Xuyên Không Trở Thành Lão Thái Thái
Chương 40: Thư Đồng Của Lý Mập
Giảo Hình Giá Hạ Đích Kỳ Đảo
05/05/2023
Trong nhà không mất thứ gì, quần áo, tiền bạc vương vãi cùng đồ đạc có giá trị bày biện trong nhà đều không bị mất. Cố Khanh cảm thấy Lý Duệ hẳn không phải là chạy trốn. Nếu như bỏ nhà trốn đi, một đồng tiền cũng không mang theo thì quá ngu ngốc rồi.
Nếu như thật sự ngốc như thế, đừng nghĩ đến giúp cậu ta, tự mình tắm rửa sạch sẽ, tìm một cây xà nhà treo cổ cho rồi.
"Thương Thư, chủ tử của ngươi đi đâu rồi, ngươi có biết không?"
Để lại nha đầu này, là lo Lý Duệ chưa quen với môi trường cuộc sống mới ở nơi đây, nhưng lại hoàn toàn ngược lại.
Mặc dù nàng muốn để nhóc mập nhanh chóng học được cách tự lập, nhưng người ta được cơm bưng nước rót mười mấy năm, sống thật sự quá sung sướng, ngươi bảo cậu ta đột nhiên đến ký túc xá sống như sinh viên đại học, đó là chuyện không thể.
Ngay cả nàng, được hầu hạ như thế nửa tháng, bây giờ bảo nàng trở lại ký túc xá đơn ở hiện đại kia, mọi thứ đều tự mình làm, e là phải cần một thời gian mới có thể quen lại.
"Nô tỳ không biết gì hết. Sáng hôm nay nô tỳ đến phòng giặt quần áo."
Miệng Thương Thư nói là không biết, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi.
Lúc sáng nàng ta đi ra ngoài trông thấy vẻ mặt của thiếu gia có chút hoảng hốt, lập tức biết có thể sắp xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng nàng ta chọn không nói gì hết, bê quần áo bẩn thiếu gia thay ra tối hôm qua đến chỗ ma ma giặt quần áo.
Duệ thiếu gia đợt này quá khổ rồi. Mỗi ngày ăn cơm canh đạm bạc, trời vừa sáng đã phải cày ruộng, buổi chiều phải dạy Thái phu nhân đọc sách, ban đêm còn phải chuẩn bị bài tập của bài học hôm sau cho Thái phu nhân...
Ông trời có mắt rồi! Ở triều đại nào cũng chưa từng thấy thiếu gia nhà công phủ nào sống như thế! Truyền ra ngoài chẳng phải là sẽ bị chê cười hay sao!
Bây giờ vì để Thái phu nhân vui, ngay cả sách cũng không đọc nữa!
Ngày đó sau khi Tôn ma ma chuyển lời xong, nước mắt của nàng ta lập tức không kìm nổi. Thiếu gia làm vỡ ly, nàng ta đi thu dọn, tâm trạng hoảng hốt, còn bị cắt đứt tay.
Từ trước đến giờ các hạ nhân và chủ tử đều là "có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục", dù thân phận của nàng ta là đại nha đầu, nhưng trong phủ ai xem nàng ta như đại nha đầu nghiêm túc chứ? Không phải vì nàng ta đi theo Duệ thiếu gia sao?
Bình thường các đại nha đầu khắp viện Trì Vân và viện Cẩm Tú thì cũng bỏ đi, bây giờ ngay cả một lão ma ma của ruộng rau cũng dám như vậy với nàng ta. Nàng ta ở trong viện Kình Thương cũng có tiểu nha đầu hầu hạ, các ma ma nịnh nọt, hiện tại thì sao?
Chờ chuyện của thiếu gia làm lớn lên, kinh động đến thái thái và lão gia, e là bọn họ chỉ có thể chuyển về viên Kình Thương. Cho dù người hầu tôi tớ đều bị đuổi đi, ít nhất ở đó còn là địa bàn của Duệ thiếu gia, không cần phải nhìn ánh mắt của người khác.
Thấy không hỏi được gì, Cố Khanh cũng không muốn làm ra chuyện "vu oan giá hoạ" không có nhân phẩm này, cô nương kia nhìn có vẻ cũng không lớn bằng em gái học cấp ba của nàng. Nàng đành phải đưa Hoa ma ma đến Tây Viên xem thử.
Lúc đi ngang qua hành lang Sao Thủ ở Tây Viên, Hoa ma ma đột nhiên nói:
"Thương Thư kia, e là đang che giấu gì đó."
Nha đầu ở độ tuổi này không có nói láo, nhìn ánh mắt là biết được ngay.
"Nàng ta biết được chút gì đó, nhưng không phải là những thứ ta muốn biết." Cố Khanh thở dài: "E là nàng ta cũng không ngờ tới chuyện Duệ Nhi làm ra chính là màn "mất tích" này."
"Thái phu nhân, với độ tuổi của Duệ thiếu gia, e là rất khó hiểu được ý tốt của ngài. Tuổi của cậu ta còn nhỏ, lúc trước lại được cưng chiều làm cho không biết trời cao đất dày, ngây ngô dại dột…"
"Có người đến rồi, hình như là người của Phương thị. Chúng ta tránh đi trước đã. "
Ánh mắt sắc bén Cố Khanh nhìn thấy có một ma ma và một đứa bé trai đi đến ở đối diện. Ma ma kia là Lưu ma ma lần trước từng tới viện Trì Vân, đứa bé trai nhìn rất quen, nhưng lại không biết là ai.
Cố Khanh lôi Hoa ma ma đến ngã rẽ của hành lang "Ngã Toạ Hiên".
Nơi này là Tây Viên, bởi vì Lý Duệ đã đi đến chỗ đó của Khưu lão thái quân, hơn nữa gần đây bọn người hầu vì chuyện Lý Duệ sốt cao bị đuổi ra ngoài rất nhiều, Tây Viên khó tránh khỏi trống rỗng. Nhà thủy tạ (*) và dãy hành lang nối liền trong ngoài viện của "Ngã Toạ Hiên" không nhìn thấy một người hầu nào. Ở công phủ này được xem như là một sự thất trách vô cùng lớn.
(*) nhà thủy tạ: Nhà xây trên mặt nước, để làm nơi giải trí.
Xem ra Lý Duệ vừa đi, Phương thị lập tức đã không muốn cậu ta trở về.
"Dạo gần đây thế nào rồi? Mẹ con lo lắng cho con, nhất định bắt ta đến thăm con một chút. Chỗ bị đánh lần trước của con có còn đau không ? Lần sau mấy chuyện này chú ý khéo léo chút là được rồi!"
Hoa ma ma và Cố Khanh đứng ở phía sau cửa, giọng nói của Lưu ma ma bị gió truyền rõ ràng vào trong hiên.
Hoa ma ma kinh ngạc nhíu mày, khẩu hình miệng nói với Cố Khanh "thư đồng".
Cố Khanh nhẹ gật đầu.
Biết rồi, tiểu đồng lần trước đi theo Lý mập bị công tử của nhà Thượng thư kia đánh tơi tả.
Nếu như thật sự ngốc như thế, đừng nghĩ đến giúp cậu ta, tự mình tắm rửa sạch sẽ, tìm một cây xà nhà treo cổ cho rồi.
"Thương Thư, chủ tử của ngươi đi đâu rồi, ngươi có biết không?"
Để lại nha đầu này, là lo Lý Duệ chưa quen với môi trường cuộc sống mới ở nơi đây, nhưng lại hoàn toàn ngược lại.
Mặc dù nàng muốn để nhóc mập nhanh chóng học được cách tự lập, nhưng người ta được cơm bưng nước rót mười mấy năm, sống thật sự quá sung sướng, ngươi bảo cậu ta đột nhiên đến ký túc xá sống như sinh viên đại học, đó là chuyện không thể.
Ngay cả nàng, được hầu hạ như thế nửa tháng, bây giờ bảo nàng trở lại ký túc xá đơn ở hiện đại kia, mọi thứ đều tự mình làm, e là phải cần một thời gian mới có thể quen lại.
"Nô tỳ không biết gì hết. Sáng hôm nay nô tỳ đến phòng giặt quần áo."
Miệng Thương Thư nói là không biết, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi.
Lúc sáng nàng ta đi ra ngoài trông thấy vẻ mặt của thiếu gia có chút hoảng hốt, lập tức biết có thể sắp xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng nàng ta chọn không nói gì hết, bê quần áo bẩn thiếu gia thay ra tối hôm qua đến chỗ ma ma giặt quần áo.
Duệ thiếu gia đợt này quá khổ rồi. Mỗi ngày ăn cơm canh đạm bạc, trời vừa sáng đã phải cày ruộng, buổi chiều phải dạy Thái phu nhân đọc sách, ban đêm còn phải chuẩn bị bài tập của bài học hôm sau cho Thái phu nhân...
Ông trời có mắt rồi! Ở triều đại nào cũng chưa từng thấy thiếu gia nhà công phủ nào sống như thế! Truyền ra ngoài chẳng phải là sẽ bị chê cười hay sao!
Bây giờ vì để Thái phu nhân vui, ngay cả sách cũng không đọc nữa!
Ngày đó sau khi Tôn ma ma chuyển lời xong, nước mắt của nàng ta lập tức không kìm nổi. Thiếu gia làm vỡ ly, nàng ta đi thu dọn, tâm trạng hoảng hốt, còn bị cắt đứt tay.
Từ trước đến giờ các hạ nhân và chủ tử đều là "có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục", dù thân phận của nàng ta là đại nha đầu, nhưng trong phủ ai xem nàng ta như đại nha đầu nghiêm túc chứ? Không phải vì nàng ta đi theo Duệ thiếu gia sao?
Bình thường các đại nha đầu khắp viện Trì Vân và viện Cẩm Tú thì cũng bỏ đi, bây giờ ngay cả một lão ma ma của ruộng rau cũng dám như vậy với nàng ta. Nàng ta ở trong viện Kình Thương cũng có tiểu nha đầu hầu hạ, các ma ma nịnh nọt, hiện tại thì sao?
Chờ chuyện của thiếu gia làm lớn lên, kinh động đến thái thái và lão gia, e là bọn họ chỉ có thể chuyển về viên Kình Thương. Cho dù người hầu tôi tớ đều bị đuổi đi, ít nhất ở đó còn là địa bàn của Duệ thiếu gia, không cần phải nhìn ánh mắt của người khác.
Thấy không hỏi được gì, Cố Khanh cũng không muốn làm ra chuyện "vu oan giá hoạ" không có nhân phẩm này, cô nương kia nhìn có vẻ cũng không lớn bằng em gái học cấp ba của nàng. Nàng đành phải đưa Hoa ma ma đến Tây Viên xem thử.
Lúc đi ngang qua hành lang Sao Thủ ở Tây Viên, Hoa ma ma đột nhiên nói:
"Thương Thư kia, e là đang che giấu gì đó."
Nha đầu ở độ tuổi này không có nói láo, nhìn ánh mắt là biết được ngay.
"Nàng ta biết được chút gì đó, nhưng không phải là những thứ ta muốn biết." Cố Khanh thở dài: "E là nàng ta cũng không ngờ tới chuyện Duệ Nhi làm ra chính là màn "mất tích" này."
"Thái phu nhân, với độ tuổi của Duệ thiếu gia, e là rất khó hiểu được ý tốt của ngài. Tuổi của cậu ta còn nhỏ, lúc trước lại được cưng chiều làm cho không biết trời cao đất dày, ngây ngô dại dột…"
"Có người đến rồi, hình như là người của Phương thị. Chúng ta tránh đi trước đã. "
Ánh mắt sắc bén Cố Khanh nhìn thấy có một ma ma và một đứa bé trai đi đến ở đối diện. Ma ma kia là Lưu ma ma lần trước từng tới viện Trì Vân, đứa bé trai nhìn rất quen, nhưng lại không biết là ai.
Cố Khanh lôi Hoa ma ma đến ngã rẽ của hành lang "Ngã Toạ Hiên".
Nơi này là Tây Viên, bởi vì Lý Duệ đã đi đến chỗ đó của Khưu lão thái quân, hơn nữa gần đây bọn người hầu vì chuyện Lý Duệ sốt cao bị đuổi ra ngoài rất nhiều, Tây Viên khó tránh khỏi trống rỗng. Nhà thủy tạ (*) và dãy hành lang nối liền trong ngoài viện của "Ngã Toạ Hiên" không nhìn thấy một người hầu nào. Ở công phủ này được xem như là một sự thất trách vô cùng lớn.
(*) nhà thủy tạ: Nhà xây trên mặt nước, để làm nơi giải trí.
Xem ra Lý Duệ vừa đi, Phương thị lập tức đã không muốn cậu ta trở về.
"Dạo gần đây thế nào rồi? Mẹ con lo lắng cho con, nhất định bắt ta đến thăm con một chút. Chỗ bị đánh lần trước của con có còn đau không ? Lần sau mấy chuyện này chú ý khéo léo chút là được rồi!"
Hoa ma ma và Cố Khanh đứng ở phía sau cửa, giọng nói của Lưu ma ma bị gió truyền rõ ràng vào trong hiên.
Hoa ma ma kinh ngạc nhíu mày, khẩu hình miệng nói với Cố Khanh "thư đồng".
Cố Khanh nhẹ gật đầu.
Biết rồi, tiểu đồng lần trước đi theo Lý mập bị công tử của nhà Thượng thư kia đánh tơi tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.