[Xuyên Không] Trở Thành Hoàng Phi Hờ

Chương 103: Sự Thật Phơi Bày (1)

Zan Royal

12/12/2017

Diệp Tử cầm chặt trong tay bảo kiếm của nàng, đôi mắt màu tím sâu thẳm tràn ngập sự nghi ngờ những điều nàng luôn nghĩ trong thời gian qua quả nhiên là không sai, việc hoàng hậu nương nương mang thai là uẩn khúc lớn nhất trong lòng nàng một người đã ở bên cạnh bệ hạ rất nhiều năm qua mà không thể mang thai các cung nữ đó đã nói rằng chính miệng thái y đó đã bẩm báo với điện hạ rằng nương nương không thể mang thai vậy mà sau bao nhiêu năm Thiên Nhi quay về chỉ sau một đêm ân ái ngay lập tức có thai hơn nữa người nói ra chuyện này không ai khác lại chính là vị thái y đó - Cửu Châu

Thật ra nàng không hiểu lí do tại sao ông ta lại làm như vậy, cũng không dám khẳng định rằng việc nàng suy đoán hoàn toàn là đúng, trừ phi nàng gặp rõ ông ta để hỏi chuyện

Chắc chắn là do nguyên nhân nào đó, hơn nữa cho dù Thiên Nhi có mang thai thì cú ngã đó không thể khiến nàng ta xảy thai, điều khiến nàng cảm thấy bất lực nhất chính là khi mà đường đường chính chính bản thân nàng nhìn thấy Thiên Nhi hãm hại Nhược Hy nhưng nàng lại không thể làm gì giúp nương nương

Bản thân nàng chỉ là một tiểu nhân nhỏ bé, ngay cả lời của nương nương nói bệ hạ cũng còn không tin tưởng thì một tiểu nhân như nàng làm được chuyện gì

Ngay cả khi nương nương rời đi nàng cũng không ở cạnh, bây giờ nương nương đang ở đâu nàng cũng không biết trong lòng bệ hạ một phần vẫn đang rất căm hận nương nương nên mới không cho quân binh đi tìm nương nương, Thiên Sơn Trùng Quốc rộng lớn như thế một mình nàng sao có thể tìm ra được nương nương trừ phi nàng tìm ra được toàn bộ sự thật khiến bệ hạ tin tưởng lúc đó mới có thể chứng minh được nương nương trong sạch khi đó mới có thể tìm ra được tung tích của nương nương

Trước mặt nàng là thái y viện, nơi này rất yên ắng không gian ở nơi này nàng cảm nhận được nó như tách biệt với Thiên Tử Thành những nơi khác rộn rã bao nhiêu thì thái y viện lại yên ắng đến lạ kì, nàng chuẩn bị vào trong bất chợt có một bàn tay chạm lên vai nàng khiến nàng giật mình, quay lại

''Quốc thần y''

''Cô nương là người vừa nãy ở trong đại điện sao'' Quốc Thần Y có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Tử

''Đúng chính là ta'' Diệp Tử quay người lại khẽ cúi đầu

Quốc Thần Y xua tay, miệng nở nụ cười hiền dịu liền nói

''Cô nương tới thái y viện có chuyện gì sao ?''

''Xin hỏi Quốc Thần Y đây, trong thái y viện có vị thái y nào mang tên Cửu Châu không'' Diệp Tử thở dài một tiếng gặp Quốc Thần Y tại đây thật tốt, dù sao nàng cũng không muốn vào trong một mình nếu không để tìm ra ông ta thì rất khó

'' Cửu Châu sao, ông ta có lẽ đang ở bên trong sáng nay trên đường tới đại điện ta có chạm mặt ông ta''

''Thật tốt quá, bây giờ có chuyện cần gặp ông ta ngay lập tức liệu ngài có thể vào trong nói với ông ta giúp ta không'' Diệp Tử cố nở nụ cười nhẹ nhàng tựa như không có chuyện gì lúc này nàng phải đánh lạc hướng Quốc Thần Y, không thể để ông ấy biết việc này

Quốc Thần Y khẽ gật đầu '' Được, ta sẽ vào trong kêu ông ta ra ngoài, xin cô nương hãy chờ một lát''

Dứt lời Quốc Thần Y xoay người vào bên trong thái y viện, Diệp Tử đứng tựa vào gốc cây gần đó đôi mắt liền thay đổi trở nên tối tăm tàn nhẫn, nụ cười chợt biến mất trên gương mặt tuyệt diễm

''Cửu Châu, bên ngoài có một cô nương cần tìm gặp ngươi có vẻ như là rất gấp'' Quốc Thần Y ngồi xuống ghế, điềm tĩnh thưởng thức ly trà được đặt sẵn trên mặt bàn

Cửu Châu khẽ nhíu mày, ông ta đặt lọ thuốc dược xuống vẻ mặt có chút nghi ngờ '' Một vị cô nương sao''

''Đúng vậy''

''Vị cô nương đó có phải đến từ tẩm cung của hoàng hậu nương nương không''

''Ta đoán là phải, vị cô nương đó có nói rằng cần tìm ngươi để nói một chuyện hệ trọng ngươi nên ra gặp trước khi vị cô nương đó rời đi''

''Được rồi'' Mặt Cửu Châu dần dần biến sắc, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi từng bước chân run lên nhưng phong thái vẫn điềm tĩnh rời đi không để Quốc Thần Y biết chuyện

Quốc Thần Y đặt ly trà xuống, mỗi khi nhắc đến hai từ hoàng hậu là gương mặt ông ta lại bắt đầu biến sắc thật ra ông đã nghi ngờ việc này từ khi nghe bệ hạ nói rằng ông ta đã khám bệnh cho nương nương và nói nương nương có thai nhưng khi ông chạm lên động mạch chủ người không hề thấy có dấu viết xuất hiện của long thai, một nữ nhân bình thường khi xảy thai thân thể sẽ bị chấn động tình trạng sức khỏe sẽ trở nên yếu ớt đối với một nữ nhân yếu ớt hay bị bệnh như nương nương thì điều đó càng có thể xảy ra

Nên điều đó càng có thể khẳng định một điều hoàng hậu nương nương không hề mang thai, nhưng có một số chuyện ông chưa thể chắc chắn nên mới không dám bẩm báo với bệ hạ rất nhiều ngày hôm nay quan sát mọi hoạt động của Cửu Châu nhưng hôm nay vẻ mặt đó càng khiến ông tin tưởng

Cửu Châu nhất định đã nói dối bệ hạ chuyện long thai giả mạo đó



Nữ nhân khi nãy ông đã gặp nàng ta ở cạnh Nhược Hy nương nương rất nhiều có thể đoán được nàng ta là thân cận của nương nương, nàng ta chắc hẳn đã vì chuyện của nương nương mà đi gặp Cửu Châu

Mọi suy nghĩ của chúng ta đều giống nhau, xem ra ông phải giúp nàng ta một tay rồi

Cửu Châu ra bên ngoài nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Lạc Kinh đâu, Quốc Thần Y nói đó là người của hoàng hậu nương nương xem ra là Lạc Kinh đến tìm nhưng đến khi ra ngoài lại không thấy nàng ta đã đi đâu rồi

Bất chợt từ đằng sau lưng Cửu Châu một đường kiếm sắc nhọn kề trước cổ và giọng nói lạnh như băng vang lên rất đáng sợ

''Ngươi là Cửu Châu''

Cửu Châu mặt trắng bệch, mồ hôi đổ xuống ngay càng nhiều hơn thanh kiếm sắc nhọn trước cổ khiến hắn không thể chống cự lại, hắn run run nói '' Là ... ta''

''Mau đi theo ta, ngay lập tức'' Diệp Tử nhấn mạnh từng chữ, lưỡi kiếm bắt đầu di chuyển khiến cả người hắn ta cũng di chuyển theo, chỉ cần sơ xuất một chút đầu có thể lìa khỏi cổ

Diệp Tử đưa hắn ra phía sau hoàng cung đến gốc cây cổ thụ lớn Diệp Tử buông lưỡi kiếm xuống dùng lực đẩy hắn ngã xuống gốc cây, ông ta sợ hãi nhìn lên Diệp Tử đôi mắt tím lạnh lẽo tựa như quỷ dữ đôi mắt này của nàng ta quả thực rất giống với một người khiến cho hắn cả đời không bao giờ dám ngước mặt lên nhìn

Âu Dương Thần, đúng vậy chính là hắn đôi mắt của nàng ta thật sự rất giống với giáo chủ của Thương Vân Lệnh đều tỏa ra sát khí khiến người đối diện phải run sợ

''Ngươi là ai'' Hắn sợ hãi kêu lên, Diệp Tử chĩa mũi kiếm trước mặt hắn lạnh giọng kêu lên

''Ta là ai sao ? Người của ngự linh cung thân cận của hoàng phi nương nương''

''Hoàng phi nương nương thì có liên quan gì đến Cửu Châu ta, ngươi định làm gì''

''Ta có chuyện muốn hỏi người và hãy nhớ rằng Diệp Tử ta không phải là người có kiên nhẫn những câu hỏi của ta nếu người chỉ cần trả lời sai một câu thì ta sẽ tiễn ngươi xuống hoàng tuyền một đoạn''

Cửu Châu im bặt, thân thể không ngừng run lên

''Ngươi chính là vị thái y phụ trách khám chữa bệnh cho hoàng hậu nương nương phải không''

Hắn gật đầu liên tục '' Đúng, chính .. chính là ta''

Diệp Tử nhếch môi cười thanh kiếm di chuyển đến gần sát cổ hắn, giọng nói lạnh như hàn băng

''Vậy ta hỏi ngươi chuyện hoàng hậu nương nương mang thai có phải là sự thật không''

Hắn ta trợn tròn mắt nhìn Diệp Tử, toàn thân mềm nhũn sợ đến tê dại

Tại sao nàng ta lại biết chuyện này, ta đã giấu rất kĩ chuyện đó rồi mà, người duy nhất biết chỉ có ta và người trong lãnh hoa cũng biết được ngoài ra không còn ai, vậy mà .. nàng ta lại phát hiện được bí mật này

''Mau nói, ta không có kiên nhẫn để chờ đợi câu trả lời của ngươi đâu Cửu Châu''

Mặt hắn trắng bệch, cắn chặt môi, từng giọt mồ hôi chảy xuống nền đất lạnh, mắt hắn mở càng lúc càng to

Diệp Tử quỳ một chân xuống trước mặt hắn, cảm giác lạnh lẽo của thanh kiếm đang dần dần tiến sâu vào trong cổ, giọt máu đầu tiên chảy xuống từ cổ hắn, hắn luôn miệng van xin nàng

''Xin đừng giết ta, cô nương xin đừng giết ta''



''Muốn ta không giết ngươi, được vậy mau nói chuyện hoàng hậu nương nương có phải là do ngươi bịa đặt hoàn toàn là giả dối đúng không'' Diệp Tử hét lớn

Cửu Châu nhắm chặt mắt lại, đến lúc này có chạy đằng nào cũng chẳng thoát nổi mạng sống của hắn, hắn còn mọi thứ ở đằng sau hắn không thể chết được

''Nếu ta nói, cô nương sẽ không giết ta chứ'' Hắn nhỏ giọng nói

Diệp Tử rút thanh kiếm rời khỏi cổ hắn, khẽ gật đầu nói

''Ta sẽ tha mạng cho ngươi, nếu ngươi khai toàn bộ sự thật''

''Là hoàng hậu nương nương đã đe dọa ta, nương nương nói nếu ta không bẩm báo lên bệ hạ chuyện này thì người nhà cả ta và cả ta cũng sẽ chết khi đó ta thật sự rất sợ hãi nên mới liều mạng làm vậy nếu không thì có cho ta hàng trăm cái mạng ta cũng không dám làm vậy''

''Những lời ngươi nói là thật'' Diệp Tử nhíu mày, quả nhiên đúng là vậy là nàng ta đã đe dọa hắn

''Ta không hề nói sai dù chỉ một chút ta có thể đem tính mạng của ta đảm bảo với cô nương''

Cuối cùng cũng hắn đã khai toàn bộ sự thật, người cuối cùng chỉ còn Lạc Kinh thì nàng mới đủ chứng cứ để buộc tội Thiên Nhi, Lạc Kinh vốn là người không dễ đối phó nhưng có một điều sẽ khiến nàng ta phải khai toàn bộ sự thật

Diệp Tử suy nghĩ một lúc lâu rồi nói '' Ngày Mai ngươi hãy tới đại điện chờ ta ở đó, không được rời đi dù chỉ nửa bước ta sẽ theo sau ngươi, hãy nhớ chỉ cần ngươi nói toàn bộ sự thật với bệ hạ ta sẽ bảo vệ mạng sống cho ngươi''

Dứt lời Diệp Tử liền rời đi không nói một lời

Lãnh Hoa Cung

''Nương nương, người vừa từ đại điện trở về sao sức khỏe của bệ hạ sao rồi thưa nương nương'' Lạc Kinh đứng trước gương chải tóc cho Thiên Nhi

'' Mấy ngày nay bệ hạ đã dần dần bình phục nhưng thứ khiến bệ hạ không chút vui vẻ chính là việc Nhược Hy đã rời khỏi Thiên Tử Thành, cuối cùng nàng ta cũng đã rời khỏi cung xem ra là nàng ta biết thân biết phận hơn nữa việc này nằm ngoài tính kế của ta ta thật sự không nghĩ rằng nàng ta có thể rời đi sớm như vậy'' Thiên Nhi cười cao ngạo, nhìn thẳng mình trong gương

Muốn đấu với ta sao, Nam Cung Nhược Hy ngươi đã quá xem thường ta rồi

''Nương nương chúc mừng người''

''Sau này ngươi sẽ còn phải chúc mừng ta dài Lạc Kinh, hôm nay thừa tướng đã tới đại điện bẩm báo lên bệ hạ chuyện phục hồi ngôi vị cho ta, trong 3 năm ta mất tích vị trí chủ nhân hậu cung đã bị bỏ trống quá lâu nay ta đã trở về bệ hạ và các đại thần sẽ phải mở đại lễ để chúc mừng ta trở lại với chiếc ghế hoàng hậu, ta thật không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy''

''Bệ hạ đồng ý rồi sao nương nương''

''Đúng vậy, ngày mai bệ hạ sẽ thiết triều với các đại thần thánh chỉ của người sẽ được đưa đến các dân chúng trong thành, Nguyên Quốc sẽ có đại lễ lớn'' Vẻ vui mừng lộ rõ trên gương mặt Thiên Nhi, nàng mỉm cười ông trời cuối cùng đã mỉm cười với nàng

''Thật tốt nương nương, từ nay hậu cung chỉ còn một mình người ngoài ra sẽ không còn những kẻ khác có thể chống đối lại người nữa rồi''

Một lúc sau, Lạc Kinh ra ngoài nàng nhẹ nhàng đóng cửa tẩm cung lại miệng nở nụ cười thỏa mãn, nàng ta vừa bước ra ngoài lưỡi kiếm sắc nhọn kề cổ nàng ta, Lạc Kinh điềm tĩnh nhìn sang người bên cạnh ánh mắt có chút hoảng sợ

''Xem ra, ngươi và hoàng hậu có vẻ rất vui mừng vì chuyện đại lễ của Nguyên Quốc ''

''Diệp Tử, ngươi dám''

Diệp Từ trừng mắt, đáy mắt dần dần đóng băng lại chữ chữ lạnh như băng

''Mau đi theo ta, bằng không ta sẽ kết liễu mạng sống của ngươi''

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Xuyên Không] Trở Thành Hoàng Phi Hờ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook