Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất
Chương 175: Cố gắng cái rắm!
Chấp Niệm Thành Ma
14/03/2024
Đánh đám quần thần tơi bời ngay trong triều đình mà chỉ bị phạt bổng lộc ba năm cộng thêm việc không cho tham dự chuyện triều chính là xong tư?
Mẹ nó chứ, nếu đổi lại là người khác chắc bị chém rơi đầu rồi chứ?
Thời điểm Vân Hạc thầm nghĩ thật hết nói nổi thì một đại thúc có dáng người vạm vỡ, cường tráng cùng khuôn mặt đầy râu ria phi ngựa lao tới như điên, hoàn toàn làm lơ lệnh cấm của doanh trại.
Tiêu Định Vũ chẳng những không lớn tiếng quát mắng ông ta mà còn vội chạy lên, hành lễ với ông ta bằng thái độ cung kính.
“Tiểu chất kính chào Tần thúc phụ...”
Tân Lục Cảm nhảy xuống ngựa, thẳng tay đấm vào ngực Tiêu Định Vũ.
Tiêu Định Vũ kêu lên một tiếng, nhưng vẫn cố nở nụ cười.
“Không tồi, ngươi mạnh hơn trước kia rồi.” Tần Lục Cảm liếc Tiêu Định Vũ với vẻ hài lòng.
“Cảm ơn Tần thúc phụ đã khen.”
Tiêu Định Vũ cười lấy lòng, xong hắn ta lại hỏi với tâm trạng bất an: “Không biết thúc phụ đại giá quang lâm là vì chuyện gì?”
“Không liên quan tới ngươi!”
Tân Lục Cảm chẹp miệng: “Đi, gọi Lục hoàng tử ra đây cho lão phu!”
Lục hoàng tử ư? Sắc mặt Tiêu Định Vũ thay đổi, hắn ta bỗng quay đầu nhìn Vân Hạc.
Lão già lưu manh này tìm Lục hoàng tử làm gì? Chẳng lẽ Lục hoàng tử đắc tội với ông ta sao?
Thấy Tiêu Định Vũ vẫn đứng im bất động, Tân Lục Cảm lập tức trừng đôi mắt to bằng cái chuông đồng rồi rống to: “Còn đứng ngây người ra đấy làm quái gì? Lông tai dài quá à?”
Vân Hạc thấy thế bèn tiến lên nói: “Ta chính là Lục hoàng tử - Vân Hạc, không biết Vinh quốc công tìm ta có chuyện gì
“Ngươi là Lục hoàng tử?”
Tân Lục Cảm lập tức quay đầu, nhìn Vân Hạc một lượt từ trên xuống dưới, sau đó bất chợt đập vào bả vai Tiêu Định Vũ một cái, nhe hàm răng trắng tinh: “Thằng nhãi nhà ngươi không tìm bừa một người tới để qua mắt lão phu đấy chứ?”
Tiêu Định Vũ lắc đầu liên tục: “Tiểu chất không dám, vị này là Lục điện hạ thật.”
“Nếu ngươi dám lừa lão phu, lão phu sẽ đánh chết ngươi!”
Tần Lục Cảm liếc Tiêu Định Vũ bằng ánh mắt hung tợn, sau đó ông ta bỗng xoay người lên ngựa, vỗ lưng ngựa sau lưng mình: “Lục điện hạ, mau lên ngựa nhanh đi! Còn định đợi lão phu mời hay sao?”
“Hả?” Mặt Vân Hạc tối đen.
Tên lưu manh này tới doanh trại của thần võ là để bắt cóc hoàng tử hắn sao?
“Hả cái rắm!” Tân Lục Cảm lại trợn tròn mắt, mở miệng thúc giục với thái độ không kiên nhẫn: “Mau lên!”
Vân Hạc cạn lời, chỉ biết hỏi
Vinh quốc công muốn đưa ta đi đâu?”
“Nói nhảm! Lão phu còn mang ngươi đi đâu được nữa?” Tân Lục Cảm dường như sắp mất hết kiên nhẫn: “Mau theo lão phu tới bộ phận thủ công bên kia!”
“Tới bộ phận thủ công làm gì?” Vân Hạc cau mày: “Chẳng lẽ là...”
Vân Hạc còn chưa nói hết câu, Tân Lục Cảm đã mất hết kiên nhẫn, ông ta thúc ngựa lao tới bên cạnh Vân Hạc, kéo Vân Hạc lên ngựa.
“Hí”
Vân Hạc còn chưa ngồi vững, lão già lưu manh này đã thúc ngựa xông ra ngoài, khiến Vân Hạc phải vội ôm chặt ông ta mới thoát khỏi cảnh ngã ngựa.
“Thằng nhóc này, đến cưỡi ngựa cũng không biết cách!”
Tần Lục Cảm quay đầu liếc Vân Hạc một cái, nói một cách thản nhiên: “Ta nói cho mà biết, mặc dù ông già nhà ngươi võ nghệ chẳng ra sao, nhưng dù gì cũng là Hoàng ậy mà thằng nhóc như ngươi đến cưỡi ngựa cũng chẳng
xong. Ngươi không sợ làm mất mặt lão già nhà ngươi à?”
Vân Hạc cứng người, cười gượng: “Ta đang học, cố gắng không để phụ hoàng phải mất mặt.”
Mẹt Lão già lưu manh này thật sự không để một Hoàng tử như hắn vào mắt! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tên lưu manh này chính là kẻ dám đánh cả
Chương Hoè! Nếu chọc ông ta nổi giận, chắc ông ta đánh Hoàng tử luôn cũng chẳng chơi nhỉ?
Vân Hạc không biết rốt cuộc lão già lưu manh này có bao nhiêu công lao to lớn mới dám hoành hành ngang ngược như vậy.
“Cố gắng cái rắm! Đây là điều cần thiết!”
Tân Lục Cảm khó chịu thở hổn hển rồi lại nói: “Ngay cả ngồi mà ngươi cũng không ngồi nổi nữa! Lão phu cưỡi ngựa nhanh, nếu ngươi ngã ngựa, lão phu không chịu trách nhiệm đâu!”
Dứt lời, Tân Lục Cảm kẹp bụng ngựa, con ngựa lập tức tăng tốc lao ra ngoài.
Cả cái doanh trại to như vậy, nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản tên lưu manh này.
Nhìn Tân Lục Cảm đã cưỡi ngựa đi xa, Tiêu Định Vũ chỉ còn biết giơ tay lau mồ hôi trên trán, thầm chửi lão già lưu manh này vẫn chẳng thay đổi gì.
Bấy giờ, phó tướng vội vàng bước tới dò hỏi: “Thống lĩnh, chúng ta có cần phái người bẩm báo cho Thánh Thượng chuyện Vinh quốc công đưa Lục điện hạ đi không?”
“Bẩm báo cái rằm! Không nghe ông ta nói muốn đưa điện hạ tới bộ phận thủ công sao?”
Tiêu Định Vũ trừng mắt liếc phó tướng: “Có lẽ lão già này đã nhận được tin tức, chạy tới bộ phận thủ công tìm người rèn thần binh lợi khí gặp phiền toái nên mới cố tình tới đây tìm Lục điện hạ! Yên tâm đi, mặc dù lão già này bốc đồng, nhưng cũng không dám làm gì quá mức với điện hạ đâu.”
Mẹ nó chứ, nếu đổi lại là người khác chắc bị chém rơi đầu rồi chứ?
Thời điểm Vân Hạc thầm nghĩ thật hết nói nổi thì một đại thúc có dáng người vạm vỡ, cường tráng cùng khuôn mặt đầy râu ria phi ngựa lao tới như điên, hoàn toàn làm lơ lệnh cấm của doanh trại.
Tiêu Định Vũ chẳng những không lớn tiếng quát mắng ông ta mà còn vội chạy lên, hành lễ với ông ta bằng thái độ cung kính.
“Tiểu chất kính chào Tần thúc phụ...”
Tân Lục Cảm nhảy xuống ngựa, thẳng tay đấm vào ngực Tiêu Định Vũ.
Tiêu Định Vũ kêu lên một tiếng, nhưng vẫn cố nở nụ cười.
“Không tồi, ngươi mạnh hơn trước kia rồi.” Tần Lục Cảm liếc Tiêu Định Vũ với vẻ hài lòng.
“Cảm ơn Tần thúc phụ đã khen.”
Tiêu Định Vũ cười lấy lòng, xong hắn ta lại hỏi với tâm trạng bất an: “Không biết thúc phụ đại giá quang lâm là vì chuyện gì?”
“Không liên quan tới ngươi!”
Tân Lục Cảm chẹp miệng: “Đi, gọi Lục hoàng tử ra đây cho lão phu!”
Lục hoàng tử ư? Sắc mặt Tiêu Định Vũ thay đổi, hắn ta bỗng quay đầu nhìn Vân Hạc.
Lão già lưu manh này tìm Lục hoàng tử làm gì? Chẳng lẽ Lục hoàng tử đắc tội với ông ta sao?
Thấy Tiêu Định Vũ vẫn đứng im bất động, Tân Lục Cảm lập tức trừng đôi mắt to bằng cái chuông đồng rồi rống to: “Còn đứng ngây người ra đấy làm quái gì? Lông tai dài quá à?”
Vân Hạc thấy thế bèn tiến lên nói: “Ta chính là Lục hoàng tử - Vân Hạc, không biết Vinh quốc công tìm ta có chuyện gì
“Ngươi là Lục hoàng tử?”
Tân Lục Cảm lập tức quay đầu, nhìn Vân Hạc một lượt từ trên xuống dưới, sau đó bất chợt đập vào bả vai Tiêu Định Vũ một cái, nhe hàm răng trắng tinh: “Thằng nhãi nhà ngươi không tìm bừa một người tới để qua mắt lão phu đấy chứ?”
Tiêu Định Vũ lắc đầu liên tục: “Tiểu chất không dám, vị này là Lục điện hạ thật.”
“Nếu ngươi dám lừa lão phu, lão phu sẽ đánh chết ngươi!”
Tần Lục Cảm liếc Tiêu Định Vũ bằng ánh mắt hung tợn, sau đó ông ta bỗng xoay người lên ngựa, vỗ lưng ngựa sau lưng mình: “Lục điện hạ, mau lên ngựa nhanh đi! Còn định đợi lão phu mời hay sao?”
“Hả?” Mặt Vân Hạc tối đen.
Tên lưu manh này tới doanh trại của thần võ là để bắt cóc hoàng tử hắn sao?
“Hả cái rắm!” Tân Lục Cảm lại trợn tròn mắt, mở miệng thúc giục với thái độ không kiên nhẫn: “Mau lên!”
Vân Hạc cạn lời, chỉ biết hỏi
Vinh quốc công muốn đưa ta đi đâu?”
“Nói nhảm! Lão phu còn mang ngươi đi đâu được nữa?” Tân Lục Cảm dường như sắp mất hết kiên nhẫn: “Mau theo lão phu tới bộ phận thủ công bên kia!”
“Tới bộ phận thủ công làm gì?” Vân Hạc cau mày: “Chẳng lẽ là...”
Vân Hạc còn chưa nói hết câu, Tân Lục Cảm đã mất hết kiên nhẫn, ông ta thúc ngựa lao tới bên cạnh Vân Hạc, kéo Vân Hạc lên ngựa.
“Hí”
Vân Hạc còn chưa ngồi vững, lão già lưu manh này đã thúc ngựa xông ra ngoài, khiến Vân Hạc phải vội ôm chặt ông ta mới thoát khỏi cảnh ngã ngựa.
“Thằng nhóc này, đến cưỡi ngựa cũng không biết cách!”
Tần Lục Cảm quay đầu liếc Vân Hạc một cái, nói một cách thản nhiên: “Ta nói cho mà biết, mặc dù ông già nhà ngươi võ nghệ chẳng ra sao, nhưng dù gì cũng là Hoàng ậy mà thằng nhóc như ngươi đến cưỡi ngựa cũng chẳng
xong. Ngươi không sợ làm mất mặt lão già nhà ngươi à?”
Vân Hạc cứng người, cười gượng: “Ta đang học, cố gắng không để phụ hoàng phải mất mặt.”
Mẹt Lão già lưu manh này thật sự không để một Hoàng tử như hắn vào mắt! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tên lưu manh này chính là kẻ dám đánh cả
Chương Hoè! Nếu chọc ông ta nổi giận, chắc ông ta đánh Hoàng tử luôn cũng chẳng chơi nhỉ?
Vân Hạc không biết rốt cuộc lão già lưu manh này có bao nhiêu công lao to lớn mới dám hoành hành ngang ngược như vậy.
“Cố gắng cái rắm! Đây là điều cần thiết!”
Tân Lục Cảm khó chịu thở hổn hển rồi lại nói: “Ngay cả ngồi mà ngươi cũng không ngồi nổi nữa! Lão phu cưỡi ngựa nhanh, nếu ngươi ngã ngựa, lão phu không chịu trách nhiệm đâu!”
Dứt lời, Tân Lục Cảm kẹp bụng ngựa, con ngựa lập tức tăng tốc lao ra ngoài.
Cả cái doanh trại to như vậy, nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản tên lưu manh này.
Nhìn Tân Lục Cảm đã cưỡi ngựa đi xa, Tiêu Định Vũ chỉ còn biết giơ tay lau mồ hôi trên trán, thầm chửi lão già lưu manh này vẫn chẳng thay đổi gì.
Bấy giờ, phó tướng vội vàng bước tới dò hỏi: “Thống lĩnh, chúng ta có cần phái người bẩm báo cho Thánh Thượng chuyện Vinh quốc công đưa Lục điện hạ đi không?”
“Bẩm báo cái rằm! Không nghe ông ta nói muốn đưa điện hạ tới bộ phận thủ công sao?”
Tiêu Định Vũ trừng mắt liếc phó tướng: “Có lẽ lão già này đã nhận được tin tức, chạy tới bộ phận thủ công tìm người rèn thần binh lợi khí gặp phiền toái nên mới cố tình tới đây tìm Lục điện hạ! Yên tâm đi, mặc dù lão già này bốc đồng, nhưng cũng không dám làm gì quá mức với điện hạ đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.