Chương 5: Thần bị oan!
Đang cập nhập
02/02/2021
Đường đường là vua của một nước, vậy mà còn nghèo hơn một kẻ ăn mày, chuyện này hình như đùa hơi lố rồi...
Long nhan giận dữ, Diệp Khôn ra lệnh cho Lý Tấn trình toàn bộ sổ sách của hai năm nay, anh muốn tự mình tìm đọc, nếu phát hiện Lý Tấn có hành vi tham ô lập tức khám nhà diệt tộc!
Nhìn mấy chồng sách dày cộp, Diệp Khôn ánh mắt tối sầm lại, đầu căng lên gấp N lần, mẹ nó chứ, cái này thì phải xem đến khi nào mới hết? Khổ nhất là tất cả được viết bằng chữ phồn thể, khó nhận ra, có rất nhiều chữ anh xem cũng không hiểu, càng đòi mạng hơn chính là tất cả những con số này đều được viết bằng chữ, thu, chi viết chung, nếu muốn xem hết, e rằng phải xem đến lúc hộc máu mà chết mới xong.
"Bộp" một tiếng, anh gập sổ sách lại, làm Hộ bộ thượng thư đứng một bên sợ rùng mình một cái, thịt trên người rung theo.
"Lý Tấn, ngươi đã biết tội chưa?" Diệp Khôn lạnh mặt đứng lên, đập bàn quát lớn, những quyển sách này giống như sách trời, anh lười xem, cũng không có thời gian và kiên nhẫn để xem, duy nhất chỉ có một chiêu đe dọa này.
"Hoàng Thượng, thần không biết tội gì?" Lý Tấn bị dọa sợ đến nỗi vội quỳ sụp xuống, sắc mặt trắng bệch không còn một chút máu, mồ hôi như hạt đậu không ngừng rơi xuống, thịt trên người đều run rẩy.
Ông ta không biết bản thân phạm phải tội gì mà khiến cho Hoàng Thượng tức giận như vậy, thiên uy khó dò, thiên uy khó dò mà, lần này thì thảm rồi, làm không cẩn thận chém đầu cả nhà, tru di cửu tộc đấy.
Diệp Khôn hừ lạnh một tiếng, quát lớn: "Ngươi không biết tội gì?"
"Thần không biết tội gì?" Dưới cơn sợ hãi cực độ, ngược lại Lý Tấn hết sức bình tĩnh, ông ta cũng già kẻ già đời lăn lộn trong quan trường, nên hiểu rõ là họa là phúc có tránh cũng không thoát khỏi, hơn nữa trước hết xem Hoàng Thượng bắt được thóp gì của mình rồi nói sau.
Diệp Khôn lạnh lùng nói: "Lý Tấn, chức hộ bộ Thượng thư này của ngươi cũng làm được mấy năm rồi nhỉ?"
Lý Tấn quỳ sạp trên mặt đất đáp: "Hồi Hoàng Thượng, tính tới hôm nay, thần đã đảm nhiệm chức hộ bộ Thượng Thư được bốn năm lẻ sáu tháng mười tám ngày rồi."
"Ngươi nhớ chính xác ngày này nhỉ?" Diệp Khôn cười lạnh lùng: "Nói, trong bốn năm này, ngươi đã tham ô bao nhiêu ngân lượng rồi?"
Vì ép Lý Tấn nhận tội, anh còn nhấn mạnh nói: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, còn chống cự sẽ nghiêm trị, nếu ngươi không muốn bị chém đầu cả nhà, tru di cửu tộc, thì thành thật khai ra, Trẫm sẽ nể tình ngươi cực khổ nửa cuộc đời sẽ nương tay xử tội."
Trong lòng anh đã tính toán xong rồi, nếu như quả thực Lý Tấn tham ô ngân lượng tồn của ngân khố, thành thật nhận tội, vậy thì sẽ xử lý nhẹ tay, miễn tội chết cho ông ta, chỉ có điều liên quan đến ngân lượng thì phải phạt nặng, làm như vậy anh mới có được một món tiền để dùng.
Hóa ra là chuyện này, Lý Tấn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cúi rạp người, gào khóc lớn lên: "Hoàng Thượng à, thần bị oan. Từ khi thần tiếp nhận chức Hộ bộ thượng thư cho tới nay, vẫn luôn cẩn trọng, tận trung giữ tròn trách nhiệm, trong sạch thanh liêm, chưa bao giờ dám tham ô nửa lạng ngân khố, Hoàng Thượng à, lão thần bị oan, xin Hoàng Thượng điều tra rõ ràng."
Oan uổng? Diệp Khôn hoàn toàn không tin, lão già nhà ông cả người đầy thịt, không hơn 150kg mới lạ, bình thường tham quan đều có dáng vẻ này, ăn đến đầy cả ruột già.
Anh đánh phủ đầu trước, nhận định lão già béo núc Lý Tấn này là một tham quan, tham ô bạc của anh hại Hoàng đế là anh đây còn nghèo hơn một kẻ ăn xin.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi ăn đến bụng phì ra còn dám nói trong sạch thanh liêm?"
Lý Tấn không khỏi líu lưỡi, ông ta cũng chỉ là ăn nhiều một chút thôi, béo chút thôi, vậy mà đã chụp cho ông ta tội tham ô rồi? Hôn quân quả nhiên là hôn quân.
"Hoàng Thượng, thần bị oan, thần dám lấy đầu ra bảo đảm, thần không bao giờ tham ô nửa lượng bạc của ngân khố." Từ sau khi ông ta bò lên được chức Hộ bộ thượng thư, vẫn luôn cố gắng tận trung làm tròn trách nhiệm, không hề tham ô nửa lượng bạc của ngân khố, ngồi ngay, đi thẳng, lúc nói chuyện tự nhiên sẽ có lý không sợ.
Diệp Khôn vẫn nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, thấy ông ta dám nhìn thẳng vào mắt mình, hoàn toàn không có vẻ né tránh, trong long không khỏi do dự, lẽ nào anh đây đúng là đã nhìn lầm?
Anh tùy tiện hỏi: "Trong nhà ngươi có bao nhiêu tài sản?"
Hoàng Thượng đổi đề tài cũng quá nhanh, Lý Tấn suýt theo không kịp, nghĩ kỹ một hồi mới dè dặt nói: "Hồi Hoàng Thượng, thần trừ phần bổng lộc đáng được hưởng ra... cũng chỉ có trăm mẫu ruộng tốt mà Hoàng Thượng đã ban thưởng..."
Chỉ có những thứ này? Diệp Khôn xoa mạnh mũi: "Ngươi đúng là ăn được..."
Lý Tấn đáp: "Hồi Hoàng Thượng, tiểu muội của thần mới góa chồng, trở về nhà ở, tay nghề nấu nướng của muội ấy rất tốt, thần..."
Trời ơi, sao lại lôi tiểu muội của mình vào đây rồi? Trán Lý Tấn đổ mồ hồi ròng ròng, ông ta hận không tự vả mấy bạt tai, hôn quân tham rượu háo sắc, không kìm lòng nổi trước mỹ nhân, lỡ như nhìn trúng tiểu muội của ông ta thì thảm rồi...
Trong đầu Diệp Khôn chỉ toàn nghĩ tới bạc trắng, cũng chẳng để ý gì lắm đến lời ông ta nói, anh cảm thấy cổ đại không có bột ngọt, bột nêm, không có nước tương và các loại gia vị khác thì thức ăn làm ra sao có thể ngon hơn so với hiện đại được chứ?
"Đứng lên đi." Anh thấy Lý Tấn thần sắc thản nhiên, giống như thực sự không tham ô thì phất tay bảo ông ta đứng lên, đồng thời trong lòng cũng hơi thất vọng, anh cũng đang hy vọng là Lý Tấn tham ô.
Mẹ nó, anh đây là chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn, tất cả mọi thứ trong thiên hạ từ vàng bạc châu báu cho tới mỹ nữ đều là của anh đây nhưng nói thì nói vậy, bây giờ anh đây còn nghèo hơn cả một tên ăn xin?
Diệp Khôn cười mỉa mai nói: "Mẹ nó, anh đây là một Hoàng đế nghèo rớt mồng tơi!"
Lý Tấn không khỏi há to miệng, Hoàng Thượng vừa... vừa nói lời thô tục sao?
"Tạ Hoàng Thượng." Ông ta lồm cồm bò dậy, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng lại suy nghĩ may là những năm gần đây ông ta làm quan thanh liêm, không dám đụng đến nửa lượng bạc trong ngân khố, nếu không thì thảm rồi.
Không biết đại hôn quân này đang giở trò gì, lại muốn chụp tội danh tham ô này lên đầu ông ta, khám nhà diệt tộc, gần vua như gần hổ mà, xem ra vẫn là sớm rút lui mới tốt, tránh cho ngày nào đó bị chụp lên đầu tội danh không có, đầu rơi xuống đất.
Lý Tấn nghĩ tới đây, khom người nói: "Hoàng Thượng, gần đây bệnh cũ của thần tái phát, cơ thể không được khỏe lắm, sợ là khó mà phân ưu với Hoàng Thượng được nữa, xin Hoàng Thượng ân chuẩn cho lão thần cáo lão về quê dưỡng bệnh."
Diệp Khôn ngẩn ra, lão già này mới bao nhiêu tuổi? Chừng bốn mươi tuổi, chính là thời kỳ đỉnh cao của một người đàn ông, ông ta mặt mũi hồng hào, trừ hơi béo ra thì chỗ nào có bệnh chứ? Sau khi Diệp Khôn nghĩ thông suốt nguyên nhân, anh không nhịn được chửi rủa: Đậu má ông, lại dám giở chiêu này với tôi à?
Anh cười ha ha nói: "Lý ái khanh muốn cáo lão về quê? Được, ông đưa một triệu lượng bạc cho Trẫm, Trẫm sẽ ân chuẩn cho ông cáo lão về quê."
"..." Mồ hôi trên trán Lý Tấn lại chảy đầm đìa, trời ơi, ông từ chức không làm nữa, lại còn phải nộp phí từ chức một triệu lượng bạc, đây là đạo gì chứ? Hu hu...
Long nhan giận dữ, Diệp Khôn ra lệnh cho Lý Tấn trình toàn bộ sổ sách của hai năm nay, anh muốn tự mình tìm đọc, nếu phát hiện Lý Tấn có hành vi tham ô lập tức khám nhà diệt tộc!
Nhìn mấy chồng sách dày cộp, Diệp Khôn ánh mắt tối sầm lại, đầu căng lên gấp N lần, mẹ nó chứ, cái này thì phải xem đến khi nào mới hết? Khổ nhất là tất cả được viết bằng chữ phồn thể, khó nhận ra, có rất nhiều chữ anh xem cũng không hiểu, càng đòi mạng hơn chính là tất cả những con số này đều được viết bằng chữ, thu, chi viết chung, nếu muốn xem hết, e rằng phải xem đến lúc hộc máu mà chết mới xong.
"Bộp" một tiếng, anh gập sổ sách lại, làm Hộ bộ thượng thư đứng một bên sợ rùng mình một cái, thịt trên người rung theo.
"Lý Tấn, ngươi đã biết tội chưa?" Diệp Khôn lạnh mặt đứng lên, đập bàn quát lớn, những quyển sách này giống như sách trời, anh lười xem, cũng không có thời gian và kiên nhẫn để xem, duy nhất chỉ có một chiêu đe dọa này.
"Hoàng Thượng, thần không biết tội gì?" Lý Tấn bị dọa sợ đến nỗi vội quỳ sụp xuống, sắc mặt trắng bệch không còn một chút máu, mồ hôi như hạt đậu không ngừng rơi xuống, thịt trên người đều run rẩy.
Ông ta không biết bản thân phạm phải tội gì mà khiến cho Hoàng Thượng tức giận như vậy, thiên uy khó dò, thiên uy khó dò mà, lần này thì thảm rồi, làm không cẩn thận chém đầu cả nhà, tru di cửu tộc đấy.
Diệp Khôn hừ lạnh một tiếng, quát lớn: "Ngươi không biết tội gì?"
"Thần không biết tội gì?" Dưới cơn sợ hãi cực độ, ngược lại Lý Tấn hết sức bình tĩnh, ông ta cũng già kẻ già đời lăn lộn trong quan trường, nên hiểu rõ là họa là phúc có tránh cũng không thoát khỏi, hơn nữa trước hết xem Hoàng Thượng bắt được thóp gì của mình rồi nói sau.
Diệp Khôn lạnh lùng nói: "Lý Tấn, chức hộ bộ Thượng thư này của ngươi cũng làm được mấy năm rồi nhỉ?"
Lý Tấn quỳ sạp trên mặt đất đáp: "Hồi Hoàng Thượng, tính tới hôm nay, thần đã đảm nhiệm chức hộ bộ Thượng Thư được bốn năm lẻ sáu tháng mười tám ngày rồi."
"Ngươi nhớ chính xác ngày này nhỉ?" Diệp Khôn cười lạnh lùng: "Nói, trong bốn năm này, ngươi đã tham ô bao nhiêu ngân lượng rồi?"
Vì ép Lý Tấn nhận tội, anh còn nhấn mạnh nói: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, còn chống cự sẽ nghiêm trị, nếu ngươi không muốn bị chém đầu cả nhà, tru di cửu tộc, thì thành thật khai ra, Trẫm sẽ nể tình ngươi cực khổ nửa cuộc đời sẽ nương tay xử tội."
Trong lòng anh đã tính toán xong rồi, nếu như quả thực Lý Tấn tham ô ngân lượng tồn của ngân khố, thành thật nhận tội, vậy thì sẽ xử lý nhẹ tay, miễn tội chết cho ông ta, chỉ có điều liên quan đến ngân lượng thì phải phạt nặng, làm như vậy anh mới có được một món tiền để dùng.
Hóa ra là chuyện này, Lý Tấn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cúi rạp người, gào khóc lớn lên: "Hoàng Thượng à, thần bị oan. Từ khi thần tiếp nhận chức Hộ bộ thượng thư cho tới nay, vẫn luôn cẩn trọng, tận trung giữ tròn trách nhiệm, trong sạch thanh liêm, chưa bao giờ dám tham ô nửa lạng ngân khố, Hoàng Thượng à, lão thần bị oan, xin Hoàng Thượng điều tra rõ ràng."
Oan uổng? Diệp Khôn hoàn toàn không tin, lão già nhà ông cả người đầy thịt, không hơn 150kg mới lạ, bình thường tham quan đều có dáng vẻ này, ăn đến đầy cả ruột già.
Anh đánh phủ đầu trước, nhận định lão già béo núc Lý Tấn này là một tham quan, tham ô bạc của anh hại Hoàng đế là anh đây còn nghèo hơn một kẻ ăn xin.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi ăn đến bụng phì ra còn dám nói trong sạch thanh liêm?"
Lý Tấn không khỏi líu lưỡi, ông ta cũng chỉ là ăn nhiều một chút thôi, béo chút thôi, vậy mà đã chụp cho ông ta tội tham ô rồi? Hôn quân quả nhiên là hôn quân.
"Hoàng Thượng, thần bị oan, thần dám lấy đầu ra bảo đảm, thần không bao giờ tham ô nửa lượng bạc của ngân khố." Từ sau khi ông ta bò lên được chức Hộ bộ thượng thư, vẫn luôn cố gắng tận trung làm tròn trách nhiệm, không hề tham ô nửa lượng bạc của ngân khố, ngồi ngay, đi thẳng, lúc nói chuyện tự nhiên sẽ có lý không sợ.
Diệp Khôn vẫn nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, thấy ông ta dám nhìn thẳng vào mắt mình, hoàn toàn không có vẻ né tránh, trong long không khỏi do dự, lẽ nào anh đây đúng là đã nhìn lầm?
Anh tùy tiện hỏi: "Trong nhà ngươi có bao nhiêu tài sản?"
Hoàng Thượng đổi đề tài cũng quá nhanh, Lý Tấn suýt theo không kịp, nghĩ kỹ một hồi mới dè dặt nói: "Hồi Hoàng Thượng, thần trừ phần bổng lộc đáng được hưởng ra... cũng chỉ có trăm mẫu ruộng tốt mà Hoàng Thượng đã ban thưởng..."
Chỉ có những thứ này? Diệp Khôn xoa mạnh mũi: "Ngươi đúng là ăn được..."
Lý Tấn đáp: "Hồi Hoàng Thượng, tiểu muội của thần mới góa chồng, trở về nhà ở, tay nghề nấu nướng của muội ấy rất tốt, thần..."
Trời ơi, sao lại lôi tiểu muội của mình vào đây rồi? Trán Lý Tấn đổ mồ hồi ròng ròng, ông ta hận không tự vả mấy bạt tai, hôn quân tham rượu háo sắc, không kìm lòng nổi trước mỹ nhân, lỡ như nhìn trúng tiểu muội của ông ta thì thảm rồi...
Trong đầu Diệp Khôn chỉ toàn nghĩ tới bạc trắng, cũng chẳng để ý gì lắm đến lời ông ta nói, anh cảm thấy cổ đại không có bột ngọt, bột nêm, không có nước tương và các loại gia vị khác thì thức ăn làm ra sao có thể ngon hơn so với hiện đại được chứ?
"Đứng lên đi." Anh thấy Lý Tấn thần sắc thản nhiên, giống như thực sự không tham ô thì phất tay bảo ông ta đứng lên, đồng thời trong lòng cũng hơi thất vọng, anh cũng đang hy vọng là Lý Tấn tham ô.
Mẹ nó, anh đây là chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn, tất cả mọi thứ trong thiên hạ từ vàng bạc châu báu cho tới mỹ nữ đều là của anh đây nhưng nói thì nói vậy, bây giờ anh đây còn nghèo hơn cả một tên ăn xin?
Diệp Khôn cười mỉa mai nói: "Mẹ nó, anh đây là một Hoàng đế nghèo rớt mồng tơi!"
Lý Tấn không khỏi há to miệng, Hoàng Thượng vừa... vừa nói lời thô tục sao?
"Tạ Hoàng Thượng." Ông ta lồm cồm bò dậy, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng lại suy nghĩ may là những năm gần đây ông ta làm quan thanh liêm, không dám đụng đến nửa lượng bạc trong ngân khố, nếu không thì thảm rồi.
Không biết đại hôn quân này đang giở trò gì, lại muốn chụp tội danh tham ô này lên đầu ông ta, khám nhà diệt tộc, gần vua như gần hổ mà, xem ra vẫn là sớm rút lui mới tốt, tránh cho ngày nào đó bị chụp lên đầu tội danh không có, đầu rơi xuống đất.
Lý Tấn nghĩ tới đây, khom người nói: "Hoàng Thượng, gần đây bệnh cũ của thần tái phát, cơ thể không được khỏe lắm, sợ là khó mà phân ưu với Hoàng Thượng được nữa, xin Hoàng Thượng ân chuẩn cho lão thần cáo lão về quê dưỡng bệnh."
Diệp Khôn ngẩn ra, lão già này mới bao nhiêu tuổi? Chừng bốn mươi tuổi, chính là thời kỳ đỉnh cao của một người đàn ông, ông ta mặt mũi hồng hào, trừ hơi béo ra thì chỗ nào có bệnh chứ? Sau khi Diệp Khôn nghĩ thông suốt nguyên nhân, anh không nhịn được chửi rủa: Đậu má ông, lại dám giở chiêu này với tôi à?
Anh cười ha ha nói: "Lý ái khanh muốn cáo lão về quê? Được, ông đưa một triệu lượng bạc cho Trẫm, Trẫm sẽ ân chuẩn cho ông cáo lão về quê."
"..." Mồ hôi trên trán Lý Tấn lại chảy đầm đìa, trời ơi, ông từ chức không làm nữa, lại còn phải nộp phí từ chức một triệu lượng bạc, đây là đạo gì chứ? Hu hu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.