sắp xếp lại mớ giấy tờ mà Darion cung cấp, tôi vừa tranh thủ đọc lướt qua chúng một lượt. Cũng không lạ gì nếu Alistair thực sự biết Darion là anh ruột mình mà cậu ta không nói ra để bảo vệ thanh danh hoàng tộc. Chàng hoàng tử của tôi im lặng mất một lúc, trước khi buông tay khỏi người tôi và tự mình khoan thai ngồi xuống ghế sofa để không làm phiền tôi trong lúc đương xử lý công việc nữa.
“Bỏ qua chuyện đó đi. Thế, hoàng tử đã cất công đến đây rồi, cậu có qua dự tiệc với nhà chúng tôi được hay không?”
“Ừ, được. Cậu cũng muốn ta nhân dịp đó tuyên bố về bữa tiệc Giáng sinh của hoàng gia luôn nhỉ? Mà chúng ta có công khai việc thường dân cũng sẽ tham gia luôn không?”
“Đừng có để họ hỉnh cái mặt lên trời khinh khi với thường dân trong khi mặc đồ giống họ. Tất nhiên là không.” Tôi nói gọn lỏn. Ngừng một lát, tôi tiếp:
“Chỉ cần nói là theo tinh thần noblesse oblige được rồi. Hoàng gia làm gương cho thiên hạ noi theo, nếu cậu cũng xem dân ngang hàng với quý tộc thì nạn phân biệt cũng may ra bớt được phần nào. Có thể là hình thức… nhưng mà thôi.”
“Nhưng sao cậu lại muốn gần gũi với thường dân thế, Ozzy?”
“Máu xanh dù gì cũng chỉ là máu đỏ dưới da thôi. Cậu… chưa chảy máu bao giờ nhỉ, Alice? Cũng phải thôi, ai dám để tiểu hoàng tử quý báu rơi một giọt máu đào. Cả nước sẽ nhỏ nước mắt thương xót cho cậu mất.”
Alistair lại lăn đùng ra ăn vạ ngay sau khi nghe tôi nói thế. Nói chung, không có mặt Luciano, Alistair còn dính lấy tôi ác hơn nữa cơ. Sau vài tháng, tôi mới hiểu ra rằng vị hoàng tử của chúng tôi là một người thiếu hơi ấm của cha mẹ do vua và hoàng hậu sợ chiều hư các con, thế nên càng lớn Alistair càng làm càn đối với việc yêu cầu bạn bè chiều chuộng mình trong bí mật. Luciano ngày còn nhỏ cũng chiều Alistair, nhưng dường như ở hai người đã có một sự rạn nứt gì đó mà tôi không biết. Trước khi tôi xuyên vào cơ thể Oscar, anh chàng cũng cự tuyệt hoàng tử trước mặt người khác hơn, nhưng lại chiều lòng Alistair khi không ai trông thấy.
*Quay lại với Luciano, cậu chàng đến đây hôm nay là để thẩm định và học hỏi cách làm mấy món ăn ở bữa tiệc sắp tới của nhà del Miro. Không phải kiểu tiệc ăn tối nơi mọi người ngồi ở những chiếc bàn dài, mà tôi muốn thử nghiệm với những món ăn có thể dễ dàng bốc tay và đi qua đi lại chào hỏi người khác. Thề có chúa, Viridia ạ, tôi đã tạo điều kiện hết sức cho cô dễ dàng gặp gỡ và chào hỏi đám bồ tương lai của cô rồi đấy. *Giờ tôi chỉ còn nước thiếu điều đẩy nữ chính tới chỗ từng người đang đứng và bắt cô ấy phải tự giới thiệu bản thân cho đám con trai thôi.
Những món ăn có thể dùng được cho bữa tiệc tối đều là món nhỏ, gọn, có thể xỉa được bằng tăm. Thời đại này vẫn chưa có tăm, nên tôi đã phải đi nhờ những người thợ chế tác cho mình một bộ nĩa bé xíu để xỉa vào mấy món trông như món ăn vặt này. Đúng là ăn một miếng thì chẳng bõ dính răng thật, nhưng quý tộc sẽ đặt sự thanh cảnh lên hàng đầu. Tuy vậy nhưng tôi vẫn sẽ chuẩn bị hơi dư ra một chút, ai ưa ăn thì cứ tự nhiên lấy, còn không hết thì sẽ thành phần cho gia nhân. Luciano cũng đang ghi lại công thức nhoay nhoáy, thậm chí còn tự mình bước vào thực hiện một vài công đoạn mà bản thân chưa nắm rõ.
“Cậu thấy sao, Luce?”
“Hay quá! Cậu học được chuyện làm những món cầm tay này ở đâu đó, Oscar?”
“Từ chính những thường dân mà mình đã gặp đó.”
“Ở lần đi lễ hội đó hả?”
“Ừ. Cậu có để ý những món ăn vặt của họ không?”
“Có. Chúng được thiết kế để cầm tay rất tiện lợi, nhưng rõ là… ờm, chúng là mấy cái bánh hoặc những mẩu miếng to mà?”
“Đúng là mẩu miếng to thật, nhưng chính vì thế nên mình đã nhờ các đầu bếp nghiên cứu cách thu nhỏ miếng ăn mà vẫn giữ nguyên được hương vị trọn vẹn.”
“Hầu tước chăm chỉ của chúng ta mất công thật đó.” Luciano cầm lấy một dải tóc tôi lên nhìn, như để soi xem tóc tôi đã rụng bao nhiêu sợi vì mải mê suy nghĩ.
“Cũng là một cách để khiến quý tộc gần với thường dân hơn thôi mà.” Tôi lặp lại những lời y như đã nói với Alistair.
…****************…
“Ấy, vậy là được rồi đó!” Tôi tự hào cười toe với một Luciano đứng cạnh bên nhìn lại những thứ đã được sắp đặt sẵn đâu vào đó, chỉ chờ tới ngày là đi vào hoạt động.
“Cậu sẽ tổ chức tiệc ở đây sao, Oscar? Hơi khác với mình tưởng tượng nhỉ?”
“Ừ. Nhưng đây là chỗ tốt nhất rồi. Một sảnh tiệc đủ rộng mà lại không quá riêng tư, chỉ có thể là căn nhà mùa hè của mình, dinh thự cũ của gia tộc mẹ mình thôi.” Tôi mỉm cười toe toét. Phải, lần này tiệc cho các quý tộc sẽ được tổ chức ở căn nhà này, nơi có đầy đủ các tiện nghi nhưng đã lâu không được dùng đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.