Xuyên Không Thành Nam Chính Otome Game

Chương 18: Một chuyến viếng thăm (2)

Ain Tsunetsugu

19/05/2024

“Ta biết cậu là một người giỏi giang.” Justin đưa tách trà nóng cho tôi. “Nên việc cậu muốn phụng sự một người như Alistair là điều đương nhiên.”

“Hoàng tử quá khen. Tôi thực sự chẳng có tài cán gì, chỉ có thể dùng chút sức mọn để cống hiến cho đất nước mà thôi.”

“Là cậu thật sự không có tài, hay cậu chỉ nói thế? Một kẻ không có tài sẽ không được sử dụng trong bộ máy vận hành của chúng ta đâu.”

Tách trà vừa đưa lên môi chưa kịp nhấp đã ngừng lại giữa không trung. Ăn nói kiểu ngứa đòn ghê gớm, phải mà đây không phải hoàng tử là mình đã đứng dậy ngay rồi đấy. Mặt mũi thì cũng đẹp như Alistair, vậy mà tính cách khó chịu kinh. Hoặc là mình thấy thế vì anh ta là đối thủ của người mình phò tá.

“Tôi cho rằng… mình không nên quá kiêu căng ngạo mạn, vì thế việc nghĩ rằng bản thân còn kém là một cách để tôi nhắc mình nên cố gắng để khiến bản thân khá lên từng ngày.” Uống sạch tách trà, tôi “lỡ tay” gõ nó hơi mạnh xuống bàn. “Tự mãn cũng không phải là một đức tính mà người trong bộ máy vận hành nên có, hoàng tử Justin cũng đồng ý với tôi chứ phải không ạ?”

...****************...

Ngồi ở hai chiếc ghế mặt đối mặt, Alistair không nói gì, và cả Luciano lại càng im lặng hơn. Như thể hai người đó sẵn sàng nhảy vào đập cho nhau một trận, nếu không phải vì thân phận và địa vị của bản thân. Giữa trận địa ấy, tôi và Ernest cũng chỉ hết nhìn nhau thì lại nhìn qua hai vị quý tộc kia, bắt đầu chờ họ châm ngòi một trận hùng biện.

Sau khi nghe được tin tôi bị hoàng tử Justin triệu vào yết kiến, cả Luciano và Alistair đều không hẹn mà cùng đến dinh thự nhà del Miro để hỏi thăm, như thể tôi vừa mới bước vào hang cọp trở ra thành một người hùng vẻ vang. Luciano đến trước (do nhà gần hơn, tất nhiên), và đã xoắn xuýt lên bên cạnh tôi suốt cả sáng. Khi Alistair đến, Luciano đang dở tay đút cho tôi cái bánh bích quy mà cậu vừa tự học tự làm được (khá ngon so với lần đầu tiên của một thợ bánh). Khỏi phải nói, trông thấy khuôn mặt đen ngòm vì tức tối của Alistair, Luciano cũng chẳng nề hà gì mà chắt lưỡi tặc tặc mấy tiếng. Và bây giờ, hai chàng trai ấy đang ngồi đối mặt nhau.

“Đáng lẽ ngài phải ngăn chặn không để hoàng tử Justin đụng được vào Oscar mới đúng.” Luciano mở đầu, như thể muốn nói rằng tất cả lỗi lầm là tại hoàng tử trẻ tuổi không thể kiềm chế được ông anh khó ưa của mình. Nhưng Alistair biết lỗi không phải ở mình, nên cậu xẵng giọng đáp:

“Ta á? Ồ hô, bình thường cậu coi ta có ra cái gì đâu, sao bây giờ lại cho ta quyền hạn đủ để chặn ông anh ta lại thế? Hay là trong mắt cậu cậu muốn xem ta thấp thì ta dưới thấp, muốn xem ta cao thì ta ở trên cao à? Lí lẽ hay thật đấy nhỉ?”

“Chứ lại không? Ngài toàn lợi dụng những lúc tôi không ở gần được để đu theo Oz, làm phiền cậu ấy bằng những yêu cầu nhỏ mọn của bản thân…”

“Ozzy, cậu có thấy ta phiền không?”

“Lại còn biệt danh đó nữa! Oz, cậu nói thật đi, không phải ngại, có gì mình chịu hết cho.”

Thật ra thì cả hai người đều phiền như nhau! Tôi nghĩ thầm.



“Xin hai người đừng cãi nhau nữa.” Ernest có vẻ là người khó xử nhất bọn. Đứng giữa chủ nhân cậu ta và bạn thân của người đã đề cử cậu, Ernest bé nhỏ như đang đứng trước thế bao vây không có lối thoát, như một con chim nhỏ bị kẹp giữa một con ngựa hoang và một con sư tử.

“Ernest, ra đây với ta. Hai người đó muốn đánh muốn cãi gì đó thì cứ việc.” Tôi thở dài, kéo tay cậu thư đồng tội nghiệp của hoàng tử, tranh thủ trong lúc hai người kia còn bận nghĩ ra mấy câu đâm chọc nhau cho sướng cái mồm. Hi vọng Alistair trả lương hậu hĩnh cho cậu, chứ ba cọc ba đồng mà đi làm như lương năm chục triệu thế này thì có là tôi cũng sẽ đòi nghỉ việc sớm mất.

“Dạo này Alistair đối xử với cậu thế nào?”

“Tôi không có gì để than phiền hết. Ừm… nhờ có công việc này mà tôi có thể giúp ông duy trì trại trẻ, tháng trước họ mới xây lại nhà vệ sinh, nhà tắm cũng như sửa sang lại mấy chỗ đã xuống cấp trong nhà…”

“Thế thì tốt rồi.” Tôi xoa đầu Ernest. “Cậu đã làm việc vất vả đến vậy, cũng nên thấy thành quả xứng đáng.”

“Thực ra tôi cũng không làm gì nhiều đâu. Là do hoàng tử Alistair giỏi giang thôi.”

“Ta chắc cả hai đều học hỏi được từ nhau, không nhiều thì ít. Quả nhiên, ta đã không quyết định sai lầm khi giao cậu cho cậu ta mà.”

“Giao tôi… cho ngài ấy?”

“Ý ta là đề cử. Không sai khi ta đề cử cậu cho vị trí thư đồng của Alistair…”

“Nhưng quả thực ngài ấy vẫn là một người khá hấp tấp trong quyết định. Không ai có thể nắm chặt dây cương của hoàng tử Alistair, nên ngài ấy tự tung tự tác hết sức!” A, giờ than phiền tới rồi đấy. Quả nhiên, Ernest cũng không thể ngăn mình than thở về chủ nhân.

“Cậu cũng phải thông cảm. Cứ từ từ mà gợi ý cho Alice… tair, cậu ấy sẽ tự động sửa được thôi.”

“Chúng ta để họ ở trong đó như vậy sẽ không sao chứ ạ?”

“Cậu vẫn chưa nghe thấy tiếng động mạnh hay tiếng ai đó đập bể đồ mà đúng không? Hai người đó là quý tộc mà, kệ đi.”

“V-vâng…” Ernest thoáng bất ngờ trước sự thản nhiên của tôi. Tôi chỉ biết vỗ lưng cậu ta, xem như lời trấn an rằng chẳng chóng thì chày cậu chàng cũng sẽ quen với sự hỗn loạn khi làm bạn với hai ông thần này thôi. Mà, có loạn tới đâu, cả Luciano và Alistair đều ý thức được mình là quý tộc, không thể cứ thế đánh nhau như ở đầu đường xó chợ được. Tính ra một môi trường như thế này vẫn hợp với Ernest hơn là phải sinh tồn trên phố, vì cứ nhìn cánh tay gầy còm của cậu mà xem. May nhờ có đồ ăn do đức vua chuẩn bị mà cậu cũng lên được vài cân, trông có da có thịt hơn.

Về phần Luciano và Alistair, sau khi chúng tôi quay lại, hai người đó vẫn chưa ai chịu xuống nước. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đã thế tôi bèn bắt cả hai phải ngồi trên hai cái ghế mà nắm tay nhau và nói cho nhau nghe những điểm tốt của đối phương. Vừa cắn muốn bật máu môi vì ấm ức, hai ông thần vừa lầm bầm khen nhau bằng những đặc điểm mà trong đó, có một vài cái tôi còn không nhìn ra.



“Mặt hoàng tử rất đẹp, rất thu hút.”

“Cậu cũng điển trai mà.”

“Cảm ơn.”

“Nhưng tính tình thì hay mè nheo.”

“Này—!”

“Alistair, không có chê bạn. Khen coi.”

“Ờm… cậu rất rộng rãi. Không tính toán với người khác.”

“Hoàng tử rất giỏi chăm sóc cây cảnh.”

“Ủa? Sao cậu biết chuyện đó?”

“Tôi có thấy mà.”

“À, thế thì cậu có muốn ta cho ít hoa ít thảo dược để nấu nướng không?”

“Sao ngài biết tôi nấu ăn?”

“Biết chớ”

Thôi thì… tôi cũng nên hi vọng rằng có lẽ mối quan hệ của hai người đó sẽ dần dần bình thường hoá trở lại thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Thành Nam Chính Otome Game

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook