Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất
Chương 18: Lão Lục phản ứng thế nào?
Chấp Niệm Thành Ma
07/02/2024
Một bữa tiệc tân gia mà không ai đến thăm đã giúp Vân Hạc kiếm lời đầy bồn đầy bát.
Mặc dù Văn Đế bởi vì quốc sự nên không có tự mình đến đây, nhưng cũng sai người đưa lễ vật tới.
Văn Đế đã tặng quà, thì những hoàng tử, công chúa kia cũng tự nhiên không thể không tặng.
Còn có rất nhiều người mà hắn không đến phát thiếp mời cũng cho người đưa lễ vật tới.
Theo ước tính sơ bộ, chỉ riêng những lễ vật này đã có giá trị mười vạn lượng bạc.
Bây giờ vấn đề đau đầu là làm thế nào để kiếm tiền từ những thứ này.
Ngày hôm trước thu lễ, ngày hôm sau đã bán ra ngoài, chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì cũng không tốt!
Vân Hạc nghĩ đến nửa đêm mà vẫn không nghĩ được lý do hợp lý nào, cuối cùng dứt khoát lười nghĩ nữa.
Dù sao đến lúc đại hôn còn phải thu một đợt lễ vật nữa, đến lúc đó nghĩ biện pháp quy sang tiền một thể vậy!
Đêm khuya, trong hoàng cung.
"Tình huống bên lão Lục như thế nào?"
Văn Đế cho người lui hết ra rồi đơn độc gọi ảnh vệ tới hỏi thăm.
Ảnh vệ trả lời: "Hầu như văn võ cả triều đều đưa lễ vật qua, ngoại trừ Lục hoàng tử phi thì không có ai đến phủ chúc mừng cả."
"Lão Lục phản ứng thế nào?"
Văn Đế lần nữa hỏi thăm.
Ảnh vệ nói: "Nghe người trong phủ nói, hình như tâm trạng của Lục điện hạ không được tốt lắm, đến giữa trưa cũng chưa ăn cơm, chỉ ngồi một mình ở hậu viện rất lâu."
"Ôi..."
Văn Đế nghe vậy thì lập tức không nhịn được thở dài một tiếng.
Đứa nhỏ này cần gì phải thế chứ?
Biết rõ sẽ không có người đến hiện trường chúc mừng, còn phát nhiều thiệp mời ra ngoài như vậy.
Ngược lại hắn đã làm trọn vẹn cấp bậc lễ nghĩa.
Kết quả người bị khó chịu không phải là chính hắn sao?
Ảnh vệ thoáng im lặng, còn nói: "Bệ hạ, còn một chuyện nữa."
"Nói!"
"Ngày hôm trước, Lục điện hạ đến bái phỏng Thẩm gia thì tình cờ gặp Kỵ đô úy Tả Đồn Vệ, Viên Khuê. Lục điện hạ vốn muốn học kỹ năng cưỡi ngựa của Viên Khuê thì lại bị Viên Khuê đẩy xuống ngựa, Viên Khuê còn cười to tại chỗ..."
"Viên Khuê? Nhi tử của Viên Tông?"
"Vâng!"
Trong phút chốc, ánh mắt Văn Đế đột nhiên lóe lên vẻ lạnh lùng.
Sau một lúc im lặng, Văn Đế lại hỏi: "Viên Tông nói thế nào?"
Ảnh vệ trả lời ngay: "Viên Tông đưa Viên Khuê đến phủ của Lục điện hạ bồi tội..."
Ảnh vệ nói kỹ càng toàn bộ quá trình bồi tội của phụ tử Viên Khuê.
Nghe Ảnh vệ nói xong, Văn Đế không khỏi sửng sốt.
Để Viên Tông viết thiệp mời giùm?
Còn đổi mất bảo mã ngàn lượng hoàng kim của phụ tử Viên Tông, khiến phụ tử Viên Tông phải ngậm bồ hòn làm ngọt?
Đây có giống chuyện mà lão Lục có thể không?
Sau một lúc im lặng, Văn Đế lại hỏi: "Động thái lần này của lão Lục là vô tình hay là cố ý?"
Mặc dù Văn Đế bởi vì quốc sự nên không có tự mình đến đây, nhưng cũng sai người đưa lễ vật tới.
Văn Đế đã tặng quà, thì những hoàng tử, công chúa kia cũng tự nhiên không thể không tặng.
Còn có rất nhiều người mà hắn không đến phát thiếp mời cũng cho người đưa lễ vật tới.
Theo ước tính sơ bộ, chỉ riêng những lễ vật này đã có giá trị mười vạn lượng bạc.
Bây giờ vấn đề đau đầu là làm thế nào để kiếm tiền từ những thứ này.
Ngày hôm trước thu lễ, ngày hôm sau đã bán ra ngoài, chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì cũng không tốt!
Vân Hạc nghĩ đến nửa đêm mà vẫn không nghĩ được lý do hợp lý nào, cuối cùng dứt khoát lười nghĩ nữa.
Dù sao đến lúc đại hôn còn phải thu một đợt lễ vật nữa, đến lúc đó nghĩ biện pháp quy sang tiền một thể vậy!
Đêm khuya, trong hoàng cung.
"Tình huống bên lão Lục như thế nào?"
Văn Đế cho người lui hết ra rồi đơn độc gọi ảnh vệ tới hỏi thăm.
Ảnh vệ trả lời: "Hầu như văn võ cả triều đều đưa lễ vật qua, ngoại trừ Lục hoàng tử phi thì không có ai đến phủ chúc mừng cả."
"Lão Lục phản ứng thế nào?"
Văn Đế lần nữa hỏi thăm.
Ảnh vệ nói: "Nghe người trong phủ nói, hình như tâm trạng của Lục điện hạ không được tốt lắm, đến giữa trưa cũng chưa ăn cơm, chỉ ngồi một mình ở hậu viện rất lâu."
"Ôi..."
Văn Đế nghe vậy thì lập tức không nhịn được thở dài một tiếng.
Đứa nhỏ này cần gì phải thế chứ?
Biết rõ sẽ không có người đến hiện trường chúc mừng, còn phát nhiều thiệp mời ra ngoài như vậy.
Ngược lại hắn đã làm trọn vẹn cấp bậc lễ nghĩa.
Kết quả người bị khó chịu không phải là chính hắn sao?
Ảnh vệ thoáng im lặng, còn nói: "Bệ hạ, còn một chuyện nữa."
"Nói!"
"Ngày hôm trước, Lục điện hạ đến bái phỏng Thẩm gia thì tình cờ gặp Kỵ đô úy Tả Đồn Vệ, Viên Khuê. Lục điện hạ vốn muốn học kỹ năng cưỡi ngựa của Viên Khuê thì lại bị Viên Khuê đẩy xuống ngựa, Viên Khuê còn cười to tại chỗ..."
"Viên Khuê? Nhi tử của Viên Tông?"
"Vâng!"
Trong phút chốc, ánh mắt Văn Đế đột nhiên lóe lên vẻ lạnh lùng.
Sau một lúc im lặng, Văn Đế lại hỏi: "Viên Tông nói thế nào?"
Ảnh vệ trả lời ngay: "Viên Tông đưa Viên Khuê đến phủ của Lục điện hạ bồi tội..."
Ảnh vệ nói kỹ càng toàn bộ quá trình bồi tội của phụ tử Viên Khuê.
Nghe Ảnh vệ nói xong, Văn Đế không khỏi sửng sốt.
Để Viên Tông viết thiệp mời giùm?
Còn đổi mất bảo mã ngàn lượng hoàng kim của phụ tử Viên Tông, khiến phụ tử Viên Tông phải ngậm bồ hòn làm ngọt?
Đây có giống chuyện mà lão Lục có thể không?
Sau một lúc im lặng, Văn Đế lại hỏi: "Động thái lần này của lão Lục là vô tình hay là cố ý?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.