Xuyên Không Trở Thành Thái Giám Của Hoàng Đế
Chương 31
Shin Sinnie
23/09/2024
Tôi nhanh chóng nhét bạc gọn gàng vào trong ngực áo rồi chỉnh trang y phục lại một chút, tôi xoay người lại nở nụ cười tươi, hết sức là vui vẻ nhìn về phía người vừa bước vào:
"Hơ hơ Tử Sâm! Đến ăn cơm ha!"
Một người khác cũng lên tiếng :
"Ô Mộc đại nhân! Có gián ấy mà! Ngài đừng để í ha ha"
Nam nhân kia, với ánh mắt sắc lạnh, đảo quanh một lượt, mọi người đang có mặt ở đây nhìn thấy bộ dáng hắn đang sợ như vậy thì tất cả đều đổ mồ hôi lạnh có người thì cười xoà gượng gạo, có người thì tránh né ánh nhìn của nam nhân đó, sau đó, nam nhân kia quay đi, tiến thẳng về phía quầy bên trong nơi lấy thức ăn.
Một người trong những người của hội 'tiêu diệt gián nhanh chóng chạy như bay vào quầy lấy cơm. Người đó còn không quên miễn cưỡng cười với Mộc Tử Sâm, dù trong lòng đang rất sợ hãi.
Nam nhân đó chính là thị vệ riêng có tiếng cực kỳ đáng sợ của hoàng thượng, nếu mà chuyện này lọt vào tai hoàng thượng thì mọi chuyện coi như xong ..
Tuy nhiên, đây không phải là lần đầu Mộc Tử Sâm nhìn thấy chúng tôi "diệt gián" và chuyện chúng tôi tụ tập diệt gián cũng chưa đến tai hoàng thượng chứng tỏ là tên thị vệ đó chưa có mách lẻo nên có thể yên tâm đôi phần, tuy nhiên, vì có tật nên đám chúng tôi buộc phải giật mình..
Mọi người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi ngay ngắn, trái với vẻ ồn ào lúc nãy thì giờ đây nhà ăn yên tĩnh đến lạ, tôi nhìn xung quanh sau khi thấy Mộc Tử Sâm lấy cơm xong và ngồi vào bàn, tôi cất bước tiến về phía cậu ta, ngồi xuống bên cạnh.
Gần đây, Mộc Tử Sâm đã trở thành một người bạn tốt của tôi, chỉ sau Tiểu Ninh tử, tôi làm bạn được với tên đáng sợ này là bởi vì tên thị vệ này đang thầm thương trộm nhớ Tiểu Ninh tử nhà tôi.
Có một lần nọ, khi tôi vui vẻ đi đến chào hỏi Mộc Tử Sâm, thì cậu ta đã không chút che giấu mà thẳng thắn hỏi tôi rằng "Tiểu Ninh tử đâu?"
Tôi thắc mắc tại sao cậu ta lại hỏi về Tiểu Ninh tử, thì cậu ta trả lời rằng: "Không liên quan tới ngươi ! Ta không muốn nói chuyện với ngươi"
Từ lần đó, tôi có thể cảm nhận được rằng cậu ta không hề có chút thiện cảm nào đối với tôi, hơn nữa cậu ta còn bộc lộ rõ ràng cảm xúc của mình rằng cậu ta đang rất bực bội với sự có mặt của tôi.
Cho đến một hôm, cậu ta đứng một bên, Tiểu Ninh tử đứng một bên, hoàng thượng ngồi chính giữa, cả ba đang nói chuyện gì đó, tôi thì vừa ăn trưa xong đi vào thấy vậy thì tôi lập tức biết điều im lặng nhẹ nhàng đi đến đứng kế bên cạnh Tiểu Ninh tử..
Ánh mắt tôi vô tình nhìn sang Mộc Tử Sâm thì cậu ta lúc đó cũng đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn tôi, tôi khi đó vẫn chưa hiểu gì chỉ nghĩ là cậu ta không thích mình cứ vậy mà làm lơ cho qua ..
Khi hoàng thượng bảo Tiểu Ninh tử đứng sang một bên cùng với Mộc Tử Sâm để nhìn cái gì đó, ngay khi Tiểu Ninh tử đứng cạnh mặt mũi tên Mộc Tử Sâm lập tức đỏ ửng như trái cà chua. Tôi không thể không thể tin vào mắt mình mà mở to đôi mắt nhìn cậu ta, mỗi khi bờ vai của cậu ta khẽ vừa chạm vào bờ vai của Tiểu Ninh tử là cậu ta mím môi mất tập trung ngay, đến hoàng thượng và tiểu Ninh tử cũng không nhận ra mà cứ ngỡ cậu ta bị bệnh..
Nhưng làm sao qua được đôi mắt của tôi chắc chắn trong lòng cậu ta đang giấu một bí mật lớn, tôi lập tức sâu chuỗi lại sự tình ..
Mộc Tử Sâm một nam nhân cao tầm 1m9 dáng người cao to vạm vỡ với khuôn mặt tuấn tú nhưng luôn rất đáng sợ trong mắt mọi người, thành ra ai cũng khá sợ cậu ta..
Ấy vậy mà mỗi khi Mộc Tử Sâm gần Tiểu Ninh tử là y như rằng cậu ta đã thật sự biến thành người khác, còn là một thiếu nữ e thẹn ngại ngùng..
Tôi nhìn thấy cái cảnh đó mà không khỏi có thái độ chê bái ra mặt..
Ánh mắt của cậu ta cũng không rời Tiểu Ninh tử mỗi khi có cơ hội nhìn ngắm, chứng tỏ cậu ta đã rất rất thích tiểu Ninh tử..
Trái ngược với đó, mỗi khi cậu ta gặp tôi thì lúc nào Mộc Tử Sâm cũng là cái dáng vẻ lạnh lùng ấy mà đối với tôi, đôi khi còn nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn toé lửa, cậu ta bộc lộ cảm xúc rất rõ ràng đến mức có chút khó chịu, điều đó chứng tỏ cậu ta đang xem tôi là tình địch bởi tôi và tiểu Ninh tử dính nhau như hình với bóng nên cậu ta ghen cháy cả mắt..
Tôi nhận thấy được sự ghen tuông mù quáng ngốc nghếch gây khó chịu cho tôi thời gian qua của Mộc Tử Sâm, vậy nên tôi quyết định trêu chọc cậu ta.
Tôi cố tình bám dính tiểu Ninh tử như xam mỗi khi có mặt cậu ta, quả nhiên ánh mắt của Mộc Tử Sâm bùng lửa ghen tuông mà nhìn tôi hận không thể lao đến tách tôi và tiểu Ninh tử ra, điều đó khiến tâm trạng tôi rất vui va cảm thấy vô cùng là hả hê.
Trêu Mộc Tử Sâm đủ vui thì tôi lật bài ngửa với cậu ta, trong giờ ăn trưa tôi và cậu ta tình cờ gặp nhau, Mộc Tử Sâm như gặp kẻ thù không đội trời chung là tôi mà ánh mắt trở nên đáng sợ, nhưng hắn lại phớt lờ tôi cứ vậy mà đi lướt qua tôi, thấy thế nên tôi đã hỏi thẳng rằng "Mộc Tử Sâm ngươi thích Tiểu Ninh tử hả " ...
Cậu ta nghe xong lập tức như con rô bốt bị hư mà quay lại nhìn tôi, hai mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên, cậu ta còn mắc cỡ mà hai vành tai đỏ lên nhanh chóng, tôi nhìn cậu ta như vậy mà cười khì khì giải thích rõ ràng"ta không có thích Tiểu Ninh tử đâu! Chỉ là bạn bè rất tốt ! Ngươi đừng hiểu lầm"
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, tôi lập tức nói thêm " không tin ? Vậy thì ta giúp ngươi có được Tiểu Ninh tử nhé?"
Cậu ta ngại ngùng quay đi bảo rằng"không cần" .
Cũng từ đó mà tôi với cậu ta nói chuyện nhiều hơn, mỗi lần không thấy Tiểu
Ninh tử đâu là cậu ta lại tìm tôi để hỏi..
"Hơ hơ Tử Sâm! Đến ăn cơm ha!"
Một người khác cũng lên tiếng :
"Ô Mộc đại nhân! Có gián ấy mà! Ngài đừng để í ha ha"
Nam nhân kia, với ánh mắt sắc lạnh, đảo quanh một lượt, mọi người đang có mặt ở đây nhìn thấy bộ dáng hắn đang sợ như vậy thì tất cả đều đổ mồ hôi lạnh có người thì cười xoà gượng gạo, có người thì tránh né ánh nhìn của nam nhân đó, sau đó, nam nhân kia quay đi, tiến thẳng về phía quầy bên trong nơi lấy thức ăn.
Một người trong những người của hội 'tiêu diệt gián nhanh chóng chạy như bay vào quầy lấy cơm. Người đó còn không quên miễn cưỡng cười với Mộc Tử Sâm, dù trong lòng đang rất sợ hãi.
Nam nhân đó chính là thị vệ riêng có tiếng cực kỳ đáng sợ của hoàng thượng, nếu mà chuyện này lọt vào tai hoàng thượng thì mọi chuyện coi như xong ..
Tuy nhiên, đây không phải là lần đầu Mộc Tử Sâm nhìn thấy chúng tôi "diệt gián" và chuyện chúng tôi tụ tập diệt gián cũng chưa đến tai hoàng thượng chứng tỏ là tên thị vệ đó chưa có mách lẻo nên có thể yên tâm đôi phần, tuy nhiên, vì có tật nên đám chúng tôi buộc phải giật mình..
Mọi người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi ngay ngắn, trái với vẻ ồn ào lúc nãy thì giờ đây nhà ăn yên tĩnh đến lạ, tôi nhìn xung quanh sau khi thấy Mộc Tử Sâm lấy cơm xong và ngồi vào bàn, tôi cất bước tiến về phía cậu ta, ngồi xuống bên cạnh.
Gần đây, Mộc Tử Sâm đã trở thành một người bạn tốt của tôi, chỉ sau Tiểu Ninh tử, tôi làm bạn được với tên đáng sợ này là bởi vì tên thị vệ này đang thầm thương trộm nhớ Tiểu Ninh tử nhà tôi.
Có một lần nọ, khi tôi vui vẻ đi đến chào hỏi Mộc Tử Sâm, thì cậu ta đã không chút che giấu mà thẳng thắn hỏi tôi rằng "Tiểu Ninh tử đâu?"
Tôi thắc mắc tại sao cậu ta lại hỏi về Tiểu Ninh tử, thì cậu ta trả lời rằng: "Không liên quan tới ngươi ! Ta không muốn nói chuyện với ngươi"
Từ lần đó, tôi có thể cảm nhận được rằng cậu ta không hề có chút thiện cảm nào đối với tôi, hơn nữa cậu ta còn bộc lộ rõ ràng cảm xúc của mình rằng cậu ta đang rất bực bội với sự có mặt của tôi.
Cho đến một hôm, cậu ta đứng một bên, Tiểu Ninh tử đứng một bên, hoàng thượng ngồi chính giữa, cả ba đang nói chuyện gì đó, tôi thì vừa ăn trưa xong đi vào thấy vậy thì tôi lập tức biết điều im lặng nhẹ nhàng đi đến đứng kế bên cạnh Tiểu Ninh tử..
Ánh mắt tôi vô tình nhìn sang Mộc Tử Sâm thì cậu ta lúc đó cũng đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn tôi, tôi khi đó vẫn chưa hiểu gì chỉ nghĩ là cậu ta không thích mình cứ vậy mà làm lơ cho qua ..
Khi hoàng thượng bảo Tiểu Ninh tử đứng sang một bên cùng với Mộc Tử Sâm để nhìn cái gì đó, ngay khi Tiểu Ninh tử đứng cạnh mặt mũi tên Mộc Tử Sâm lập tức đỏ ửng như trái cà chua. Tôi không thể không thể tin vào mắt mình mà mở to đôi mắt nhìn cậu ta, mỗi khi bờ vai của cậu ta khẽ vừa chạm vào bờ vai của Tiểu Ninh tử là cậu ta mím môi mất tập trung ngay, đến hoàng thượng và tiểu Ninh tử cũng không nhận ra mà cứ ngỡ cậu ta bị bệnh..
Nhưng làm sao qua được đôi mắt của tôi chắc chắn trong lòng cậu ta đang giấu một bí mật lớn, tôi lập tức sâu chuỗi lại sự tình ..
Mộc Tử Sâm một nam nhân cao tầm 1m9 dáng người cao to vạm vỡ với khuôn mặt tuấn tú nhưng luôn rất đáng sợ trong mắt mọi người, thành ra ai cũng khá sợ cậu ta..
Ấy vậy mà mỗi khi Mộc Tử Sâm gần Tiểu Ninh tử là y như rằng cậu ta đã thật sự biến thành người khác, còn là một thiếu nữ e thẹn ngại ngùng..
Tôi nhìn thấy cái cảnh đó mà không khỏi có thái độ chê bái ra mặt..
Ánh mắt của cậu ta cũng không rời Tiểu Ninh tử mỗi khi có cơ hội nhìn ngắm, chứng tỏ cậu ta đã rất rất thích tiểu Ninh tử..
Trái ngược với đó, mỗi khi cậu ta gặp tôi thì lúc nào Mộc Tử Sâm cũng là cái dáng vẻ lạnh lùng ấy mà đối với tôi, đôi khi còn nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn toé lửa, cậu ta bộc lộ cảm xúc rất rõ ràng đến mức có chút khó chịu, điều đó chứng tỏ cậu ta đang xem tôi là tình địch bởi tôi và tiểu Ninh tử dính nhau như hình với bóng nên cậu ta ghen cháy cả mắt..
Tôi nhận thấy được sự ghen tuông mù quáng ngốc nghếch gây khó chịu cho tôi thời gian qua của Mộc Tử Sâm, vậy nên tôi quyết định trêu chọc cậu ta.
Tôi cố tình bám dính tiểu Ninh tử như xam mỗi khi có mặt cậu ta, quả nhiên ánh mắt của Mộc Tử Sâm bùng lửa ghen tuông mà nhìn tôi hận không thể lao đến tách tôi và tiểu Ninh tử ra, điều đó khiến tâm trạng tôi rất vui va cảm thấy vô cùng là hả hê.
Trêu Mộc Tử Sâm đủ vui thì tôi lật bài ngửa với cậu ta, trong giờ ăn trưa tôi và cậu ta tình cờ gặp nhau, Mộc Tử Sâm như gặp kẻ thù không đội trời chung là tôi mà ánh mắt trở nên đáng sợ, nhưng hắn lại phớt lờ tôi cứ vậy mà đi lướt qua tôi, thấy thế nên tôi đã hỏi thẳng rằng "Mộc Tử Sâm ngươi thích Tiểu Ninh tử hả " ...
Cậu ta nghe xong lập tức như con rô bốt bị hư mà quay lại nhìn tôi, hai mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên, cậu ta còn mắc cỡ mà hai vành tai đỏ lên nhanh chóng, tôi nhìn cậu ta như vậy mà cười khì khì giải thích rõ ràng"ta không có thích Tiểu Ninh tử đâu! Chỉ là bạn bè rất tốt ! Ngươi đừng hiểu lầm"
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, tôi lập tức nói thêm " không tin ? Vậy thì ta giúp ngươi có được Tiểu Ninh tử nhé?"
Cậu ta ngại ngùng quay đi bảo rằng"không cần" .
Cũng từ đó mà tôi với cậu ta nói chuyện nhiều hơn, mỗi lần không thấy Tiểu
Ninh tử đâu là cậu ta lại tìm tôi để hỏi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.