Xuyên Không Trở Thành Lão Thái Thái
Chương 25: Phân Tích Mối Nguy Của Lý Duệ
Giảo Hình Giá Hạ Đích Kỳ Đảo
05/05/2023
"Nuôi thành đồ bỏ đi? Thế tử?"
"Phụ thân của Phương thị là Đại Lý Tự khanh, phụ trách việc tư hình trong ngục, sợ là 'truyền thống gia đình'. Loại thủ đoạn này, thường được phu nhân vợ kế ở hậu viện sử dụng để đối phó với con của vợ trước, chắc hẳn rất nhiều lão quan trong triều cũng không biết thủ đoạn xấu xa này. Loại chuyện nịnh nọt giết người này, cũng đã từng xảy ra trong cung."
"Năm xưa sau khi Giang Thục phi bị sảy thai, Ai đế tiền triều đã ôm cho nàng đứa con trai của một cung nữ để nàng nuôi dưỡng. Ban đầu, Giang Thục phi cũng rất yêu thương đứa trẻ này, coi nó như con đẻ của mình, cho đến khi tiểu hoàng tử được sáu tuổi, Giang Thục phi lại mang thai, sinh ra một tiểu hoàng tử..."
Hoa ma ma nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Khanh, hùng hồn nói.
"Sau khi sinh ra tiểu hoàng tử, Giang Thục phi cũng không hề thờ ơ với hoàng tử do cung nữ sinh ra lúc trước, ngược lại càng cưng chiều hắn hơn. Vị hoàng tử đó sau này lớn lên ngang ngược, tàn bạo tùy hứng, Ai đế thấy hắn làm điều ác, hoàn toàn thất sủng, sau khi trưởng thành bị phong đến một vùng đất xa xôi. Còn con ruột của Giang Thục phi, bởi vì có một huynh trưởng hẹp hòi như vậy so sánh, càng trở nên dễ mến đáng yêu. Ai đế rất thích cậu ta, khen ngợi cậu ta là 'thông minh thanh tú. Nếu không phải sau này Giang Thục phi giết một Tú Di đang mang thai khác bị phát hiện ra, tương lai của vị hoàng tử kia còn rất khó nói."
Chuyện này là do Tu Nghi bị Giang Thục phi hãm hại không có con nói. Nàng vốn là thị nữ trong cung của Giang Thục phi, sau khi được hoàng đế sủng ái có thai, phong là Tu Nghi, rời khỏi cung Thúy Vi của Giang Thục phi. Sau đó Tu Nghi mất con, người cũng trở nên điên loạn, bị đưa đến lãnh cung.
"Tuy nhiên, đây đều là chuyện của tiền triều. Cho dù Phương thị nghe thấy từ đâu đó, cũng làm như vậy, nhưng nàng ta vẫn không nghĩ đến hai điểm."
"Hai điểm nào?"
"Thứ nhất, bản tính Duệ thiếu gia thuần khiết, tuy bây giờ lớn lên cáu kỉnh, kiêu ngạo, nhưng cũng không hung ác như vị hoàng tử trước kia. Công tử trong công phủ, nếu chỉ bình thường, cũng không phải lỗi lớn. Thế tử khác với Thái tử, người ngồi trên ngai rồng kia có thể cần đúng một Thế tử tầm thường. Phương thị đã dùng hết mánh khóe, lại quên đoán xem ai đang nghĩ gì. Nói cách khác, nàng ta đoán được người đó đang nghĩ gì, nhưng đã không còn kịp rồi. Hài từ mười mấy tuổi đã không còn dễ dàng 'chết non' như khi còn nhỏ. Mười tuổi rồi còn chưa đứng được, vậy chê cười rồi."
Trong mắt Hoa ma ma có một tia sáng kỳ lạ. Phân tích chuyện như vậy, lại có thể khiến trái tim đã chết khô của bà ấy tiếp tục ấm lên. Nếu bà để Khưu thị nhìn thấy thủ cung sa của bản thân khi còn trẻ…
Mà thôi, vẫn nên nghĩ về điều trước mắt đi.
"Thứ hai, Duệ thiếu gia dù sao cũng là cháu đích tôn, tước vị Tín Quốc công trong mắt thiên hạ, đáng lẽ phải do con cháu Mông thiếu gia kế thừa. Duệ công tử chính thống, mặc dù Minh thiếu gia cũng là đích tử, trước mặt vị huynh trưởng này, lại có chút giả."
"Hoàng đế tiền triều là người Hồ, huynh đệ tương tàn là chuyện rất bình thường. Nhưng triều ta dùng 'nhà Hán chính thống' lập quốc, chú trọng lập đích. Bây giờ trong một phủ có hai người là con vợ cả, Duệ công tử vừa là đích, vừa là trưởng, cho dù lớn lên thành đồ bỏ đi, thân phận của ngài ấy vẫn còn đó, người khác cũng không thể coi thường."
"Chính vì hai điểm này, Phương thị mới vội vàng ra tay. Chờ ngài ấy qua mười bốn tuổi, đích tử mỗi phủ đều sẽ tiến cung làm thư đồng của Hoàng tử, không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì!"
"Thì ra là như vậy!" Cố Khanh đột nhiên bừng tỉnh: "Nhưng mà, hiện tại ta không quản chuyện nhà nữa, cho dù muốn bảo vệ Duệ nhi, cũng không thể làm được!"
"Theo ta thấy, trước đây Thái phu nhân đã làm rất tốt. Chuyển Duệ công tử đến việc Trì Vân học tập, dù tay của Phương thị có dài bao nhiêu, cũng không thể vươn tới viện của chúng ta. Khi nào tính khí của Duệ công tử tốt hơn, chúng ta sẽ cẩn thận chọn một vị tiên sinh cho ngài ấy. Mấy vị tiên sinh trước kia, mới ở được mấy tháng đã bị phủ thay thế, có thể học được gì chứ?"
"Cậu của Duệ công tử năm nay vừa được bổ nhiệm làm Ti nghiệp Quốc Tử Giám, Thái phu nhân ngài không gửi quà mừng sao? Nhà mẹ đẻ của Duệ công tử là thư hương thế gia(*), nhưng cũng có thể nghĩ ra cách cho việc này. Chỉ là chúng ta đều là nữ tử, rất khó đi ra ngoài truyền tin…"
(*) Dòng dõi có học vấn
"Không sao. Quay lại ta nói muốn ra ngoài dâng hương, ở trong am mấy ngày. Đến lúc đó phái người tới nhà thông gia, mời phu nhân hắn đến gặp mặt ta trong am." Cố Khanh nhớ đến những cảnh thường xuất hiện trong phim truyền hình, vui vẻ quyết định.
Hoa ma ma nhìn vẻ mặt thoải mái của Khưu lão thái quân, trong lòng thầm đoán xem ngoài người phụ trách xe ngựa trong nhà Tôn ma ma ra, còn có nam nhân hay nhi tử của ma ma nào đang đợi ở phía trước. Có đáng tin cậy không, có não tùy cơ ứng biến không?
Chạy việc vặt nói thì dễ, nhưng ai có thể đảm bảo rằng viện Cẩm Tú sẽ không chú ý?
Còn chuyện của Đại phu nhân Trương thị, cũng là do phủ nợ nàng ấy quá nhiều. Hiện giờ Trương gia và Tín Quốc công phủ vẫn còn hơi căng thẳng, ngày thường cũng không qua lại nhiều. Phu nhân của Trương cữu gia có chấp nhận cuộc hẹn hay không, cũng là một vấn đề.
Nhưng Hoa ma ma không muốn làm mất hứng thú của Khưu lão thái quân, quyết định sau này sẽ từ từ nói chuyện lại với lão thái quân.
Chất lượng của thân thể mà Khưu lão thái quân để lại không tốt lắm, Cố Khanh lúc đầu vui nhiều rồi cũng buồn nhiều, sau đó ngồi nói chuyện hồi lâu, nàng tự nhiên cảm thấy hơi choáng váng. Nàng lo lắng nguồn cung cấp máu cho tim mình có vấn đề, không dám ngồi lâu, chỉ trò chuyện với Hoa ma ma về một số chi tiết, rồi để bà ấy dìu về phòng ngủ.
Cố Khanh vừa rời khỏi tiểu sương phòng, ma ma trông coi ở phía xa liền nhìn thấy. Hoa ma ma gật đầu với ma ma, một lúc sau, các nha hoàn và ma ma đều đi ra từ trong góc phòng đỡ Cố Khanh đi vào phòng ngủ.
Vừa mới vào trong phòng, chưa kịp ngồi xuống mép giường, đột nhiên có một ma ma ở ngoài cửa phòng xin được gặp.
"Làm sao vậy?" Cố Khanh nhớ tới lão thái thái họ Vương này hình như là người của viện Kình Thương. Khi nhóc mập học tập cứ bảy ngày lại nghỉ một lần, hôm nay là ngày nghỉ, hôm qua đến xin phép, nói hôm nay muốn ra ngoài nghỉ ngơi, nàng nghĩ nhóc mập này ngày nào cũng đến dạy nàng viết, sợ rằng cũng rất buồn, nên đã cho phép cậu ta.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ đến suy đoán vừa rồi của Hoa ma ma đối với Phương thị, trong lòng Cố Khanh có dự cảm không tốt.
Hoa ma ma rõ ràng cũng nghĩ giống như Cố Khanh. Hai người nhìn nhau, Hoa ma ma đi ra ngoài phòng ngủ hỏi thăm tình hình.
Một lúc sau, Hoa ma ma bước nhanh vào phòng.
"Thái phu nhân, nghe nói Duệ thiếu gia bị nhi tử của Lại bộ Thượng thư đánh! Duệ thiếu gia đã được đưa vào Kình Thương viện, đã kêu Hồ đại phu qua. Thiếu gia của Lại bộ Thượng thư đã bị Lưu Thượng thư trói lại, Quốc công lão gia chào đón ở sảnh chính. Ý của Vương lão thái thái, hình như là muốn Duệ thiếu gia giải thích."
Cái gì? Đánh nhau?
"Phụ thân của Phương thị là Đại Lý Tự khanh, phụ trách việc tư hình trong ngục, sợ là 'truyền thống gia đình'. Loại thủ đoạn này, thường được phu nhân vợ kế ở hậu viện sử dụng để đối phó với con của vợ trước, chắc hẳn rất nhiều lão quan trong triều cũng không biết thủ đoạn xấu xa này. Loại chuyện nịnh nọt giết người này, cũng đã từng xảy ra trong cung."
"Năm xưa sau khi Giang Thục phi bị sảy thai, Ai đế tiền triều đã ôm cho nàng đứa con trai của một cung nữ để nàng nuôi dưỡng. Ban đầu, Giang Thục phi cũng rất yêu thương đứa trẻ này, coi nó như con đẻ của mình, cho đến khi tiểu hoàng tử được sáu tuổi, Giang Thục phi lại mang thai, sinh ra một tiểu hoàng tử..."
Hoa ma ma nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Khanh, hùng hồn nói.
"Sau khi sinh ra tiểu hoàng tử, Giang Thục phi cũng không hề thờ ơ với hoàng tử do cung nữ sinh ra lúc trước, ngược lại càng cưng chiều hắn hơn. Vị hoàng tử đó sau này lớn lên ngang ngược, tàn bạo tùy hứng, Ai đế thấy hắn làm điều ác, hoàn toàn thất sủng, sau khi trưởng thành bị phong đến một vùng đất xa xôi. Còn con ruột của Giang Thục phi, bởi vì có một huynh trưởng hẹp hòi như vậy so sánh, càng trở nên dễ mến đáng yêu. Ai đế rất thích cậu ta, khen ngợi cậu ta là 'thông minh thanh tú. Nếu không phải sau này Giang Thục phi giết một Tú Di đang mang thai khác bị phát hiện ra, tương lai của vị hoàng tử kia còn rất khó nói."
Chuyện này là do Tu Nghi bị Giang Thục phi hãm hại không có con nói. Nàng vốn là thị nữ trong cung của Giang Thục phi, sau khi được hoàng đế sủng ái có thai, phong là Tu Nghi, rời khỏi cung Thúy Vi của Giang Thục phi. Sau đó Tu Nghi mất con, người cũng trở nên điên loạn, bị đưa đến lãnh cung.
"Tuy nhiên, đây đều là chuyện của tiền triều. Cho dù Phương thị nghe thấy từ đâu đó, cũng làm như vậy, nhưng nàng ta vẫn không nghĩ đến hai điểm."
"Hai điểm nào?"
"Thứ nhất, bản tính Duệ thiếu gia thuần khiết, tuy bây giờ lớn lên cáu kỉnh, kiêu ngạo, nhưng cũng không hung ác như vị hoàng tử trước kia. Công tử trong công phủ, nếu chỉ bình thường, cũng không phải lỗi lớn. Thế tử khác với Thái tử, người ngồi trên ngai rồng kia có thể cần đúng một Thế tử tầm thường. Phương thị đã dùng hết mánh khóe, lại quên đoán xem ai đang nghĩ gì. Nói cách khác, nàng ta đoán được người đó đang nghĩ gì, nhưng đã không còn kịp rồi. Hài từ mười mấy tuổi đã không còn dễ dàng 'chết non' như khi còn nhỏ. Mười tuổi rồi còn chưa đứng được, vậy chê cười rồi."
Trong mắt Hoa ma ma có một tia sáng kỳ lạ. Phân tích chuyện như vậy, lại có thể khiến trái tim đã chết khô của bà ấy tiếp tục ấm lên. Nếu bà để Khưu thị nhìn thấy thủ cung sa của bản thân khi còn trẻ…
Mà thôi, vẫn nên nghĩ về điều trước mắt đi.
"Thứ hai, Duệ thiếu gia dù sao cũng là cháu đích tôn, tước vị Tín Quốc công trong mắt thiên hạ, đáng lẽ phải do con cháu Mông thiếu gia kế thừa. Duệ công tử chính thống, mặc dù Minh thiếu gia cũng là đích tử, trước mặt vị huynh trưởng này, lại có chút giả."
"Hoàng đế tiền triều là người Hồ, huynh đệ tương tàn là chuyện rất bình thường. Nhưng triều ta dùng 'nhà Hán chính thống' lập quốc, chú trọng lập đích. Bây giờ trong một phủ có hai người là con vợ cả, Duệ công tử vừa là đích, vừa là trưởng, cho dù lớn lên thành đồ bỏ đi, thân phận của ngài ấy vẫn còn đó, người khác cũng không thể coi thường."
"Chính vì hai điểm này, Phương thị mới vội vàng ra tay. Chờ ngài ấy qua mười bốn tuổi, đích tử mỗi phủ đều sẽ tiến cung làm thư đồng của Hoàng tử, không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì!"
"Thì ra là như vậy!" Cố Khanh đột nhiên bừng tỉnh: "Nhưng mà, hiện tại ta không quản chuyện nhà nữa, cho dù muốn bảo vệ Duệ nhi, cũng không thể làm được!"
"Theo ta thấy, trước đây Thái phu nhân đã làm rất tốt. Chuyển Duệ công tử đến việc Trì Vân học tập, dù tay của Phương thị có dài bao nhiêu, cũng không thể vươn tới viện của chúng ta. Khi nào tính khí của Duệ công tử tốt hơn, chúng ta sẽ cẩn thận chọn một vị tiên sinh cho ngài ấy. Mấy vị tiên sinh trước kia, mới ở được mấy tháng đã bị phủ thay thế, có thể học được gì chứ?"
"Cậu của Duệ công tử năm nay vừa được bổ nhiệm làm Ti nghiệp Quốc Tử Giám, Thái phu nhân ngài không gửi quà mừng sao? Nhà mẹ đẻ của Duệ công tử là thư hương thế gia(*), nhưng cũng có thể nghĩ ra cách cho việc này. Chỉ là chúng ta đều là nữ tử, rất khó đi ra ngoài truyền tin…"
(*) Dòng dõi có học vấn
"Không sao. Quay lại ta nói muốn ra ngoài dâng hương, ở trong am mấy ngày. Đến lúc đó phái người tới nhà thông gia, mời phu nhân hắn đến gặp mặt ta trong am." Cố Khanh nhớ đến những cảnh thường xuất hiện trong phim truyền hình, vui vẻ quyết định.
Hoa ma ma nhìn vẻ mặt thoải mái của Khưu lão thái quân, trong lòng thầm đoán xem ngoài người phụ trách xe ngựa trong nhà Tôn ma ma ra, còn có nam nhân hay nhi tử của ma ma nào đang đợi ở phía trước. Có đáng tin cậy không, có não tùy cơ ứng biến không?
Chạy việc vặt nói thì dễ, nhưng ai có thể đảm bảo rằng viện Cẩm Tú sẽ không chú ý?
Còn chuyện của Đại phu nhân Trương thị, cũng là do phủ nợ nàng ấy quá nhiều. Hiện giờ Trương gia và Tín Quốc công phủ vẫn còn hơi căng thẳng, ngày thường cũng không qua lại nhiều. Phu nhân của Trương cữu gia có chấp nhận cuộc hẹn hay không, cũng là một vấn đề.
Nhưng Hoa ma ma không muốn làm mất hứng thú của Khưu lão thái quân, quyết định sau này sẽ từ từ nói chuyện lại với lão thái quân.
Chất lượng của thân thể mà Khưu lão thái quân để lại không tốt lắm, Cố Khanh lúc đầu vui nhiều rồi cũng buồn nhiều, sau đó ngồi nói chuyện hồi lâu, nàng tự nhiên cảm thấy hơi choáng váng. Nàng lo lắng nguồn cung cấp máu cho tim mình có vấn đề, không dám ngồi lâu, chỉ trò chuyện với Hoa ma ma về một số chi tiết, rồi để bà ấy dìu về phòng ngủ.
Cố Khanh vừa rời khỏi tiểu sương phòng, ma ma trông coi ở phía xa liền nhìn thấy. Hoa ma ma gật đầu với ma ma, một lúc sau, các nha hoàn và ma ma đều đi ra từ trong góc phòng đỡ Cố Khanh đi vào phòng ngủ.
Vừa mới vào trong phòng, chưa kịp ngồi xuống mép giường, đột nhiên có một ma ma ở ngoài cửa phòng xin được gặp.
"Làm sao vậy?" Cố Khanh nhớ tới lão thái thái họ Vương này hình như là người của viện Kình Thương. Khi nhóc mập học tập cứ bảy ngày lại nghỉ một lần, hôm nay là ngày nghỉ, hôm qua đến xin phép, nói hôm nay muốn ra ngoài nghỉ ngơi, nàng nghĩ nhóc mập này ngày nào cũng đến dạy nàng viết, sợ rằng cũng rất buồn, nên đã cho phép cậu ta.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ đến suy đoán vừa rồi của Hoa ma ma đối với Phương thị, trong lòng Cố Khanh có dự cảm không tốt.
Hoa ma ma rõ ràng cũng nghĩ giống như Cố Khanh. Hai người nhìn nhau, Hoa ma ma đi ra ngoài phòng ngủ hỏi thăm tình hình.
Một lúc sau, Hoa ma ma bước nhanh vào phòng.
"Thái phu nhân, nghe nói Duệ thiếu gia bị nhi tử của Lại bộ Thượng thư đánh! Duệ thiếu gia đã được đưa vào Kình Thương viện, đã kêu Hồ đại phu qua. Thiếu gia của Lại bộ Thượng thư đã bị Lưu Thượng thư trói lại, Quốc công lão gia chào đón ở sảnh chính. Ý của Vương lão thái thái, hình như là muốn Duệ thiếu gia giải thích."
Cái gì? Đánh nhau?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.