Xuyên Không Thành Phế Vật, Ta Lắc Lư Khắp Tu Chân Giới
Chương 55: Cứu Người
Mai
04/11/2023
Hùng Phong Thú hình thể to lớn, sức bật của Dương Trường Miên thì không cao
được như vậy. Nên khi nhảy đủ tầm bả vai của nó, cậu ném dao phay nhắm
ngay xương cổ, dùng sức vung qua. Hỏa linh lực trộn lẫn tốc độ như gió
cộng thêm dao phay là pháp khí xịn, như mũi tên lao ra khỏi cung, đừng
nói xương cứng, cho dù là kim cương còn xuyên qua được.
Dương Trường Miên ném xong mất đà, té dập mặt: "Á!"
Phập!
Hùng Phong Thú chỉ kịp quay đầu rống to về phía cậu, cho dù nó có né nhanh, nhưng với khoảng cách khá gần như vậy, trừ phi nó là tôm tích, nếu không né bằng niềm tin. Bị Mặc Thanh đả thương đã đành, còn bị Dương Trường Miên đánh lén!
Con gấu há to cái miệng như bồn máu, hai mắt trợn trừng, đầu lìa khỏi cổ, không sống nổi qua mùng một Tết. Thân hình của nó còn lắc lư tầm vài giây mới đổ rạp xuống, dù sao cũng là yêu thú, sức sống mãnh liệt như cỏ dại, phải lắc hai cái chứ tỏ sức sống.
Dương Trường Miên xoa mũi đứng dậy, đạp lên thây con gấu mấy cái mới an tâm, bắt đầu chia cắt con gấu làm nhiệm vụ, còn không quên tự thổi phổng mình: "Tụi bây thấy tao giống kiếm sĩ diệt quỷ chưa. Lúc đó tao mà tới một câu: Vũ điệu của hỏa thần nữa là đúng bài."
Hệ thống: [...] Ảo tưởng vẫn hoàn ảo tưởng nha, đừng bắt chước.
666 trợn mắt: [Cho xin đi, vai chính người ta dùng kiếm, nhiệt huyết chính trực, không ai dùng con dao làm bếp cùi này. Tha cho Tan-kun đi.]
Dương Trường Miên cắt tay gấu, lóc ra một viên yêu đan màu bạc, sâu kín nói: "Dao là của mày, mày tự làm thấp dao hàng made in Hệ Thống à?" Con gấu cả người đều là mồi thơm, tới lông gấu cậu còn không tha mà.
666: [...] Được rồi, nó sai rồi, nó không nên trào phúng kí chủ.
0405 nhu nhược nói: [Nói nè, anh đẹp trai ngất xỉu lâu rồi, không qua thăm ảnh còn thở hay không sao?]
Cậu đang cạo lông tay một ngừng, khẽ meo meo qua xem: "Chết rồi? Tao còn chưa cạo hết phần lông nách của nó nữa mà." Mới 3,4 phút, go die thì cũng hơi nhanh.
666: [...] Nói chuyện bình thường thì rớt cọng lông nào à?
0405: [Chắc chưa nghẻo đâu, chỉ xỉu thôi, tu sĩ mà, sông dai như đĩa dưới mương.]
Dương Trường Miên: "..." So sánh rất hay, lần sau nhớ học lại ngữ văn.
Cậu như nghiệm thi mà bắt mạch, sờ cánh tay, banh mắt Mặc Thanh ra nhìn, còn bóp mỏ hắn: "Còn sống, hô hấp khá yếu."
0405 chịu không nổi: [Đừng làm vậy, trai đẹp là để yêu thương.]
"..." Tao cười chết.
_____
Mặc Thanh bừng tỉnh lần nữa, trời nhá nhem tối, hắn cảnh giác mà nhìn xung quanh, mồ hôi lạnh ứa ra, trên người có nhàn nhạt vị thuốc khiến hắn lần nữa kéo vang chuông cảnh báo.
Hắn chết rồi? Vẫn là được cứu sống?
Dương Trường Miên đang nấu canh đúng lúc ra tiếng chào hỏi: "Tỉnh rồi hả? Có phải là bị mùi thức ăn thơm nức mũi đánh thức không?" Trong phim đều diễn như vậy.
"??"
Mặc Thanh quay đầu nhìn kĩ, trước mặt hắn là một thiếu niên chân yếu tay mềm, đôi mắt mang theo vài phần linh động, gương mặt vừa thấy liền sinh ra hảo cảm, cột tóc đuôi ngựa. Như là thiếu gia tuổi trẻ bồng bột của gia tộc nào đi chơi xuân, rất tuấn tú, lại hào phóng phong lưu.
Sao không tươi sáng cho được, từ lúc ăn được tay gấu hầm rượu là cậu cười tươi như hoa, tiếc là không làm ra tương ớt, mật ong với bột nêm, không thì còn ngon hơn nữa.
Mặc Thanh phục hồi tinh thần lại, vai trái vết thương được đắp thuốc cũng như băng bó gọn gàng, hắn lại nhìn thiếu niên trước mặt, có đáp án: Là cậu ta cứu hắn.
Trải qua một lần bị tàn nhẫn phản bội, hắn cảm xúc chợt cao chợt thấp, kề bên hắc hóa, nay lại có dấu hiệu an tĩnh lại. Trên đời vẫn còn nhiều người tốt lắm.
Canh của Dương Trường Miên nấu đương nhiên đều là những vị linh thảo cậu làm nhiệm vụ lấy ra, còn chút tồn kho trong túi không gian nữa. Cái gì an thần thảo, an linh thảo, hương nhu thảo, tốt cho sức khỏe cậu đều nấu, gián tiếp làm tâm thần Mặc Thanh thư thả.
Không thể làm đan sư thì trước mắt làm đầu bếp cũng đúng, giống nhau giống nhau.
0405 đánh giá trên dưới: [So với nam chính thì thiếu chút sang, thiếu chút lạnh. Nếu xếp vào loại hình phấn đấu tu luyện, vả mặt pháo hôi thành thần thì đúng chuẩn anh này.]
"..." Cứ lấy nam chính làm thước đo, coi bộ nó lậm Hàn Ngọc Nhiễm lắm.
Dương Trường Miên cũng nhìn nhìn, so với nam chính thì dáng người thật chuẩn, nếu nam chính là kiểu nam thần lạnh lùng thì người trước mặt này giống cái phản diện, hoặc là nam 2, nam 3, chắc chắn có đất diễn.
Cậu vẫy tay với Mặc Thanh đứng như trời trồng nãy giờ: "Lại đây ăn không? Ờm, nhớ trả tiền là được." Cậu cũng không làm cho ăn không, trừ phi hắn là nam chính.
Hệ Thống: [Thiên vị nam chính thì nói.]
Dương Trường Miên: [Tao thiên mạng.] Cứ cho là cậu thiên vị Hàn Ngọc Nhiễm đi, nếu hắn làm người chả ra gì như Dương Kiêu, cậu sẽ không đối xử tốt vậy đâu.
[...]
Đòi tiền là không có ý đồ khác rồi, chứ từ lúc được cứu tới giờ, hắn cứ nghi thần nghi quỷ là cậu có ý đồ gì đó, tỷ như, nhìn trúng thể chất của hắn.
Dương Trường Miên ném xong mất đà, té dập mặt: "Á!"
Phập!
Hùng Phong Thú chỉ kịp quay đầu rống to về phía cậu, cho dù nó có né nhanh, nhưng với khoảng cách khá gần như vậy, trừ phi nó là tôm tích, nếu không né bằng niềm tin. Bị Mặc Thanh đả thương đã đành, còn bị Dương Trường Miên đánh lén!
Con gấu há to cái miệng như bồn máu, hai mắt trợn trừng, đầu lìa khỏi cổ, không sống nổi qua mùng một Tết. Thân hình của nó còn lắc lư tầm vài giây mới đổ rạp xuống, dù sao cũng là yêu thú, sức sống mãnh liệt như cỏ dại, phải lắc hai cái chứ tỏ sức sống.
Dương Trường Miên xoa mũi đứng dậy, đạp lên thây con gấu mấy cái mới an tâm, bắt đầu chia cắt con gấu làm nhiệm vụ, còn không quên tự thổi phổng mình: "Tụi bây thấy tao giống kiếm sĩ diệt quỷ chưa. Lúc đó tao mà tới một câu: Vũ điệu của hỏa thần nữa là đúng bài."
Hệ thống: [...] Ảo tưởng vẫn hoàn ảo tưởng nha, đừng bắt chước.
666 trợn mắt: [Cho xin đi, vai chính người ta dùng kiếm, nhiệt huyết chính trực, không ai dùng con dao làm bếp cùi này. Tha cho Tan-kun đi.]
Dương Trường Miên cắt tay gấu, lóc ra một viên yêu đan màu bạc, sâu kín nói: "Dao là của mày, mày tự làm thấp dao hàng made in Hệ Thống à?" Con gấu cả người đều là mồi thơm, tới lông gấu cậu còn không tha mà.
666: [...] Được rồi, nó sai rồi, nó không nên trào phúng kí chủ.
0405 nhu nhược nói: [Nói nè, anh đẹp trai ngất xỉu lâu rồi, không qua thăm ảnh còn thở hay không sao?]
Cậu đang cạo lông tay một ngừng, khẽ meo meo qua xem: "Chết rồi? Tao còn chưa cạo hết phần lông nách của nó nữa mà." Mới 3,4 phút, go die thì cũng hơi nhanh.
666: [...] Nói chuyện bình thường thì rớt cọng lông nào à?
0405: [Chắc chưa nghẻo đâu, chỉ xỉu thôi, tu sĩ mà, sông dai như đĩa dưới mương.]
Dương Trường Miên: "..." So sánh rất hay, lần sau nhớ học lại ngữ văn.
Cậu như nghiệm thi mà bắt mạch, sờ cánh tay, banh mắt Mặc Thanh ra nhìn, còn bóp mỏ hắn: "Còn sống, hô hấp khá yếu."
0405 chịu không nổi: [Đừng làm vậy, trai đẹp là để yêu thương.]
"..." Tao cười chết.
_____
Mặc Thanh bừng tỉnh lần nữa, trời nhá nhem tối, hắn cảnh giác mà nhìn xung quanh, mồ hôi lạnh ứa ra, trên người có nhàn nhạt vị thuốc khiến hắn lần nữa kéo vang chuông cảnh báo.
Hắn chết rồi? Vẫn là được cứu sống?
Dương Trường Miên đang nấu canh đúng lúc ra tiếng chào hỏi: "Tỉnh rồi hả? Có phải là bị mùi thức ăn thơm nức mũi đánh thức không?" Trong phim đều diễn như vậy.
"??"
Mặc Thanh quay đầu nhìn kĩ, trước mặt hắn là một thiếu niên chân yếu tay mềm, đôi mắt mang theo vài phần linh động, gương mặt vừa thấy liền sinh ra hảo cảm, cột tóc đuôi ngựa. Như là thiếu gia tuổi trẻ bồng bột của gia tộc nào đi chơi xuân, rất tuấn tú, lại hào phóng phong lưu.
Sao không tươi sáng cho được, từ lúc ăn được tay gấu hầm rượu là cậu cười tươi như hoa, tiếc là không làm ra tương ớt, mật ong với bột nêm, không thì còn ngon hơn nữa.
Mặc Thanh phục hồi tinh thần lại, vai trái vết thương được đắp thuốc cũng như băng bó gọn gàng, hắn lại nhìn thiếu niên trước mặt, có đáp án: Là cậu ta cứu hắn.
Trải qua một lần bị tàn nhẫn phản bội, hắn cảm xúc chợt cao chợt thấp, kề bên hắc hóa, nay lại có dấu hiệu an tĩnh lại. Trên đời vẫn còn nhiều người tốt lắm.
Canh của Dương Trường Miên nấu đương nhiên đều là những vị linh thảo cậu làm nhiệm vụ lấy ra, còn chút tồn kho trong túi không gian nữa. Cái gì an thần thảo, an linh thảo, hương nhu thảo, tốt cho sức khỏe cậu đều nấu, gián tiếp làm tâm thần Mặc Thanh thư thả.
Không thể làm đan sư thì trước mắt làm đầu bếp cũng đúng, giống nhau giống nhau.
0405 đánh giá trên dưới: [So với nam chính thì thiếu chút sang, thiếu chút lạnh. Nếu xếp vào loại hình phấn đấu tu luyện, vả mặt pháo hôi thành thần thì đúng chuẩn anh này.]
"..." Cứ lấy nam chính làm thước đo, coi bộ nó lậm Hàn Ngọc Nhiễm lắm.
Dương Trường Miên cũng nhìn nhìn, so với nam chính thì dáng người thật chuẩn, nếu nam chính là kiểu nam thần lạnh lùng thì người trước mặt này giống cái phản diện, hoặc là nam 2, nam 3, chắc chắn có đất diễn.
Cậu vẫy tay với Mặc Thanh đứng như trời trồng nãy giờ: "Lại đây ăn không? Ờm, nhớ trả tiền là được." Cậu cũng không làm cho ăn không, trừ phi hắn là nam chính.
Hệ Thống: [Thiên vị nam chính thì nói.]
Dương Trường Miên: [Tao thiên mạng.] Cứ cho là cậu thiên vị Hàn Ngọc Nhiễm đi, nếu hắn làm người chả ra gì như Dương Kiêu, cậu sẽ không đối xử tốt vậy đâu.
[...]
Đòi tiền là không có ý đồ khác rồi, chứ từ lúc được cứu tới giờ, hắn cứ nghi thần nghi quỷ là cậu có ý đồ gì đó, tỷ như, nhìn trúng thể chất của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.