Chương 20: Tân sủng người cũ
Đang cập nhập
02/02/2021
Thư phòng, phủ Binh bộ Thượng thư.
Binh bộ Thượng thư đại nhân, gia chủ Đổng Cát thế gia, Đổng Cát Tân chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, biểu cảm hơi cổ quái.
Đổng Cát phu nhân Lê thị ngồi bên cạnh yêu thương nhẹ nhàng vỗ về con gái của mình, cũng chính là đương kim Lan Phi. Gương mặt xinh đẹp của Lan Phi đỏ bừng, có vẻ như vì vừa nói gì đó nên bộ dạng có chút xấu hổ.
Lê thị sẵng giọng: "Con gái ngoan, đại sự theo luân thường đạo lý, cái này có gì mà phải xấu hổ? Đây là chuyện tốt, ít nhất thì Hoàng Thượng sủng hạnh con rồi, sớm ngày mang long chủng, sinh hạ hoàng tử, Đông Cung sẽ thành của con rồi."
Một lát sau bà lại thở dài: "Cha mẹ còn lo lắng con sống trong cung không vui vẻ, cuộc hôn nhân này... Hoàng Thượng cũng thật là..."
Thân là mẹ, sao bà lại không thương cốt nhục do chính mình sinh ra cơ chứ? Hơn nữa, Lan Phi không chỉ khéo léo lại còn dịu dàng hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, càng khiến bà sủng ái nàng hơn, không ngờ con gái gả vào cung đã nhiều năm mà lại vẫn còn thân xử nữ?
Hôn quân đúng là quá hồ đồ vô đạo, nếu không nể mặt con gái bảo bối thì bà đã chửi bới thành tiếng rồi.
Lan Phi ngượng ngùng, gò má ngọc đỏ như ráng chiều, nàng cúi đầu, thấp giọng nói: "Mẫu thân, Hoàng Thượng đối với Lan Nhi rất tốt."
Nàng biết mẫu thân để ý đến thể diện của nàng cho nên mới không nói ra hai chữ hôn quân, nhưng nói thật, trước đây Hoàng Thượng bệnh nặng, thật sự là một hôn quân không hơn không kém, nàng chỉ mong hắn có thể thánh minh như bây giờ, huy hoàng ngày xưa của nước Đại Chu nhất định có thể tái hiện lại.
Lê thị cười lạnh: "Đối tốt với con? Hừ, trong mắt hắn chỉ có ả hồ ly tinh kia..."
Bà vừa nói thì dường như nghĩ tới điều gì, gương mặt chợt biến đổi, nhìn về phía trượng phu, run sợ: "Lão gia, Hoàng Thượng..."
Bà xuất thân từ thế gia thư hương môn đệ, trước khi gả cho Đổng Cát Tân cũng được công nhận là đại tài nữ trong kinh thành, tài trí bén nhạy, lan tâm huệ chất, Đổng Cát Tân là gia chủ, nhưng có không ít vấn đề đau đầu cũng là nhờ có bà chỉ điểm mới có thể rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
Đổng Cát Tân mỉm cười, khẽ gật đầu, Hoàng Thượng dường như thật sự đã có chút thay đổi.
Hai vợ chồng tâm linh tương thông, có một vài lời không cần nói thẳng ra thì vẫn có thể ngầm hiểu lẫn nhau.
Lan Phi lơ ngơ, run run: ""Phụ thân, mẫu thân, hai người mờ ám chuyện gì thế?"
Đổng Cát Tân nở nụ cười, trìu mến nhìn con gái: "Ta lập tức dặn dò người hầu gom góp năm triệu lượng bạc để cho con mang vào cung."
Lan Phi vui vẻ: "Cha thật tốt."
Nàng vốn chỉ muốn giúp Hoàng Thượng mượn ba triệu lượng bạc, không ngờ phụ thân lại dốc toàn lực để giúp đỡ, vừa ra tay đã bỏ ra năm triệu lượng, đừng thấy Đổng Cát thế gia có gia nghiệp lớn, thật ra lượng chi tiêu mỗi ngày cũng không nhỏ, muốn lập tức rút ra năm triệu lượng bạc cũng có chút khó khăn.
Lê thị nắm tay con gái, cười nói: "Nha đầu ngốc, cha con còn không phải là vì con, vì Đổng Cát thế gia ta sao?"
Chỉ nghe con gái trở về nói, còn có một ít chuyện trên triều đình, tổng hợp lại, hai vợ chồng cảm thấy sau khi Hoàng Thượng bệnh nặng một thời gian, dường như có chút thay đổi, mặc dù chuyện này nghe có vẻ vô cùng hoang đường nhưng Hoàng Thượng không còn ngu ngốc bất tài như trước nữa.
Mặc dù Hoàng Thượng không tự mình mượn tiền từ Đổng Cát Tân, nhưng Lan Phi đã mở lời thì cũng coi như là ý của Hoàng Thượng, năm triệu cũng không phải là con số nhỏ, xem như là để thăm dò đi.
Chuyện thăm dò này có cái giá rất lớn, nhưng tiền tài chỉ là vật ngoài thân, hết thì có thể kiếm lại, sự trường thịnh của gia tộc mới là quan trọng nhất.
Nếu như Hoàng Thượng dùng chỗ bạc này để tiêu xài phung phí thì từ nay về sau Đổng Cát Tân cũng không còn hy vọng gì nữa, Đổng Cát gia tộc cũng phải suy tính lại về lợi ích lâu dài.
Nếu như chỗ bạc này được dùng đúng chỗ, Đổng Cát Tân sẽ rất vui mừng, như vậy nghĩa là Hoàng Thượng đã nhận một mối nhân tình cực lớn của Đổng Cát thế gia, đồng thời cũng là đầu tư một khoản khổng lồ để con gái có thể trở thành chủ Đông Cung.
Lúc năm triệu lượng bạc được kiểm kê vào kho, Diệp Khôn mừng như điên, ôm lấy Lan Phi, ‘thưởng’ cho nàng mấy lần liền, nhân tiện thưởng luôn cả cho Hạnh Nhi mấy cái, trong trướng đào hoa thì không kể kỹ càng nữa.
Mượn được năm triệu lượng bạc từ Đổng Cát thế gia, Diệp Khôn hít thở sâu, tinh thần phấn chấn thượng triều, kim khẩu vừa mở đã chuyển luôn hai triệu lượng đến ải Trấn Dương, toàn lực hỗ trợ Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn trấn thủ hiểm ải, một triệu lượng chuyển đến khu vực bị thiên tai ở phương Bắc, toàn lực cứu trợ thiên tai, một triệu lượng mua lương thảo quân lương chia cho quân ở biên cương, một triệu lượng giữ lại trong quốc khố để dự trữ, còn rất nhiều chỗ cần chi tiêu, một triệu lượng này căn bản cũng không đủ để nhét kẽ răng.
"Đổng Cát ái khanh, khi phân chia quân lương xuống dưới, khanh hãy thay Trẫm kiểm soát thật tốt, kẻ nào dám tham ô, muốn làm trung gian kiếm lời bỏ vào túi riêng, bất kể chức quan có lớn đến đâu, Trẫm cho phép khanh tịch thu toàn bộ nhà cửa tài sản của kẻ đó, tru di cửu tộc!"
"Thần, tuân chỉ." Đổng Cát Tân thầm thở phào, năm triệu lượng bạc, Hoàng Thượng phân chia như vậy đúng là chi vào đúng chỗ cần thiết nhất rồi. Trước đó ông còn còn lo Hoàng Thượng chỉ chi tượng trưng vài chục vạn lượng cho Võ Công Hầu và khu vực bị thiên tai phương Bắc, chỗ còn lại sẽ đem đi tiêu xài hết cơ.
Hoàng Thượng, thật sự đã thay đổi! Hôm nay, ván cược này ông đã chọn đúng rồi. Đổng Cát thế gia sắp trở thành một trong ba đại thế gia đứng đầu rồi, khà khà.
Diệp Khôn nhắc lại đến chuyện đi đến khu vực bị thiên tai phương Bắc, chọn khâm sai đại thần để giám sát việc cứu tế, một đám đại thần lại tranh nhau nói, lập tức tiến cử ra năm sáu vị đại thần.
Khâm sai đại thần lần này không giống với trước đây, còn mang theo chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần cẩn thận thì vẫn là một công việc béo bở, đại thần ở các phái đều tiến cử người của mình, nhất thời tranh nhau rất kịch liệt.
Trời ạ, lẽ nào muốn chọn khâm sai đại thần để phái đi lại khó khăn như vậy sao?
Diệp Khôn đen mặt, lại bị tiếng tranh cãi của các đại thần làm đau hết cả đầu, dứt khoát vung tay áo, bãi triều!
Anh vừa ra khỏi điện Kim Loan, một giọng nói yêu mị đến tận xương vang lên bên cạnh: "Hoàng Thượng..."
Diệp Khôn sợ run cả người, nhìn vẻ mặt u oán của Lệ phi, cười gượng vài tiếng: "À, Trẫm..."
Để mỹ nhân cô đơn, cô độc một mình đúng là có lỗi.
Anh cười híp mắt, nắm bàn tay trắng trẻo mịn màng nhỏ nhắn của Lệ phi: "Ái phi, Trẫm... Trẫm lập tức bù đắp cho nàng."
"Người bù đắp cho Lan Phi thôi, thần thiếp có gì mới lạ đâu." Lệ phi hừ lạnh một tiếng, vùng khỏi tay hắn, vặn vẹo thân hình dụ hoặc, theo gió rời đi.
Một hai một hai... Đúng là nhịp nhàng, câu hồn anh rồi!
Diệp Khôn lẩm bẩm rồi nuốt nước bọt, vội vàng đuổi theo: "Ái phi, ái phi, Trẫm bù đắp cho nàng mới phải, ha ha."
Anh nghe thấy vẻ nũng nịu trong lời oán trách của Lệ phi, nếu không theo sau thì mới thật sự bị nàng oán giận đến chết, phụ nữ mà, bất kể cổ đại hay hiện đại đều thích làm nũng, nếu như không hiểu được ý bên trong thì sẽ thành bi kịch.
Lệ phi về cung Thừa Đức, nằm ở cạnh giường nức nở, qua lớp áo lụa mỏng như cánh ve màu đỏ có thể thấy rõ bờ vai trắng mịn như ngọc đang run run, giống như đang khóc cực kỳ đau lòng.
"Ái phi." Diệp Khôn tiến tới, muốn ôm vòng eo thon nhỏ của nàng, nhưng Lệ phi lắc một cái, lăn lên trên giường, tránh cái ôm của hắn.
"Hoàng Thượng có người mới để sủng ái rồi, cũng đã quên thần thiếp, thần thiếp cũng không muốn sống tạm bợ cho qua ngày." Lệ phi cuộn người rúc vào chăn gấm, nước mắt lưng tròng, lê hoa đái vũ, đặc biệt khiến cho người khác muốn thương yêu chiều chuộng.
Diệp Khôn đương nhiên hiểu rõ quá nửa là nàng muốn làm nũng, nhưng có thể diễn giống thật như thế, nếu tiến bước vào Hollywood thì nhất định có thể lấy được giải Ảnh Hậu.
"Ái phi, Trẫm đã đến để bù đắp cho nàng rồi đây." Diệp Khôn cười ha hả bò lên giường, ừ, đương nhiên là có chút vội vã.
Cũng may lần này tiểu mỹ nhân câu hồn đoạt phách dường như chậm nửa nhịp, cuối cùng cũng bị anh tóm được, kéo vào lòng, nhưng Lệ phi như càng nghĩ càng đau lòng, rúc vào trong ngực anh nhẹ giọng nức nở. Cho dù Diệp Khôn đang thú huyết sôi trào, kiếm chỉ trời nam, t**h trùng lên não thì lúc này cũng chỉ có thể mạnh mẽ nhẫn nại, ôm nàng thấp giọng dỗ dành.
Thời điểm này thật sự không hợp để làm cái đó, trước hết dỗ tiểu mỹ nhân nín khóc, cười lên cái đã.
Binh bộ Thượng thư đại nhân, gia chủ Đổng Cát thế gia, Đổng Cát Tân chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, biểu cảm hơi cổ quái.
Đổng Cát phu nhân Lê thị ngồi bên cạnh yêu thương nhẹ nhàng vỗ về con gái của mình, cũng chính là đương kim Lan Phi. Gương mặt xinh đẹp của Lan Phi đỏ bừng, có vẻ như vì vừa nói gì đó nên bộ dạng có chút xấu hổ.
Lê thị sẵng giọng: "Con gái ngoan, đại sự theo luân thường đạo lý, cái này có gì mà phải xấu hổ? Đây là chuyện tốt, ít nhất thì Hoàng Thượng sủng hạnh con rồi, sớm ngày mang long chủng, sinh hạ hoàng tử, Đông Cung sẽ thành của con rồi."
Một lát sau bà lại thở dài: "Cha mẹ còn lo lắng con sống trong cung không vui vẻ, cuộc hôn nhân này... Hoàng Thượng cũng thật là..."
Thân là mẹ, sao bà lại không thương cốt nhục do chính mình sinh ra cơ chứ? Hơn nữa, Lan Phi không chỉ khéo léo lại còn dịu dàng hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, càng khiến bà sủng ái nàng hơn, không ngờ con gái gả vào cung đã nhiều năm mà lại vẫn còn thân xử nữ?
Hôn quân đúng là quá hồ đồ vô đạo, nếu không nể mặt con gái bảo bối thì bà đã chửi bới thành tiếng rồi.
Lan Phi ngượng ngùng, gò má ngọc đỏ như ráng chiều, nàng cúi đầu, thấp giọng nói: "Mẫu thân, Hoàng Thượng đối với Lan Nhi rất tốt."
Nàng biết mẫu thân để ý đến thể diện của nàng cho nên mới không nói ra hai chữ hôn quân, nhưng nói thật, trước đây Hoàng Thượng bệnh nặng, thật sự là một hôn quân không hơn không kém, nàng chỉ mong hắn có thể thánh minh như bây giờ, huy hoàng ngày xưa của nước Đại Chu nhất định có thể tái hiện lại.
Lê thị cười lạnh: "Đối tốt với con? Hừ, trong mắt hắn chỉ có ả hồ ly tinh kia..."
Bà vừa nói thì dường như nghĩ tới điều gì, gương mặt chợt biến đổi, nhìn về phía trượng phu, run sợ: "Lão gia, Hoàng Thượng..."
Bà xuất thân từ thế gia thư hương môn đệ, trước khi gả cho Đổng Cát Tân cũng được công nhận là đại tài nữ trong kinh thành, tài trí bén nhạy, lan tâm huệ chất, Đổng Cát Tân là gia chủ, nhưng có không ít vấn đề đau đầu cũng là nhờ có bà chỉ điểm mới có thể rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
Đổng Cát Tân mỉm cười, khẽ gật đầu, Hoàng Thượng dường như thật sự đã có chút thay đổi.
Hai vợ chồng tâm linh tương thông, có một vài lời không cần nói thẳng ra thì vẫn có thể ngầm hiểu lẫn nhau.
Lan Phi lơ ngơ, run run: ""Phụ thân, mẫu thân, hai người mờ ám chuyện gì thế?"
Đổng Cát Tân nở nụ cười, trìu mến nhìn con gái: "Ta lập tức dặn dò người hầu gom góp năm triệu lượng bạc để cho con mang vào cung."
Lan Phi vui vẻ: "Cha thật tốt."
Nàng vốn chỉ muốn giúp Hoàng Thượng mượn ba triệu lượng bạc, không ngờ phụ thân lại dốc toàn lực để giúp đỡ, vừa ra tay đã bỏ ra năm triệu lượng, đừng thấy Đổng Cát thế gia có gia nghiệp lớn, thật ra lượng chi tiêu mỗi ngày cũng không nhỏ, muốn lập tức rút ra năm triệu lượng bạc cũng có chút khó khăn.
Lê thị nắm tay con gái, cười nói: "Nha đầu ngốc, cha con còn không phải là vì con, vì Đổng Cát thế gia ta sao?"
Chỉ nghe con gái trở về nói, còn có một ít chuyện trên triều đình, tổng hợp lại, hai vợ chồng cảm thấy sau khi Hoàng Thượng bệnh nặng một thời gian, dường như có chút thay đổi, mặc dù chuyện này nghe có vẻ vô cùng hoang đường nhưng Hoàng Thượng không còn ngu ngốc bất tài như trước nữa.
Mặc dù Hoàng Thượng không tự mình mượn tiền từ Đổng Cát Tân, nhưng Lan Phi đã mở lời thì cũng coi như là ý của Hoàng Thượng, năm triệu cũng không phải là con số nhỏ, xem như là để thăm dò đi.
Chuyện thăm dò này có cái giá rất lớn, nhưng tiền tài chỉ là vật ngoài thân, hết thì có thể kiếm lại, sự trường thịnh của gia tộc mới là quan trọng nhất.
Nếu như Hoàng Thượng dùng chỗ bạc này để tiêu xài phung phí thì từ nay về sau Đổng Cát Tân cũng không còn hy vọng gì nữa, Đổng Cát gia tộc cũng phải suy tính lại về lợi ích lâu dài.
Nếu như chỗ bạc này được dùng đúng chỗ, Đổng Cát Tân sẽ rất vui mừng, như vậy nghĩa là Hoàng Thượng đã nhận một mối nhân tình cực lớn của Đổng Cát thế gia, đồng thời cũng là đầu tư một khoản khổng lồ để con gái có thể trở thành chủ Đông Cung.
Lúc năm triệu lượng bạc được kiểm kê vào kho, Diệp Khôn mừng như điên, ôm lấy Lan Phi, ‘thưởng’ cho nàng mấy lần liền, nhân tiện thưởng luôn cả cho Hạnh Nhi mấy cái, trong trướng đào hoa thì không kể kỹ càng nữa.
Mượn được năm triệu lượng bạc từ Đổng Cát thế gia, Diệp Khôn hít thở sâu, tinh thần phấn chấn thượng triều, kim khẩu vừa mở đã chuyển luôn hai triệu lượng đến ải Trấn Dương, toàn lực hỗ trợ Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn trấn thủ hiểm ải, một triệu lượng chuyển đến khu vực bị thiên tai ở phương Bắc, toàn lực cứu trợ thiên tai, một triệu lượng mua lương thảo quân lương chia cho quân ở biên cương, một triệu lượng giữ lại trong quốc khố để dự trữ, còn rất nhiều chỗ cần chi tiêu, một triệu lượng này căn bản cũng không đủ để nhét kẽ răng.
"Đổng Cát ái khanh, khi phân chia quân lương xuống dưới, khanh hãy thay Trẫm kiểm soát thật tốt, kẻ nào dám tham ô, muốn làm trung gian kiếm lời bỏ vào túi riêng, bất kể chức quan có lớn đến đâu, Trẫm cho phép khanh tịch thu toàn bộ nhà cửa tài sản của kẻ đó, tru di cửu tộc!"
"Thần, tuân chỉ." Đổng Cát Tân thầm thở phào, năm triệu lượng bạc, Hoàng Thượng phân chia như vậy đúng là chi vào đúng chỗ cần thiết nhất rồi. Trước đó ông còn còn lo Hoàng Thượng chỉ chi tượng trưng vài chục vạn lượng cho Võ Công Hầu và khu vực bị thiên tai phương Bắc, chỗ còn lại sẽ đem đi tiêu xài hết cơ.
Hoàng Thượng, thật sự đã thay đổi! Hôm nay, ván cược này ông đã chọn đúng rồi. Đổng Cát thế gia sắp trở thành một trong ba đại thế gia đứng đầu rồi, khà khà.
Diệp Khôn nhắc lại đến chuyện đi đến khu vực bị thiên tai phương Bắc, chọn khâm sai đại thần để giám sát việc cứu tế, một đám đại thần lại tranh nhau nói, lập tức tiến cử ra năm sáu vị đại thần.
Khâm sai đại thần lần này không giống với trước đây, còn mang theo chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần cẩn thận thì vẫn là một công việc béo bở, đại thần ở các phái đều tiến cử người của mình, nhất thời tranh nhau rất kịch liệt.
Trời ạ, lẽ nào muốn chọn khâm sai đại thần để phái đi lại khó khăn như vậy sao?
Diệp Khôn đen mặt, lại bị tiếng tranh cãi của các đại thần làm đau hết cả đầu, dứt khoát vung tay áo, bãi triều!
Anh vừa ra khỏi điện Kim Loan, một giọng nói yêu mị đến tận xương vang lên bên cạnh: "Hoàng Thượng..."
Diệp Khôn sợ run cả người, nhìn vẻ mặt u oán của Lệ phi, cười gượng vài tiếng: "À, Trẫm..."
Để mỹ nhân cô đơn, cô độc một mình đúng là có lỗi.
Anh cười híp mắt, nắm bàn tay trắng trẻo mịn màng nhỏ nhắn của Lệ phi: "Ái phi, Trẫm... Trẫm lập tức bù đắp cho nàng."
"Người bù đắp cho Lan Phi thôi, thần thiếp có gì mới lạ đâu." Lệ phi hừ lạnh một tiếng, vùng khỏi tay hắn, vặn vẹo thân hình dụ hoặc, theo gió rời đi.
Một hai một hai... Đúng là nhịp nhàng, câu hồn anh rồi!
Diệp Khôn lẩm bẩm rồi nuốt nước bọt, vội vàng đuổi theo: "Ái phi, ái phi, Trẫm bù đắp cho nàng mới phải, ha ha."
Anh nghe thấy vẻ nũng nịu trong lời oán trách của Lệ phi, nếu không theo sau thì mới thật sự bị nàng oán giận đến chết, phụ nữ mà, bất kể cổ đại hay hiện đại đều thích làm nũng, nếu như không hiểu được ý bên trong thì sẽ thành bi kịch.
Lệ phi về cung Thừa Đức, nằm ở cạnh giường nức nở, qua lớp áo lụa mỏng như cánh ve màu đỏ có thể thấy rõ bờ vai trắng mịn như ngọc đang run run, giống như đang khóc cực kỳ đau lòng.
"Ái phi." Diệp Khôn tiến tới, muốn ôm vòng eo thon nhỏ của nàng, nhưng Lệ phi lắc một cái, lăn lên trên giường, tránh cái ôm của hắn.
"Hoàng Thượng có người mới để sủng ái rồi, cũng đã quên thần thiếp, thần thiếp cũng không muốn sống tạm bợ cho qua ngày." Lệ phi cuộn người rúc vào chăn gấm, nước mắt lưng tròng, lê hoa đái vũ, đặc biệt khiến cho người khác muốn thương yêu chiều chuộng.
Diệp Khôn đương nhiên hiểu rõ quá nửa là nàng muốn làm nũng, nhưng có thể diễn giống thật như thế, nếu tiến bước vào Hollywood thì nhất định có thể lấy được giải Ảnh Hậu.
"Ái phi, Trẫm đã đến để bù đắp cho nàng rồi đây." Diệp Khôn cười ha hả bò lên giường, ừ, đương nhiên là có chút vội vã.
Cũng may lần này tiểu mỹ nhân câu hồn đoạt phách dường như chậm nửa nhịp, cuối cùng cũng bị anh tóm được, kéo vào lòng, nhưng Lệ phi như càng nghĩ càng đau lòng, rúc vào trong ngực anh nhẹ giọng nức nở. Cho dù Diệp Khôn đang thú huyết sôi trào, kiếm chỉ trời nam, t**h trùng lên não thì lúc này cũng chỉ có thể mạnh mẽ nhẫn nại, ôm nàng thấp giọng dỗ dành.
Thời điểm này thật sự không hợp để làm cái đó, trước hết dỗ tiểu mỹ nhân nín khóc, cười lên cái đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.