Xuyên Không: Tôi Muốn Ly Hôn Với Bá Đạo Tổng Tài
Chương 74
Jade M
05/07/2022
Đêm hôm đó trở về nhà Tề Ân liên tục gọi điện cho cô nhưng dù thế nào đi nữa Hi Văn cũng không chịu bắt máy. Anh dường như muốn phát điên lên. Ngồi nhìn màn hình điện thoại liên tục báo số máy bận Tề siết chặt lòng bàn tay.
" Tại sao không nghe máy? "
" Dù là Hoa công tử hay Tề Ân tôi gọi em cũng không nghe máy là vì sao? "
Anh không biết chuyện gì đang diễn ra, khi không cô nổi giận đùng đùng rồi bỏ đi. Cho dù như vậy thì người cô giận cũng chỉ nên là Hoa công tử thế thì tại sao anh dùng chính thân phận thật của mình gọi Hi Văn cũng không chịu nhấc máy. Rõ ràng mối quan hệ của hai người vốn đã không còn căng thẳng nữa rồi mà.
Tề Ân nằm trên giường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đã gần cả trăm cuộc gọi nhưng anh vẫn chưa nhận được hồi âm từ cô.
Anh ước gì nếu cô bực tức cứ trút giận hết lên người mình chứ xin đừng lặng im như thế. Anh không đủ tinh ý để hiểu rõ cô đang nghĩ gì, nếu anh làm sai cô có thể trực tiếp nói ra, im lặng đối với anh là một thứ gì đó vô cùng kinh khủng. Không biết được người kia đang nghĩ gì, cũng không biết họ sắp sửa đưa ra quyết định gì, không biết bất kì một vấn đề gì cả. . truyện ngôn tình
Hiểu rõ sự tình nghiêm trọng, anh không thể tiếp tục để mọi chuyện cứ diễn ra như thế, anh không muốn mối quan hệ chưa kịp hàn gắn lại tiếp tục đổ vỡ, càng không thể mất đi cô.
...
Tại một nhà hàng sang trọng với căn phòng kín rộng lớn, thức ăn được trải đầy cả một bàn. Toàn bộ đều là những loại cao cấp nhất, đắt tiền nhất.
Chu Minh Tuệ anh mặc bẩn thỉu từ từ mở cánh cửa phòng bước vào. Nhìn thấy một bàn ngập đầy thức ăn cô ta hai mắt liền sáng rỡ. Đã mấy hôm rồi không có một bữa ăn tử tế, Chu Minh Tuệ cả khuôn mặt đều hốc hác, người gầy gò hẳn đi.
Nhìn phía xa có người đang đứng bên cửa sổ quay lưng về phía ả ta. Tuy chỉ nhìn từ sau nhưng đủ toát lên vẻ sang trọng quý phái hơn người.
Không kiềm lại được trước sự hấp dẫn của đồ ăn nhưng nghĩ kĩ lại không dám tùy tiện dùng đồ của người lạ. Được một người ẩn danh mời đến nơi sang trọng như vầy cô ta cũng không biết là vì lí do gì.
Chu Minh Tuệ khép nép cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ
" Cho...cho hỏi, là cô muốn gặp mặt tôi sao? "
Người kia khẽ xoay người lại, cái ánh nắng chiều nhẹ nhàng rọi qua cửa sổ làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ ấy.
Trần Cát Cát sải từng bước chân uyển chuyển đi đến kéo ghế ngồi xuống bàn ăn còn làm động tác mời chào Chu Minh Tuệ.
" Cô Chu phải không? Mời ngồi. "
Nhìn người đàn bà ăn mặc bẩn thỉu rách rưới Trần Cát Cát đã thấy không có cảm tình, nhưng vì có chuyện cần nhờ vả nên mới phải bày ra bộ mặt thân thiện ấy.
Chu Minh Tuệ vẫn chưa dám tin người xuất hiện trước mặt mình lại là Trần Cát Cát, minh tinh nổi tiếng trên màn ảnh.
Ả kéo ghế khép nép ngồi xuống đối diện Trần Cát Cát
" Cô Trần Cát Cát, không biết...không biết một người nổi tiếng như cô vì sao lại muốn gặp mặt tôi? "
Trần Cát Cát không thích vòng vo, lập tức tập trung vào thẳng vấn đề.
" Nghe nói cô bị Tề tổng đuổi khỏi Tề gia, cuộc sống bây giờ chắc là vất vả lắm hả? Người đắc tội anh ấy vốn sẽ không có ai được yên thân. "
Chu Minh Tuệ mặt đanh lại, giọng nói có phần hơi tức giận
" Cô Trần nói như vậy là có ý gì? "
Trần Cát Cát bật cười thích thú
" Tôi có thể giúp cô có công việc ổn định, có nhà ở, cơm ăn áo mặc đều không cần phải lo. "
Người này nói chuyện như vậy chắc chắn phải có ý đồ gì khác
" Cô Trần hà cớ gì phải tốt với tôi như vậy, cô muốn gì từ tôi? "
" Cô đắc tội Tề tổng thì sớm phải biết không có kết cục tốt, như cô đã thấy chẳng một nơi nào dám nhận người như cô vào làm việc, nhìn xem dung mạo xinh đẹp như vậy lại phải chịu cảnh ngày ngày đối diện với rác rưởi, thật hoang phí biết bao. "
Chu Minh Tuệ im lặng muốn tiếp tục nghe rốt cuộc Trần Cát Cát muốn gì ở một người tay trắng như cô.
" Báo cho cô biết một tin, Tề tổng đã chính thức quay lại với Cao Hi Văn rồi. "
Chu Minh Tuệ trừng mắt sửng sốt
" Không thể nào, hai người bọn họ đã ly hôn rồi mà. Sao có chuyện quay lại được? "
Môi Trần Cát Cát hơi nhếch lên
[ Xem thái độ của cô ta như vậy chắc là mình đã đoán trúng rồi. ]
" Chính tận mắt tôi nhìn thấy hai người bọn họ qua lại, à mà còn nữa...con gái của cô gần đây cứ thường xuyên quấn quýt bên Cao Hi Văn, lúc trước ở buổi trình diễn của một nhà thiết kế, Tề tổng dẫn theo đứa nhỏ đến đó cả ba cười nói cứ như người một nhà, sau đó đáng tiếc xảy ra chút chuyện nên các vấn đề trong buổi trình diễn không thể tiết lộ ra ngoài, chỉ có tôi được mời đến đó mới chứng kiến hết sự việc mà thôi. "
Chu Minh Tuệ siết chặt lòng bàn tay không dám tin vào những gì mình vừa nghe, công sức cô ta bày mưu tính kế chia rẽ hai người để cuối cùng lại trở nên vô ích, đổ sông đổ biển.
" Không thể như vậy được, bé Du nó là con tôi, tôi chỉ chấp nhận để nó cho Tề tổng chăm sóc còn Cao Hi Văn đó là cái thá gì. Bản thân không thể tự sinh con lại đi cướp con của người khác đúng là đồ vô sỉ. "
Chớp lấy cơ hội này, những gì Trần Cát Cát vừa nghe có một câu rất không ổn, cô ta hỏi lại
" Cô nói, Cao Hi Văn không thể tự sinh con? "
Chu Minh Tuệ gật đầu
" Tôi đoán là vậy, hai người họ kết hôn 4 năm lại không hề có động tĩnh gì. Tề tổng anh ấy rất yêu quý con nít nếu không phải Cao Hi Văn không thể sinh con thì anh ấy cần gì yêu thương bé Du nhà tôi như vậy, cái gì tốt đều nghĩ cho nó. "
Mưu sâu kế hiểm trong đầu Trần Cát Cát bắt đầu trồi dậy.
[ Đây đúng là thông tin hot nhất trong năm đây, Cao Hi Văn ngày tàn của cô sắp đến rồi, để xem sau này cô còn dám lên mặt nữa không. Từ nay sẽ không còn ai dám tranh giành với tôi nữa, Đường Y Na là thế, Cao Hi Văn cũng như thế. ]
Trần Cát Cát nở một nụ cười sắc bén, nụ cười chứa đựng thật nhiều hàm ý xấu xa.
" Nếu Cao Hi Văn là hạng người như vậy tại sao chúng ta không bắt tay nhau trừ khử cô ta? Cô thấy tôi nói có đúng không? "
" Tại sao không nghe máy? "
" Dù là Hoa công tử hay Tề Ân tôi gọi em cũng không nghe máy là vì sao? "
Anh không biết chuyện gì đang diễn ra, khi không cô nổi giận đùng đùng rồi bỏ đi. Cho dù như vậy thì người cô giận cũng chỉ nên là Hoa công tử thế thì tại sao anh dùng chính thân phận thật của mình gọi Hi Văn cũng không chịu nhấc máy. Rõ ràng mối quan hệ của hai người vốn đã không còn căng thẳng nữa rồi mà.
Tề Ân nằm trên giường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đã gần cả trăm cuộc gọi nhưng anh vẫn chưa nhận được hồi âm từ cô.
Anh ước gì nếu cô bực tức cứ trút giận hết lên người mình chứ xin đừng lặng im như thế. Anh không đủ tinh ý để hiểu rõ cô đang nghĩ gì, nếu anh làm sai cô có thể trực tiếp nói ra, im lặng đối với anh là một thứ gì đó vô cùng kinh khủng. Không biết được người kia đang nghĩ gì, cũng không biết họ sắp sửa đưa ra quyết định gì, không biết bất kì một vấn đề gì cả. . truyện ngôn tình
Hiểu rõ sự tình nghiêm trọng, anh không thể tiếp tục để mọi chuyện cứ diễn ra như thế, anh không muốn mối quan hệ chưa kịp hàn gắn lại tiếp tục đổ vỡ, càng không thể mất đi cô.
...
Tại một nhà hàng sang trọng với căn phòng kín rộng lớn, thức ăn được trải đầy cả một bàn. Toàn bộ đều là những loại cao cấp nhất, đắt tiền nhất.
Chu Minh Tuệ anh mặc bẩn thỉu từ từ mở cánh cửa phòng bước vào. Nhìn thấy một bàn ngập đầy thức ăn cô ta hai mắt liền sáng rỡ. Đã mấy hôm rồi không có một bữa ăn tử tế, Chu Minh Tuệ cả khuôn mặt đều hốc hác, người gầy gò hẳn đi.
Nhìn phía xa có người đang đứng bên cửa sổ quay lưng về phía ả ta. Tuy chỉ nhìn từ sau nhưng đủ toát lên vẻ sang trọng quý phái hơn người.
Không kiềm lại được trước sự hấp dẫn của đồ ăn nhưng nghĩ kĩ lại không dám tùy tiện dùng đồ của người lạ. Được một người ẩn danh mời đến nơi sang trọng như vầy cô ta cũng không biết là vì lí do gì.
Chu Minh Tuệ khép nép cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ
" Cho...cho hỏi, là cô muốn gặp mặt tôi sao? "
Người kia khẽ xoay người lại, cái ánh nắng chiều nhẹ nhàng rọi qua cửa sổ làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ ấy.
Trần Cát Cát sải từng bước chân uyển chuyển đi đến kéo ghế ngồi xuống bàn ăn còn làm động tác mời chào Chu Minh Tuệ.
" Cô Chu phải không? Mời ngồi. "
Nhìn người đàn bà ăn mặc bẩn thỉu rách rưới Trần Cát Cát đã thấy không có cảm tình, nhưng vì có chuyện cần nhờ vả nên mới phải bày ra bộ mặt thân thiện ấy.
Chu Minh Tuệ vẫn chưa dám tin người xuất hiện trước mặt mình lại là Trần Cát Cát, minh tinh nổi tiếng trên màn ảnh.
Ả kéo ghế khép nép ngồi xuống đối diện Trần Cát Cát
" Cô Trần Cát Cát, không biết...không biết một người nổi tiếng như cô vì sao lại muốn gặp mặt tôi? "
Trần Cát Cát không thích vòng vo, lập tức tập trung vào thẳng vấn đề.
" Nghe nói cô bị Tề tổng đuổi khỏi Tề gia, cuộc sống bây giờ chắc là vất vả lắm hả? Người đắc tội anh ấy vốn sẽ không có ai được yên thân. "
Chu Minh Tuệ mặt đanh lại, giọng nói có phần hơi tức giận
" Cô Trần nói như vậy là có ý gì? "
Trần Cát Cát bật cười thích thú
" Tôi có thể giúp cô có công việc ổn định, có nhà ở, cơm ăn áo mặc đều không cần phải lo. "
Người này nói chuyện như vậy chắc chắn phải có ý đồ gì khác
" Cô Trần hà cớ gì phải tốt với tôi như vậy, cô muốn gì từ tôi? "
" Cô đắc tội Tề tổng thì sớm phải biết không có kết cục tốt, như cô đã thấy chẳng một nơi nào dám nhận người như cô vào làm việc, nhìn xem dung mạo xinh đẹp như vậy lại phải chịu cảnh ngày ngày đối diện với rác rưởi, thật hoang phí biết bao. "
Chu Minh Tuệ im lặng muốn tiếp tục nghe rốt cuộc Trần Cát Cát muốn gì ở một người tay trắng như cô.
" Báo cho cô biết một tin, Tề tổng đã chính thức quay lại với Cao Hi Văn rồi. "
Chu Minh Tuệ trừng mắt sửng sốt
" Không thể nào, hai người bọn họ đã ly hôn rồi mà. Sao có chuyện quay lại được? "
Môi Trần Cát Cát hơi nhếch lên
[ Xem thái độ của cô ta như vậy chắc là mình đã đoán trúng rồi. ]
" Chính tận mắt tôi nhìn thấy hai người bọn họ qua lại, à mà còn nữa...con gái của cô gần đây cứ thường xuyên quấn quýt bên Cao Hi Văn, lúc trước ở buổi trình diễn của một nhà thiết kế, Tề tổng dẫn theo đứa nhỏ đến đó cả ba cười nói cứ như người một nhà, sau đó đáng tiếc xảy ra chút chuyện nên các vấn đề trong buổi trình diễn không thể tiết lộ ra ngoài, chỉ có tôi được mời đến đó mới chứng kiến hết sự việc mà thôi. "
Chu Minh Tuệ siết chặt lòng bàn tay không dám tin vào những gì mình vừa nghe, công sức cô ta bày mưu tính kế chia rẽ hai người để cuối cùng lại trở nên vô ích, đổ sông đổ biển.
" Không thể như vậy được, bé Du nó là con tôi, tôi chỉ chấp nhận để nó cho Tề tổng chăm sóc còn Cao Hi Văn đó là cái thá gì. Bản thân không thể tự sinh con lại đi cướp con của người khác đúng là đồ vô sỉ. "
Chớp lấy cơ hội này, những gì Trần Cát Cát vừa nghe có một câu rất không ổn, cô ta hỏi lại
" Cô nói, Cao Hi Văn không thể tự sinh con? "
Chu Minh Tuệ gật đầu
" Tôi đoán là vậy, hai người họ kết hôn 4 năm lại không hề có động tĩnh gì. Tề tổng anh ấy rất yêu quý con nít nếu không phải Cao Hi Văn không thể sinh con thì anh ấy cần gì yêu thương bé Du nhà tôi như vậy, cái gì tốt đều nghĩ cho nó. "
Mưu sâu kế hiểm trong đầu Trần Cát Cát bắt đầu trồi dậy.
[ Đây đúng là thông tin hot nhất trong năm đây, Cao Hi Văn ngày tàn của cô sắp đến rồi, để xem sau này cô còn dám lên mặt nữa không. Từ nay sẽ không còn ai dám tranh giành với tôi nữa, Đường Y Na là thế, Cao Hi Văn cũng như thế. ]
Trần Cát Cát nở một nụ cười sắc bén, nụ cười chứa đựng thật nhiều hàm ý xấu xa.
" Nếu Cao Hi Văn là hạng người như vậy tại sao chúng ta không bắt tay nhau trừ khử cô ta? Cô thấy tôi nói có đúng không? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.