Chương 10: Trà xanh thơm lừng
KKiuBL
04/12/2024
" Um,ta biết lúc trước ta rất xấu xa,nhưng bây giờ thì khác rồi,ta muốn sống thật tốt,bình yên bên gia đình nhỏ của mình" Lạc Sở cười.
Diệp Ân ngơ ngác nhìn nụ cười dịu dàng của cậu,gương mặt Lạc Sở được ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào,thật làm người ta nhớ mãi không quên.Nhìn cậu như vậy,lòng của Diệp Ân cũng thanh thản hẳn ra.Đúng vậy,sống thật bình yên hạnh phúc.Không ai sống xấu xa một đời...Phải không...?
...****************...
Lạc Sở đi cùng Diệp Ân thì bắt gặp một nhóm nhân loại cũng đang đi tìm thảo dược.
"Nèee,Lâm Nhi bên này!!!" Diệp Ân kêu lên.
Người tên Lâm Nhi quay đầu,cậu ta nhìn thấy Lạc Sở thì nhíu chặt mày lại.
" Diệp Ân,tại sao ngươi lại đi chung với tên điên này hả ?" Lâm Nhi liếc nhìn Lạc Sở một cách hung dữ.
" Nè,Lâm Nhi,ngươi đừng nói ác ý vậy chứ.Lạc Sở đã thay đổi rồi,ngươi đừng bắt nạt hắn" Diệp Ân không vui nhìn Lâm Nhi.
" Xin lỗi ngươi nha Lạc Sở,mau đi cùng mọi người đi hái thảo dược thôi!"
Diệp Ân kéo tay Lâm Nhi đi qua một bên khác.Lạc Sở ừ một cái rồi im lặng bước đi
...----------------...
" Diệp Ân,ngươi quên rằng tên điên đó đã hại ngươi thế nào sao!Tại sao lại ngươi lại ngốc tới cỡ này hả!!!" Lâm Nhi điên tiết
" Xin lỗi mà Lâm Nhi,nhưng mà ta không thể bỏ mặc cậu ấy,Lạc Sở đã thay đổi rồi,ánh mắt của cậu ấy rất trong sáng,không như lúc trước.Tin ta đi,ta chắc chắn!!" Diệp Ân khuyên nhủ
" Cái gì,đồ ngu ngốc nhà ngươi,bị hại một lần còn không biết tránh mà còn dám đi vào vết xe đổ sao!!!Đúng là ngu hết thuốc chữa ........"
Lâm Nhi tức giận chửi 1 tràng khiến Diệp Ân chỉ biết nhắm mắt lắng nghe.
" ....Được rồi,nếu ngươi muốn thì cứ làm,nhưng nếu hắn dám quay lại cắn ngươi một lần nữa thì đừng có đến tìm ta!!!!" Lâm Nhi bất đắc dĩ
" Biết rồi mà,Lâm Nhi là tốt bụng nhất" Diệp Ân cười hì hì.
...----------------...
Một lúc sau thì Lạc Sở thấy Diệp Ân cùng Lâm Nhi chầm chậm đi tới nhóm nhân loại.
" Mọi người có tìm thấy loại cây thảo dược nào không?" Diệp Ân hỏi
" Vẫn chưa,bác sĩ Ninh vẫn đang tì-"
" Tìm thấy rồi,mọi người mau qua đây hái đi" Ninh Ngọc
" Wow,đúng là bác sĩ Ninh có khác,tài giỏi hơn người"
" Có gì đâu mà tài giỏi hơn người chứ,ta chỉ là may mắn hơn mọi người một chút thôi" Ninh Ngọc ngại ngùng
" Hahaha,bác sĩ lại khiêm tốn rồi"
"Mọi người mau hái đi,càng nhiều càng tốt,vì đây là loại dược có thể cầm máu rất tốt đó" Ninh Ngọc
" A,kia là bạn đời của anh Laim phải không,tên gì nhỉ...." Ninh Ngọc
"Hắn tên Lạc Sở "
"À đúng rồi,xin chào ngươi,ta là Ninh Ngọc"
Lạc Sở gật đầu chào rồi lạnh lùng lướt qua Ninh Ngọc.Không hiểu sao người này cho cậu cảm giác rất khó chịu....xì nghe kêu anh Laim là thấy gai ưa rồi.Tên chồng đào hoa,tối nay trẫm cho ngươi nhịn đói.
"Xì đúng là tên kiêu ngạo,dám lơ bác sĩ Ninh"
" Haha,không sao đâu mà" Ninh Ngọc cười cười....
Tên ngu ngốc như ngươi mà xứng với anh Laim sao,mơ đi,Laim mãi mãi là của ta,chỉ có ta mới xứng với anh ấy.Ngươi cứ từ từ mà tận hưởng cuộc sống đi Lạc Sở,ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ khi dám dành người của ta!Ánh mắt của Ninh Ngọc ánh lên sự tàn ác.
...****************...
Một đám nhân loại loay hoay hái thảo dược.Lạc Sở nhìn mà méo mỏ,hái nhiều như này về tế hay sao dị,hái xong héo hết thì lòi chành cả đám.
Với lại loại thảo dược này công dụng không quá tốt,chỉ thích hợp cầm máu cho những vết thương nhỏ hoặc nông. Còn dị tộc đa phần chiến đấu với thú biến dị,thí dụ sơ suất bị thương nặng, vết thương sâu thì đắp lên cũng chả cầm máu gì cho cam.
" Lạc Sở,ngươi cũng hái đi,không phải ngươi nói muốn đi tìm thảo dược sao,đám thuốc này Bác Sĩ Ninh tìm được chắc chắn khá tốt đó" Diệp Ân
" Cảm ơn nhưng ta không muốn hái thứ này" Lạc Sở đáp
"Ừm xin lỗi,Lạc Sở à ngươi cho bọn ta mượn giỏ của ngươi hái thuốc được không,hái càng nhiều càng tốt,thứ này rất cần cho dị tộc" Ninh Ngọc
" Ta thấy các ngươi hái rất nhiều rồi,với lại hái hay không là quyền của ta mắc mớ gì ngươi lấy giỏ của ta làm gì" Lạc Sở khó chịu.Tên này lại muốn làm gì?
"Ta xin lỗi....chỉ là ta chỉ muốn tốt cho các dị tộc thôi.Ngươi không cần lo về thức ăn,trạm xá của ta sẽ thu nhận bù lại sẽ trả lương thực cho mọi người" Ninh Ngọc tỏ vẻ đáng thương
" Ngươi là tên keo kiệt không bỏ,bác sĩ Ninh đúng thật là lúc nào cũng nghĩ cho người khác"
" Ta là bác sĩ mà" Ninh Diệp ngại ngùng đáp
Lạc Sở nhìn mà cái mỏ giựt giựt muốn chửi rồi đó,thể loại trà xanh này đúng là đi đâu cũng có.Dám gài ông đây,không dễ đâu.
" Bác sĩ Ninh à,đám thảo dược này,lúc nào cũng ở đây không chạy được.Hay là vầy,chỉ cần mỗi ngày chúng ta vào đây hái thì kiểu gì một đám này cũng sẽ bị hái sạch thôi.Cần gì 1 lúc hái hết,hái nhiều như vậy thì sao sử dụng hết mà nó còn héo nữa đó" Lạc Sở.
Để xem ngươi có đủ lương thực để thu hết đám cỏ này không,hahaha.Dám nhờn với ta,đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
" Đúng rồi ha,hắn nói cũng đúng đó bác sĩ Ninh,đám thảo dược này không chạy được,kiểu gì ngày nào chúng ta cũng đi vào rừng mà"
" ......A haha,cũng đúng,ta xin lỗi mọi người,hồi nãy là ta không suy nghĩ chu toàn" Ninh Ngọc cười trừ.Chết tiệt,tên này dám gài ta!!
Lạc Sở thấy mọi chuyện đã xong xuôi liền nhanh chóng đi tìm tiếp thứ cần thiết.Đúng là mất thời gian với mấy tên trà xanh não tàn!!!
Diệp Ân ngơ ngác nhìn nụ cười dịu dàng của cậu,gương mặt Lạc Sở được ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào,thật làm người ta nhớ mãi không quên.Nhìn cậu như vậy,lòng của Diệp Ân cũng thanh thản hẳn ra.Đúng vậy,sống thật bình yên hạnh phúc.Không ai sống xấu xa một đời...Phải không...?
...****************...
Lạc Sở đi cùng Diệp Ân thì bắt gặp một nhóm nhân loại cũng đang đi tìm thảo dược.
"Nèee,Lâm Nhi bên này!!!" Diệp Ân kêu lên.
Người tên Lâm Nhi quay đầu,cậu ta nhìn thấy Lạc Sở thì nhíu chặt mày lại.
" Diệp Ân,tại sao ngươi lại đi chung với tên điên này hả ?" Lâm Nhi liếc nhìn Lạc Sở một cách hung dữ.
" Nè,Lâm Nhi,ngươi đừng nói ác ý vậy chứ.Lạc Sở đã thay đổi rồi,ngươi đừng bắt nạt hắn" Diệp Ân không vui nhìn Lâm Nhi.
" Xin lỗi ngươi nha Lạc Sở,mau đi cùng mọi người đi hái thảo dược thôi!"
Diệp Ân kéo tay Lâm Nhi đi qua một bên khác.Lạc Sở ừ một cái rồi im lặng bước đi
...----------------...
" Diệp Ân,ngươi quên rằng tên điên đó đã hại ngươi thế nào sao!Tại sao lại ngươi lại ngốc tới cỡ này hả!!!" Lâm Nhi điên tiết
" Xin lỗi mà Lâm Nhi,nhưng mà ta không thể bỏ mặc cậu ấy,Lạc Sở đã thay đổi rồi,ánh mắt của cậu ấy rất trong sáng,không như lúc trước.Tin ta đi,ta chắc chắn!!" Diệp Ân khuyên nhủ
" Cái gì,đồ ngu ngốc nhà ngươi,bị hại một lần còn không biết tránh mà còn dám đi vào vết xe đổ sao!!!Đúng là ngu hết thuốc chữa ........"
Lâm Nhi tức giận chửi 1 tràng khiến Diệp Ân chỉ biết nhắm mắt lắng nghe.
" ....Được rồi,nếu ngươi muốn thì cứ làm,nhưng nếu hắn dám quay lại cắn ngươi một lần nữa thì đừng có đến tìm ta!!!!" Lâm Nhi bất đắc dĩ
" Biết rồi mà,Lâm Nhi là tốt bụng nhất" Diệp Ân cười hì hì.
...----------------...
Một lúc sau thì Lạc Sở thấy Diệp Ân cùng Lâm Nhi chầm chậm đi tới nhóm nhân loại.
" Mọi người có tìm thấy loại cây thảo dược nào không?" Diệp Ân hỏi
" Vẫn chưa,bác sĩ Ninh vẫn đang tì-"
" Tìm thấy rồi,mọi người mau qua đây hái đi" Ninh Ngọc
" Wow,đúng là bác sĩ Ninh có khác,tài giỏi hơn người"
" Có gì đâu mà tài giỏi hơn người chứ,ta chỉ là may mắn hơn mọi người một chút thôi" Ninh Ngọc ngại ngùng
" Hahaha,bác sĩ lại khiêm tốn rồi"
"Mọi người mau hái đi,càng nhiều càng tốt,vì đây là loại dược có thể cầm máu rất tốt đó" Ninh Ngọc
" A,kia là bạn đời của anh Laim phải không,tên gì nhỉ...." Ninh Ngọc
"Hắn tên Lạc Sở "
"À đúng rồi,xin chào ngươi,ta là Ninh Ngọc"
Lạc Sở gật đầu chào rồi lạnh lùng lướt qua Ninh Ngọc.Không hiểu sao người này cho cậu cảm giác rất khó chịu....xì nghe kêu anh Laim là thấy gai ưa rồi.Tên chồng đào hoa,tối nay trẫm cho ngươi nhịn đói.
"Xì đúng là tên kiêu ngạo,dám lơ bác sĩ Ninh"
" Haha,không sao đâu mà" Ninh Ngọc cười cười....
Tên ngu ngốc như ngươi mà xứng với anh Laim sao,mơ đi,Laim mãi mãi là của ta,chỉ có ta mới xứng với anh ấy.Ngươi cứ từ từ mà tận hưởng cuộc sống đi Lạc Sở,ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ khi dám dành người của ta!Ánh mắt của Ninh Ngọc ánh lên sự tàn ác.
...****************...
Một đám nhân loại loay hoay hái thảo dược.Lạc Sở nhìn mà méo mỏ,hái nhiều như này về tế hay sao dị,hái xong héo hết thì lòi chành cả đám.
Với lại loại thảo dược này công dụng không quá tốt,chỉ thích hợp cầm máu cho những vết thương nhỏ hoặc nông. Còn dị tộc đa phần chiến đấu với thú biến dị,thí dụ sơ suất bị thương nặng, vết thương sâu thì đắp lên cũng chả cầm máu gì cho cam.
" Lạc Sở,ngươi cũng hái đi,không phải ngươi nói muốn đi tìm thảo dược sao,đám thuốc này Bác Sĩ Ninh tìm được chắc chắn khá tốt đó" Diệp Ân
" Cảm ơn nhưng ta không muốn hái thứ này" Lạc Sở đáp
"Ừm xin lỗi,Lạc Sở à ngươi cho bọn ta mượn giỏ của ngươi hái thuốc được không,hái càng nhiều càng tốt,thứ này rất cần cho dị tộc" Ninh Ngọc
" Ta thấy các ngươi hái rất nhiều rồi,với lại hái hay không là quyền của ta mắc mớ gì ngươi lấy giỏ của ta làm gì" Lạc Sở khó chịu.Tên này lại muốn làm gì?
"Ta xin lỗi....chỉ là ta chỉ muốn tốt cho các dị tộc thôi.Ngươi không cần lo về thức ăn,trạm xá của ta sẽ thu nhận bù lại sẽ trả lương thực cho mọi người" Ninh Ngọc tỏ vẻ đáng thương
" Ngươi là tên keo kiệt không bỏ,bác sĩ Ninh đúng thật là lúc nào cũng nghĩ cho người khác"
" Ta là bác sĩ mà" Ninh Diệp ngại ngùng đáp
Lạc Sở nhìn mà cái mỏ giựt giựt muốn chửi rồi đó,thể loại trà xanh này đúng là đi đâu cũng có.Dám gài ông đây,không dễ đâu.
" Bác sĩ Ninh à,đám thảo dược này,lúc nào cũng ở đây không chạy được.Hay là vầy,chỉ cần mỗi ngày chúng ta vào đây hái thì kiểu gì một đám này cũng sẽ bị hái sạch thôi.Cần gì 1 lúc hái hết,hái nhiều như vậy thì sao sử dụng hết mà nó còn héo nữa đó" Lạc Sở.
Để xem ngươi có đủ lương thực để thu hết đám cỏ này không,hahaha.Dám nhờn với ta,đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
" Đúng rồi ha,hắn nói cũng đúng đó bác sĩ Ninh,đám thảo dược này không chạy được,kiểu gì ngày nào chúng ta cũng đi vào rừng mà"
" ......A haha,cũng đúng,ta xin lỗi mọi người,hồi nãy là ta không suy nghĩ chu toàn" Ninh Ngọc cười trừ.Chết tiệt,tên này dám gài ta!!
Lạc Sở thấy mọi chuyện đã xong xuôi liền nhanh chóng đi tìm tiếp thứ cần thiết.Đúng là mất thời gian với mấy tên trà xanh não tàn!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.