Xuyên Không Trở Thành Lão Thái Thái
Chương 5: Lột Da Đầy Cỏ
Giảo Hình Giá Hạ Đích Kỳ Đảo
05/05/2023
“Thái phu nhân, người tuyệt thực, nếu lỡ có mệnh hệ gì thì người đầu tiên gặp họa là Duệ thiếu gia đó. Nếu người không khỏe mạnh thì tất cả mọi người sẽ cho rằng là do Duệ thiếu gia hại người biến thành thế này. Người có tước phong cáo mệnh, còn Duệ thiếu gia là đứa trẻ không có tước vị. Nô tỳ xin phép nói lời bất kính, chắc thái phu nhân không hiểu rõ quốc pháp, nhưng nô tỳ xuất thân từ trong cung, nhìn thấy rất nhiều. Chống đối tổ mấu, bức tử tổ mẫu như Duệ thiếu gia là phải chịu tội “bất hiếu”.”
“Tội bất hiếu là tội lớn tày trời, sẽ bị lột da đẩy cỏ, nghiền xương thành tro! Đại lão gia chỉ có một đứa con, người muốn để Đại lão gia tuyệt hậu, chết rồi cũng không có người nhang khói cho hay sao!”
Mí mắt Cố Khanh run rẩy. Nàng hiểu câu nghiền xương thành tro nhưng lột da đẩy cỏ là cái gì? Dù nói thế nào, nghe thôi cũng thấy đó là một hình phạt cực kỳ đáng sợ.
Là một người hiện đại, Cố Khanh không hiểu tại sao lại có nhiều trừng phạt đáng sợ như vậy. Nghe thấy đứa trẻ kia chỉ vì cãi lại tổ mẫu hai câu đã bị lột da nghiền xương thành tro, cho dù Cố Khanh có muốn mặc kệ tất cả vứt bỏ túi da này cũng không thể không lo lắng.
Hoa ma ma mặt không chút biểu cảm nói ra những lời đáng sợ này như chuyện không liên quan gì đến mình, nhưng ánh mắt đã bán đứng bà ấy. Lúc này, bà ấy đang quan sát vẻ mặt của Cố Khanh, không dám bỏ qua bất kỳ sự biến đổi nào. Bà ấy biết lão thái quân nghe thấy chứ không hề đói đến mơ hồ như người bên cạnh nói.
Có phản ứng là tốt rồi! Có phản ứng là có thể chẩn bệnh bốc thuốc.
“Lột da đẩy cỏ là lột da đầu của người đó rồi đổ thủy ngân vào. Nếu làm thế, da người sẽ bong ra hoàn chỉnh, sau đó nhồi da người vào bấc đèn, chế thành hình người, cầm trên đường đi dạo phố. Duệ thiếu gia vẫn còn là con nít, chắc sẽ làm nhỏ hơn một chút. Sau khi bị lột da, xương cốt sẽ bị nghiền thành bột, theo gió cuốn bay đi khắp nơi...” Hoa ma ma nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt Cố Khanh, tiếp tục nói.
“Người đừng cho rằng Duệ thiếu gia vẫn là một đứa trẻ, nhà chúng ta lại là Tín Quốc công phủ được thân phong mà Duệ thiếu gia sẽ không bị đối xử như thế. Tuy quốc công phu nhân có tiếng từ bi nhưng không có nghĩa là không có tâm tư riêng. Tại sao Duệ thiếu gia lại chống đối người chứ? Tại sao thiếu gia biết đồ cưới của Đại phu nhân đang ở chỗ người? Là ai nhiều chuyện? Minh thiếu gia đã bảy tuổi rồi!”
“Thái phu nhân, nếu người vẫn còn quan tâm đến Mông đại lão gia đã khuất thì người phải vực dậy, giúp đỡ Duệ thiếu gia. Bây giờ Duệ thiếu gia trông có vẻ được hưởng cẩm y ngọc thực nhưng thực ra như đang bên bờ vực nguy hiểm...”
Khi Hoa ma ma nói đến hình phạt lột da nghiền xương, gương mặt Cố Khanh đã co giật. Nhưng khi bà ấy đề cập đến ‘bí mật Công phủ’ thì Cố Khanh lại không có phản ứng gì.
Vốn dĩ nàng còn chưa từng nhìn thấy cậu nhóc kia. Đồ cưới này nọ thì càng không biết. Ai muốn thì cứ lấy đi!
Không quan tâm cháu trai à? Thế thì nhắc đến con trai.
“Người không thương Đại lão gia đã mất thì chúng ta nói về lão gia trong phủ vậy. Nhỡ người có mệnh hệ gì, chức “Hữu thị lang bộ binh” quốc công gia vừa được phong sẽ mất đó. Vị ngồi trên ngai vàng đang có tính toán thu hồi quyền lực và vì chuyện này, lão gia có thể bị tước vị hoặc giáng tước. Bây giờ lão gia không phải lão công gia ngày trước, quốc công gia cũng không tài hoa hơn người như Đại lão gia để vị kia thương tiếc không nỡ xuống tay! Đến lúc đó, người vừa ngã xuống, cả Công phủ sẽ sập xuống ngay lập tức!”
“Sống chết của Hương Vân, Yên Vân, đám nha hoàn và cả bọn hạ nhân trên dưới đều phụ thuộc vào người. Nhỡ người làm sao thì đều là do chúng ta hầu hạ không chu đáo, không có thảm nhất chỉ có thảm hơn. Đám Hương Vân sẽ bị bán ra ngoài, các nàng đều được sinh ra từ trong phủ, cha mẹ đều làm công cho phủ ta, chỉ e sẽ bị đuổi ra ngoài. Đám hạ nhân thô sử có giữ được mạng hay không cũng là một vấn đề! Thái phu nhân, chúng ta đã hầu hạ người bao nhiêu năm, người cứu chúng ta đi được không!”
Hoa ma ma buồn bực nói chuyện. Khưu lão thái quân chưa từng đọc sách, ngay cả chữ cũng không biết. Bình thường không thấy nàng luyện tập am hiểu nhân tình thế thái gì. Nếu là chủ tử khác thì bọn họ đã không cần phải nói rõ đến thế. Dù đã nói hết cái lợi cái hại rồi nhưng Lão thái thái nằm trên giường bệnh vẫn không thấm vào đâu! Có nghe hiểu hay không cũng là một vấn đề. Hơn nữa, vị này mà càn quấy thì ngay cả Lão công gia cũng không ngăn được, chỉ có thể nhịn.
Huống chi, bà ấy đã nói đến khô cả cổ rồi. Nếu là lão thái quân phủ khác thì cho dù có sắp chết cũng sẽ vì sự hưng thịnh của gia tộc mà cầm cự giữ lại một hơi thở. Nàng thì hay rồi, ngoại trừ gương mặt khẽ co quắp lúc nhắc đến chuyện lột da ra thì lúc nào cũng một bộ thờ ơ không thèm để ý. Hoa Triêu bà ấy đây ở trong cung lâu như vậy, gặp qua đủ loại chủ tử nhưng nàng là người đầu tiên ích kỷ nằm trên giường, chỉ biết cho mình, sống chết mặc bay không thèm quan tâm người khác.
Đang sống tốt, tìm chết làm gì?
“Tội bất hiếu là tội lớn tày trời, sẽ bị lột da đẩy cỏ, nghiền xương thành tro! Đại lão gia chỉ có một đứa con, người muốn để Đại lão gia tuyệt hậu, chết rồi cũng không có người nhang khói cho hay sao!”
Mí mắt Cố Khanh run rẩy. Nàng hiểu câu nghiền xương thành tro nhưng lột da đẩy cỏ là cái gì? Dù nói thế nào, nghe thôi cũng thấy đó là một hình phạt cực kỳ đáng sợ.
Là một người hiện đại, Cố Khanh không hiểu tại sao lại có nhiều trừng phạt đáng sợ như vậy. Nghe thấy đứa trẻ kia chỉ vì cãi lại tổ mẫu hai câu đã bị lột da nghiền xương thành tro, cho dù Cố Khanh có muốn mặc kệ tất cả vứt bỏ túi da này cũng không thể không lo lắng.
Hoa ma ma mặt không chút biểu cảm nói ra những lời đáng sợ này như chuyện không liên quan gì đến mình, nhưng ánh mắt đã bán đứng bà ấy. Lúc này, bà ấy đang quan sát vẻ mặt của Cố Khanh, không dám bỏ qua bất kỳ sự biến đổi nào. Bà ấy biết lão thái quân nghe thấy chứ không hề đói đến mơ hồ như người bên cạnh nói.
Có phản ứng là tốt rồi! Có phản ứng là có thể chẩn bệnh bốc thuốc.
“Lột da đẩy cỏ là lột da đầu của người đó rồi đổ thủy ngân vào. Nếu làm thế, da người sẽ bong ra hoàn chỉnh, sau đó nhồi da người vào bấc đèn, chế thành hình người, cầm trên đường đi dạo phố. Duệ thiếu gia vẫn còn là con nít, chắc sẽ làm nhỏ hơn một chút. Sau khi bị lột da, xương cốt sẽ bị nghiền thành bột, theo gió cuốn bay đi khắp nơi...” Hoa ma ma nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt Cố Khanh, tiếp tục nói.
“Người đừng cho rằng Duệ thiếu gia vẫn là một đứa trẻ, nhà chúng ta lại là Tín Quốc công phủ được thân phong mà Duệ thiếu gia sẽ không bị đối xử như thế. Tuy quốc công phu nhân có tiếng từ bi nhưng không có nghĩa là không có tâm tư riêng. Tại sao Duệ thiếu gia lại chống đối người chứ? Tại sao thiếu gia biết đồ cưới của Đại phu nhân đang ở chỗ người? Là ai nhiều chuyện? Minh thiếu gia đã bảy tuổi rồi!”
“Thái phu nhân, nếu người vẫn còn quan tâm đến Mông đại lão gia đã khuất thì người phải vực dậy, giúp đỡ Duệ thiếu gia. Bây giờ Duệ thiếu gia trông có vẻ được hưởng cẩm y ngọc thực nhưng thực ra như đang bên bờ vực nguy hiểm...”
Khi Hoa ma ma nói đến hình phạt lột da nghiền xương, gương mặt Cố Khanh đã co giật. Nhưng khi bà ấy đề cập đến ‘bí mật Công phủ’ thì Cố Khanh lại không có phản ứng gì.
Vốn dĩ nàng còn chưa từng nhìn thấy cậu nhóc kia. Đồ cưới này nọ thì càng không biết. Ai muốn thì cứ lấy đi!
Không quan tâm cháu trai à? Thế thì nhắc đến con trai.
“Người không thương Đại lão gia đã mất thì chúng ta nói về lão gia trong phủ vậy. Nhỡ người có mệnh hệ gì, chức “Hữu thị lang bộ binh” quốc công gia vừa được phong sẽ mất đó. Vị ngồi trên ngai vàng đang có tính toán thu hồi quyền lực và vì chuyện này, lão gia có thể bị tước vị hoặc giáng tước. Bây giờ lão gia không phải lão công gia ngày trước, quốc công gia cũng không tài hoa hơn người như Đại lão gia để vị kia thương tiếc không nỡ xuống tay! Đến lúc đó, người vừa ngã xuống, cả Công phủ sẽ sập xuống ngay lập tức!”
“Sống chết của Hương Vân, Yên Vân, đám nha hoàn và cả bọn hạ nhân trên dưới đều phụ thuộc vào người. Nhỡ người làm sao thì đều là do chúng ta hầu hạ không chu đáo, không có thảm nhất chỉ có thảm hơn. Đám Hương Vân sẽ bị bán ra ngoài, các nàng đều được sinh ra từ trong phủ, cha mẹ đều làm công cho phủ ta, chỉ e sẽ bị đuổi ra ngoài. Đám hạ nhân thô sử có giữ được mạng hay không cũng là một vấn đề! Thái phu nhân, chúng ta đã hầu hạ người bao nhiêu năm, người cứu chúng ta đi được không!”
Hoa ma ma buồn bực nói chuyện. Khưu lão thái quân chưa từng đọc sách, ngay cả chữ cũng không biết. Bình thường không thấy nàng luyện tập am hiểu nhân tình thế thái gì. Nếu là chủ tử khác thì bọn họ đã không cần phải nói rõ đến thế. Dù đã nói hết cái lợi cái hại rồi nhưng Lão thái thái nằm trên giường bệnh vẫn không thấm vào đâu! Có nghe hiểu hay không cũng là một vấn đề. Hơn nữa, vị này mà càn quấy thì ngay cả Lão công gia cũng không ngăn được, chỉ có thể nhịn.
Huống chi, bà ấy đã nói đến khô cả cổ rồi. Nếu là lão thái quân phủ khác thì cho dù có sắp chết cũng sẽ vì sự hưng thịnh của gia tộc mà cầm cự giữ lại một hơi thở. Nàng thì hay rồi, ngoại trừ gương mặt khẽ co quắp lúc nhắc đến chuyện lột da ra thì lúc nào cũng một bộ thờ ơ không thèm để ý. Hoa Triêu bà ấy đây ở trong cung lâu như vậy, gặp qua đủ loại chủ tử nhưng nàng là người đầu tiên ích kỷ nằm trên giường, chỉ biết cho mình, sống chết mặc bay không thèm quan tâm người khác.
Đang sống tốt, tìm chết làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.