Xuyên Không Trở Thành Lão Thái Thái
Chương 28: Nhóc Duệ Cố Lên!
Giảo Hình Giá Hạ Đích Kỳ Đảo
05/05/2023
Gài người vào trong viện của con trai là ý tưởng buồn nôn nhất của một cô con dâu, đây là kinh nghiệm Cố Khanh học được từ vô số tiểu thuyết trạch đấu. Đương nhiên, cách này cũng chỉ có hiệu quả với dạng con trai đào hoa hám gái.
Có lẽ là có lão quốc công làm gương nên Lý Mậu và Lý Mông đều không háo sắc. Lúc Lý Mông lấy vợ, bên người chỉ có mấy nha hoàn, hơn nữa bọn họ cũng không phải là dạng thông phòng, Lý Mậu đã thành thân với Phương thị được mười năm nhưng không hề có bất kỳ một vị thê thiếp nào, di nương hay tình nhân lại càng không.
Nếu như không tham vọng trèo cao thì nha hoàn ở trong phủ Tín Quốc công sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với ở các phủ khác, ít nhất thì chủ tử đều rất nhân hậu, không lo bị xem như đồ chơi. Đến khi đến tuổi thành hôn, nha hoàn cũng có thể sẽ được cho một ít của hồi môn.
Thấy sắc mặt Phương thị tái nhợt, Lý Mậu lập tức kéo nàng ta cáo lui, hoàn toàn không dám nói thêm gì về chuyện “có thêm vài người nữa". Vốn Cố Khanh cũng chỉ thuận miệng dọa nàng ta một chút nên đương nhiên nàng cũng không nói dông dài gì thêm, chỉ đắc ý nhìn hai phu thê chật vật ra về.
Chà, thật đáng ngạc nhiên khi Lý Mậu không phải là một tên nam nhân cặn bã.
Sau khi giải quyết xong Phương thị, tiếp theo sẽ đến lượt Lý mập.
Vừa qua giờ Dần được một lát, ở Quy Điền Cư, Lý Duệ đã bị Cố Khanh sai ma ma đến đánh thức.
Cậu ta mơ mơ màng màng dụi mắt, lúc này trời vẫn còn chưa sáng hẳn, cậu ta rất ít khi dậy sớm như vậy. Lý Duệ ngồi dậy, chờ hai nha đầu Thương Y và Thương Thúy mở miếng vải thưa che đèn ra.
Kết quả chờ một lúc lâu, trong phòng vẫn tối om.
“Thương…” Cậu ta mở miệng định gọi nha hoàn.
"Duệ thiếu gia, Thái phu nhân đã dặn, từ hôm nay trở đi, ngài phải tự rửa mặt, thay đồ. Thương Thư cô nương đã chuẩn bị nước nóng và khăn mặt để sẵn ở gian ngoài cho ngài rồi. Quần áo hôm nay của ngài đều để hết ở trên chiếc sập kê gần cửa sổ. Lão nô đã già yếu rồi nên thiếu gia đành phải tự bê nước lấy vậy. Nếu thiếu gia đã dậy rồi thì lão nô xin phép ra bên ngoài chờ, kẻo mùi hôi hám của lão nô lại làm bẩn căn phòng này.”
Nói xong, ma ma của Quy Điền Cư cười xô những nếp nhăn trên mặt nhìn Lý Duệ vẫn còn đang mơ màng.
Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt nhăn nheo của lão ma ma thật sự chẳng thua gì lão yêu quái ăn thịt người trong tiểu thuyết yêu quái khiến Lý Duệ run lên vì sợ hãi.
"Ngươi, ngươi đi ra ngoài đi..."
Lý Duệ bị lão ma ma dọa sợ tỉnh hồn, cậu ta đi chân trần xuống giường, sàn nhà lạnh lẽo làm cậu ta phải nhe răng. Cậu ta đi mấy bước tới chỗ chiếc chao đèn phủ vải lụa, kéo tấm vải ra, cuối cùng trong phòng cũng sáng hơn một chút. May là nến không bị tắt.
Lý Duệ quay lại chỗ mép giường, bởi vì quá béo, cậu ta rất ít khi cúi người, việc mang giày vẫn luôn được mấy nha hoàn phục vụ. Bây giờ ngay cả Thương Thư cũng không được cho phép vào nhà hầu hạ, cậu ta không thể làm gì khác hơn là đành 'thở hổn hển phì phò' cúi người nhặt giày từ dưới đất lên, ngồi ở mép giường tự mình mang vào.
Chờ sau khi cậu ta xỏ giày xong, ra ngoài cửa bưng chậu nước từ phòng ngoài đi vào, nước trong chậu đã không còn nóng nữa.
...
Không lẽ sau này cậu ta đều phải sống cuộc sống như thế này sao?
Trong nội phòng của Trì Vân Viện, Cố Khanh vừa mới tỉnh lại.
Ban đêm ở cổ đại vô cùng nhàm chán, đặc biệt là trong nhà cao cửa rộng. Nếu là vợ chồng thì còn có thể cùng nhau "tập thể dục một lát" ở trong phòng ngủ, nhưng mà Cố Khanh là một bà già góa bụa thì không thể giết thời gian như vậy được. Khâu lão thái quân cũng không biết chữ, trong phòng ngủ và thư phòng cũng không có sách, Cố Khanh thậm chí cũng không thể đọc sách để giải trí vào ban đêm được, nàng cũng không biết mạt chược hay bài giấy gì cả, nàng cũng không muốn học, vì vậy nàng không biết làm gì nên chỉ có thể đi ngủ sớm.
Ngủ sớm, dậy sớm. Chất lượng giấc ngủ của người già không được tốt lắm, có một lần Cố Khanh tỉnh giấc vô cớ nửa đêm, mãi cho đến rạng sáng mới ngủ lại được. Kể từ đó, mỗi khi Cố Khanh đi ngủ vào buổi tối, là sẽ đều để cho tất cả nha hoàn và ma ma trong phòng ngủ đi ra ngoài, đồng thời châm hết đèn đuốc lên.
Chờ cho đến khi xuyên đến thời cổ đại mới biết, trong một căn phòng cổ kính của Trung Quốc thì đồ dùng trong nhà thoạt nhìn rất hàm súc, nhưng mà vào ban đêm hoặc khi ánh sáng mờ ảo, cả căn phòng lại khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ âm u. Vì đã quen sống trong căn phòng phong cách tối giản ở hiện đại, phòng ngủ tắt đèn khiến nàng luôn có cảm giác như lạc vào bối cảnh của một bộ phim cổ trang kinh dị.
Đặc biệt là nàng ngủ trên cái giường lớn chạm trổ, trên màn trướng giường còn thêu hình trẻ sơ sinh, nửa đêm vừa tỉnh lại đã thấy đầy hình dáng con người có thể dọa người sống sợ đến phát ngốc, nàng chỉ mới ngủ có hai ngày, lập tức kêu người đổi một cái màn trướng màu trơn tới.
Đến nơi này, nàng mới hình thành thói quen ngủ để đèn.
Cố Khanh nằm trên giường ho khan một tiếng, nha hoàn trực đêm ở bên ngoài gọi một tiếng "Thái phu nhân, xin người yên tâm", bọn nha hoàn ngoài phòng nhận tín hiệu, bắt đầu di chuyển.
Hương Vân và Yên Vân vào phòng, đỡ Cố Khanh dậy, một nha hoàn hạng hai khác tên Vân Phất đứng bên giường, bưng một chiếc chậu bạc bên trong đựng đầy nước nóng vẫn luôn đã để sẵn trên lò.
Hương Vân dùng khăn nóng quấn hai tay Cố Khanh lại, ngâm trong chậu nước nóng một lúc, xoa bóp mu bàn tay và các khớp ngón tay, sau đó bôi cao hương lên. Sau đó một nha hoàn hạng hai khác là Vân Dụ bưng một chậu nước khác đến, để Yên Vân hầu hạ Cố Khanh rửa mặt, lau mặt và thoa dầu dưỡng da mặt.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Hương Vân và Yên Vân màng giày vào cho Cố Khanh, Khánh Vân và Gia Vân phụ trách mang quần áo và khăn tay treo lên cái giá làm bằng đàn hương, treo quần áo sẽ mặc hôm nay trên đó. Váy áo có ống rộng và lớn sẽ đặc biệt dễ để lại dấu vết, toàn bộ áo khoác ngoài để mặc thường được treo trong một căn phòng đặc biệt vào ngày hôm trước, do chính nha hoàn chuyên quản lý quần áo thu xếp, sau đó ngày hôm sau sẽ đưa tới cho chủ tử mặc.
Thu dọn xong mọi thứ, Cố Khanh được bọn nha đầu đỡ xuống giường, hầu hạ mặc quần áo. Sau khi mặc xong toàn bộ quần áo từ trong ra ngoài, thì lại đi chải đầu.
Trong quá trình chải tóc, nương tử phụ trách chải đầu còn phụ trách nói cho Khâu lão thái quân nghe một số tin đồn thú vị ở vùng quê, chuyện mưa thuận gió hòa, nhân quả báo ứng, sau đó lại khen ngợi phủ Tín Quốc công là một gia đình thương người hạng nhất, nhất định sẽ gặp được những may mắn tốt lành. Cái này gần tương đương với "Bản tin buổi sáng" của Cố Khanh.
Nương tử chải đầu còn phải học kỹ năng độc đáo này, bởi vì quả thật mỗi ngày Khâu lão thái quân đều dành rất nhiều thời gian để chải tóc. Tóc của Khâu lão thái quân đã hơi muối tiêu, còn phải thắt tóc giả vào để che đi, làm xong tất cả, thì đã dành hơn một tiếng đồng hồ cho mái tóc.
Cố Khanh rất khâm phục người phụ nữ trung niên này, nghề chải đầu này ở phủ Quốc công cạnh tranh kịch liệt đến mức nào? Mỗi ngày phụ nhân này đều kể những câu chuyện hơn một giờ, mà cũng không bị lặp lại, hơn nữa lại còn hài hước thú vị, không hề thô tục. Nàng bị kích thích ghi lại hết toàn bộ.
Lỡ như tương lai quay trở lại thời hiện đại, thì vẫn có thể viết một cái gì đó như [Trì Vân triêu văn].
Chải tóc xong xuôi thì còn phải thoa phấn, nhưng sau khi Cố Khanh xuyên tới nơi này thì cũng không thoa phấn nữa. Cố Khanh phân phát hết những loại mỹ phẩm được cho là rất cao cấp đó cho bọn nha đầu. Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của những nha hoàn đó khiến nàng cảm thấy rằng mình đã làm đúng.
Nàng đã đến một nơi như nơi này thì lại càng không thể nào quyến rũ bất kỳ một ông lão đẹp trai nào, nếu không thể có khả năng có mùa xuân thứ hai, thì cũng không cần trang điểm đậm để che đi làn da tái nhợt. Thứ hai, nàng cũng không biết loại phấn này được làm từ gì nên không dám bôi lên mặt.
Tuy nhiên, phấn được sử dụng trong phủ Quốc công hẳn phải là loại cao cấp nhỉ?
Có lẽ là có lão quốc công làm gương nên Lý Mậu và Lý Mông đều không háo sắc. Lúc Lý Mông lấy vợ, bên người chỉ có mấy nha hoàn, hơn nữa bọn họ cũng không phải là dạng thông phòng, Lý Mậu đã thành thân với Phương thị được mười năm nhưng không hề có bất kỳ một vị thê thiếp nào, di nương hay tình nhân lại càng không.
Nếu như không tham vọng trèo cao thì nha hoàn ở trong phủ Tín Quốc công sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với ở các phủ khác, ít nhất thì chủ tử đều rất nhân hậu, không lo bị xem như đồ chơi. Đến khi đến tuổi thành hôn, nha hoàn cũng có thể sẽ được cho một ít của hồi môn.
Thấy sắc mặt Phương thị tái nhợt, Lý Mậu lập tức kéo nàng ta cáo lui, hoàn toàn không dám nói thêm gì về chuyện “có thêm vài người nữa". Vốn Cố Khanh cũng chỉ thuận miệng dọa nàng ta một chút nên đương nhiên nàng cũng không nói dông dài gì thêm, chỉ đắc ý nhìn hai phu thê chật vật ra về.
Chà, thật đáng ngạc nhiên khi Lý Mậu không phải là một tên nam nhân cặn bã.
Sau khi giải quyết xong Phương thị, tiếp theo sẽ đến lượt Lý mập.
Vừa qua giờ Dần được một lát, ở Quy Điền Cư, Lý Duệ đã bị Cố Khanh sai ma ma đến đánh thức.
Cậu ta mơ mơ màng màng dụi mắt, lúc này trời vẫn còn chưa sáng hẳn, cậu ta rất ít khi dậy sớm như vậy. Lý Duệ ngồi dậy, chờ hai nha đầu Thương Y và Thương Thúy mở miếng vải thưa che đèn ra.
Kết quả chờ một lúc lâu, trong phòng vẫn tối om.
“Thương…” Cậu ta mở miệng định gọi nha hoàn.
"Duệ thiếu gia, Thái phu nhân đã dặn, từ hôm nay trở đi, ngài phải tự rửa mặt, thay đồ. Thương Thư cô nương đã chuẩn bị nước nóng và khăn mặt để sẵn ở gian ngoài cho ngài rồi. Quần áo hôm nay của ngài đều để hết ở trên chiếc sập kê gần cửa sổ. Lão nô đã già yếu rồi nên thiếu gia đành phải tự bê nước lấy vậy. Nếu thiếu gia đã dậy rồi thì lão nô xin phép ra bên ngoài chờ, kẻo mùi hôi hám của lão nô lại làm bẩn căn phòng này.”
Nói xong, ma ma của Quy Điền Cư cười xô những nếp nhăn trên mặt nhìn Lý Duệ vẫn còn đang mơ màng.
Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt nhăn nheo của lão ma ma thật sự chẳng thua gì lão yêu quái ăn thịt người trong tiểu thuyết yêu quái khiến Lý Duệ run lên vì sợ hãi.
"Ngươi, ngươi đi ra ngoài đi..."
Lý Duệ bị lão ma ma dọa sợ tỉnh hồn, cậu ta đi chân trần xuống giường, sàn nhà lạnh lẽo làm cậu ta phải nhe răng. Cậu ta đi mấy bước tới chỗ chiếc chao đèn phủ vải lụa, kéo tấm vải ra, cuối cùng trong phòng cũng sáng hơn một chút. May là nến không bị tắt.
Lý Duệ quay lại chỗ mép giường, bởi vì quá béo, cậu ta rất ít khi cúi người, việc mang giày vẫn luôn được mấy nha hoàn phục vụ. Bây giờ ngay cả Thương Thư cũng không được cho phép vào nhà hầu hạ, cậu ta không thể làm gì khác hơn là đành 'thở hổn hển phì phò' cúi người nhặt giày từ dưới đất lên, ngồi ở mép giường tự mình mang vào.
Chờ sau khi cậu ta xỏ giày xong, ra ngoài cửa bưng chậu nước từ phòng ngoài đi vào, nước trong chậu đã không còn nóng nữa.
...
Không lẽ sau này cậu ta đều phải sống cuộc sống như thế này sao?
Trong nội phòng của Trì Vân Viện, Cố Khanh vừa mới tỉnh lại.
Ban đêm ở cổ đại vô cùng nhàm chán, đặc biệt là trong nhà cao cửa rộng. Nếu là vợ chồng thì còn có thể cùng nhau "tập thể dục một lát" ở trong phòng ngủ, nhưng mà Cố Khanh là một bà già góa bụa thì không thể giết thời gian như vậy được. Khâu lão thái quân cũng không biết chữ, trong phòng ngủ và thư phòng cũng không có sách, Cố Khanh thậm chí cũng không thể đọc sách để giải trí vào ban đêm được, nàng cũng không biết mạt chược hay bài giấy gì cả, nàng cũng không muốn học, vì vậy nàng không biết làm gì nên chỉ có thể đi ngủ sớm.
Ngủ sớm, dậy sớm. Chất lượng giấc ngủ của người già không được tốt lắm, có một lần Cố Khanh tỉnh giấc vô cớ nửa đêm, mãi cho đến rạng sáng mới ngủ lại được. Kể từ đó, mỗi khi Cố Khanh đi ngủ vào buổi tối, là sẽ đều để cho tất cả nha hoàn và ma ma trong phòng ngủ đi ra ngoài, đồng thời châm hết đèn đuốc lên.
Chờ cho đến khi xuyên đến thời cổ đại mới biết, trong một căn phòng cổ kính của Trung Quốc thì đồ dùng trong nhà thoạt nhìn rất hàm súc, nhưng mà vào ban đêm hoặc khi ánh sáng mờ ảo, cả căn phòng lại khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ âm u. Vì đã quen sống trong căn phòng phong cách tối giản ở hiện đại, phòng ngủ tắt đèn khiến nàng luôn có cảm giác như lạc vào bối cảnh của một bộ phim cổ trang kinh dị.
Đặc biệt là nàng ngủ trên cái giường lớn chạm trổ, trên màn trướng giường còn thêu hình trẻ sơ sinh, nửa đêm vừa tỉnh lại đã thấy đầy hình dáng con người có thể dọa người sống sợ đến phát ngốc, nàng chỉ mới ngủ có hai ngày, lập tức kêu người đổi một cái màn trướng màu trơn tới.
Đến nơi này, nàng mới hình thành thói quen ngủ để đèn.
Cố Khanh nằm trên giường ho khan một tiếng, nha hoàn trực đêm ở bên ngoài gọi một tiếng "Thái phu nhân, xin người yên tâm", bọn nha hoàn ngoài phòng nhận tín hiệu, bắt đầu di chuyển.
Hương Vân và Yên Vân vào phòng, đỡ Cố Khanh dậy, một nha hoàn hạng hai khác tên Vân Phất đứng bên giường, bưng một chiếc chậu bạc bên trong đựng đầy nước nóng vẫn luôn đã để sẵn trên lò.
Hương Vân dùng khăn nóng quấn hai tay Cố Khanh lại, ngâm trong chậu nước nóng một lúc, xoa bóp mu bàn tay và các khớp ngón tay, sau đó bôi cao hương lên. Sau đó một nha hoàn hạng hai khác là Vân Dụ bưng một chậu nước khác đến, để Yên Vân hầu hạ Cố Khanh rửa mặt, lau mặt và thoa dầu dưỡng da mặt.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Hương Vân và Yên Vân màng giày vào cho Cố Khanh, Khánh Vân và Gia Vân phụ trách mang quần áo và khăn tay treo lên cái giá làm bằng đàn hương, treo quần áo sẽ mặc hôm nay trên đó. Váy áo có ống rộng và lớn sẽ đặc biệt dễ để lại dấu vết, toàn bộ áo khoác ngoài để mặc thường được treo trong một căn phòng đặc biệt vào ngày hôm trước, do chính nha hoàn chuyên quản lý quần áo thu xếp, sau đó ngày hôm sau sẽ đưa tới cho chủ tử mặc.
Thu dọn xong mọi thứ, Cố Khanh được bọn nha đầu đỡ xuống giường, hầu hạ mặc quần áo. Sau khi mặc xong toàn bộ quần áo từ trong ra ngoài, thì lại đi chải đầu.
Trong quá trình chải tóc, nương tử phụ trách chải đầu còn phụ trách nói cho Khâu lão thái quân nghe một số tin đồn thú vị ở vùng quê, chuyện mưa thuận gió hòa, nhân quả báo ứng, sau đó lại khen ngợi phủ Tín Quốc công là một gia đình thương người hạng nhất, nhất định sẽ gặp được những may mắn tốt lành. Cái này gần tương đương với "Bản tin buổi sáng" của Cố Khanh.
Nương tử chải đầu còn phải học kỹ năng độc đáo này, bởi vì quả thật mỗi ngày Khâu lão thái quân đều dành rất nhiều thời gian để chải tóc. Tóc của Khâu lão thái quân đã hơi muối tiêu, còn phải thắt tóc giả vào để che đi, làm xong tất cả, thì đã dành hơn một tiếng đồng hồ cho mái tóc.
Cố Khanh rất khâm phục người phụ nữ trung niên này, nghề chải đầu này ở phủ Quốc công cạnh tranh kịch liệt đến mức nào? Mỗi ngày phụ nhân này đều kể những câu chuyện hơn một giờ, mà cũng không bị lặp lại, hơn nữa lại còn hài hước thú vị, không hề thô tục. Nàng bị kích thích ghi lại hết toàn bộ.
Lỡ như tương lai quay trở lại thời hiện đại, thì vẫn có thể viết một cái gì đó như [Trì Vân triêu văn].
Chải tóc xong xuôi thì còn phải thoa phấn, nhưng sau khi Cố Khanh xuyên tới nơi này thì cũng không thoa phấn nữa. Cố Khanh phân phát hết những loại mỹ phẩm được cho là rất cao cấp đó cho bọn nha đầu. Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của những nha hoàn đó khiến nàng cảm thấy rằng mình đã làm đúng.
Nàng đã đến một nơi như nơi này thì lại càng không thể nào quyến rũ bất kỳ một ông lão đẹp trai nào, nếu không thể có khả năng có mùa xuân thứ hai, thì cũng không cần trang điểm đậm để che đi làn da tái nhợt. Thứ hai, nàng cũng không biết loại phấn này được làm từ gì nên không dám bôi lên mặt.
Tuy nhiên, phấn được sử dụng trong phủ Quốc công hẳn phải là loại cao cấp nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.