Xuyên Không Trở Thành Thái Giám Của Hoàng Đế
Chương 40
Shin Sinnie
04/10/2024
Tiểu Ninh tử đưa tay gãi cằm nói:
Chúng nó bị đuổi đi rồi! Cũng không biết là tại sao! Ta chỉ nghe đám nhiều chuyện ở nhà ăn kể lại mọi chuyện chỉ là vậy thôi!"
Nghe xong, tôi không kìm được mà cười khà khà:
'Nhân quả báo ứng đó có biết không hả ! Lưu Chấn, ngươi mà cứ giữ cái thói mỉa mai người khác thì chắc chắn cũng sẽ có ngày đến lượt ngươi!"
Lưu Chấn thoải mái đáp lại:
" Có ngươi nữa đó nha!"
Tán dóc vài câu cho vui sau đó tôi thu đầu vào trong, tôi xoay đầu lại nhìn hoàng thượng. Hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng đọc sách ung dung hết sức bình thường, nhưng nếu để ý kỹ thì hai vành tai của hắn đang đỏ lên nổi bần bật trên nền da trắng nhạt màu.
Nhưng tôi cũng không quan tâm lắm mà hỏi:
" Lão gia, người không đói hả?"
Hắn đáp ngắn gọn:
Không!"
Tôi gật đầu dạ vâng, rồi ngồi dưới chân hắn, lưng tựa vào ghế xe ngựa.
Hắn giờ đây mới liếc nhìn xuống đỉnh đầu của tôi và thầm nghĩ: "Tự nhiên lại muốn chạm vào nó!"
Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ hắn lại suy nghĩ đến chuyện đó. Hắn đưa tay lên chạm nhẹ vào đôi tai càng lúc càng đỏ lên của chính mình..
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến Doãn Xuyên.
Nơi đây là một ngôi làng nhỏ nằm bên cạnh một bờ biển, đi từ xa xa là tôi đã
có thể nghe được những tiếng sóng vỗ rì rào khiến lòng tôi phấn kích.
Tôi háo hức bò sang cửa sổ phía bên hoàng thượng, vén tấm rèm ra..
"Oa~"
Đầu tiên là có một làn gió mát thổi vào mặt, mang theo hương vị mặn mòi của nước biển, kèm theo đó là cảnh đẹp như tranh hiện ra trước mắt, mặt trăng to tròn bên trên chiếu ánh sáng mờ ảo xuống mặt biển đen huyền bí bởi trời đêm, càng khiến nó trở nên lung linh và thu hút.
Tiểu Ninh tử phía trước lên tiếng:
Đã lưu ảnh chụp màn hình
Nhấn để xem ảnh chụp màn hình của bạn
ch
CHIA SẺ CHỈNH SỬA
ΧΟΑ
Tò mò, tôi lại lú cái đầu ra phía trước để nhìn, trước mặt tôi là một ngôi làng đang bừng sáng, như lời tiểu Ninh tử nói thì quả thực mọi người đang chạy tới chạy lui không ngừng..
Cứ ngỡ là một bầu không khí tưng bừng nhộn nhịp nhưng cho đến khi xe lăn bánh càng lúc càng gần đến ngôi làng thì chúng tôi mới nhận ra đây nào phải là nhộn nhịp đây chính xác là một bầu không khí vô cùng hỗn loạn..
Âm thanh từ những người trong ngôi làng đó không ngừng vang lên, tiếng người trưởng thành kêu la, tiếng trẻ em khóc ré lên tạo nên một không gian ngột ngạt và căng thẳng vô cùng.
Khi xe tới trước cổng làng, bấy giờ đây chúng tôi đã nghe được rõ ràng hơn mọi người ở đây đang la hét cái gì:
'Không xong rồi, Tô đại phu, xin ngài cứu lấy con của chúng ta, hu hu!"
" Tô đại phu, cứu ta với!"
" Ta nữa, khụ khụ, Tô đại phu!"
Nghe được tiếng kêu cứu đầy hoảng loạn, ánh nhìn chúng tôi liếc nhau và đồng loạt nhìn về phía hoàng thượng, không để chúng tôi chờ lâu, hoàng thượng ra lệnh:
" Vào bên trong kiểm tra!"
Chúng tôi lập tức đáp vâng dạ, sau khi Tử Sâm ổn định xe và ngựa, tất cả cùng nhau bước vào bên trong ngôi làng.
Tiếng khóc than không ngớt, khắp nơi vọng lại tiếng kêu cứu, điều đó khiến cả năm người chúng tôi không hẹn mà cùng cau mày. Đi một lúc, trước mắt chúng tôi xuất hiện cảnh tượng một người phụ nữ trung niên, đang quỳ dưới đất ôm lấy chân của một tên đàn ông tầm tuổi nàng, nàng bám víu vào người kia mà khóc la thảm thiết:
' Tô đại phu, xin ngài cứu lấy chồng và con trai ta! Ta van xin ngài mà, Tô đại phu, huhu..."
Người được gọi là Tô đại phu kia, hắn tặc lưỡi một cái, giọng nói cứ che ché Vang lên:
" Hứ, không có tiền ta đây không cứu! Khi nào các ngươi có tiền thì hãy đến tìm ta! Không có thì đừng có phiền ta! Con mụ này, tránh ra coi!"
Hắn giãy nảy, muốn rút chân mình ra khỏi người phụ nữ nhưng nàng dùng sức gắng mà ôm thật chặt. Cùng lúc đó, thêm ba, bốn người nữa lao vào quỳ dưới chân hắn, đồng thanh van xin sự cứu giúp.
Cảnh tượng trước mắt khiến chúng tôi lại lần nữa không hẹn mà đồng loạt tức đỏ cả mắt, ánh mắt ai cũng hắn lên tia phẫn nộ. Hoàng thượng là người giận nhất, hắn lập tức quát lớn:
" Bắt tên đại phu kia lại!"
Tôi, Tử Sâm và Lưu Chấn đồng thanh hô "rõ", nhưng hai người kia thì hiện ngang tiến lên, còn tôi thì bị hoàng thượng một tay túm áo giữ lại.
Tôi quay đầu lại nhìn hắn, nhưng hắn không nhìn tôi, hắn kéo tôi một cái giật lùi ra sau, rồi tự mình tiến về phía trước. Tôi và Tiểu Ninh tử đành đi theo phía sau lưng hắn.
Phía trước, Tử Sâm dễ dàng vòng qua sau lưng tên đại phu kia, tóm gọn hắn. Tên đại phu bàng hoàng với tình huống xảy ra bất ngờ, hắn ta quay lại quát vào mặt Tử Sâm:
Ngươi làm gì vậy? Ngươi là ai? Còn không mau thả ta ra! Ta sẽ không cứu
người nhà ngươi đâu, biết chưa hả! Lỗi tiền ra đây! Nếu không thì có làm gì ta cũng không chữa trị giúp đâu nha!"
Mọi người trong làng thấy cảnh đó thì hoang mang không kém tên đại phu kia. Giờ đây, chỉ còn lại tiếng sụt xịt và tiếng khóc của bọn trẻ bên trong những gian nhà gỗ phát ra..
Chúng nó bị đuổi đi rồi! Cũng không biết là tại sao! Ta chỉ nghe đám nhiều chuyện ở nhà ăn kể lại mọi chuyện chỉ là vậy thôi!"
Nghe xong, tôi không kìm được mà cười khà khà:
'Nhân quả báo ứng đó có biết không hả ! Lưu Chấn, ngươi mà cứ giữ cái thói mỉa mai người khác thì chắc chắn cũng sẽ có ngày đến lượt ngươi!"
Lưu Chấn thoải mái đáp lại:
" Có ngươi nữa đó nha!"
Tán dóc vài câu cho vui sau đó tôi thu đầu vào trong, tôi xoay đầu lại nhìn hoàng thượng. Hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng đọc sách ung dung hết sức bình thường, nhưng nếu để ý kỹ thì hai vành tai của hắn đang đỏ lên nổi bần bật trên nền da trắng nhạt màu.
Nhưng tôi cũng không quan tâm lắm mà hỏi:
" Lão gia, người không đói hả?"
Hắn đáp ngắn gọn:
Không!"
Tôi gật đầu dạ vâng, rồi ngồi dưới chân hắn, lưng tựa vào ghế xe ngựa.
Hắn giờ đây mới liếc nhìn xuống đỉnh đầu của tôi và thầm nghĩ: "Tự nhiên lại muốn chạm vào nó!"
Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ hắn lại suy nghĩ đến chuyện đó. Hắn đưa tay lên chạm nhẹ vào đôi tai càng lúc càng đỏ lên của chính mình..
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến Doãn Xuyên.
Nơi đây là một ngôi làng nhỏ nằm bên cạnh một bờ biển, đi từ xa xa là tôi đã
có thể nghe được những tiếng sóng vỗ rì rào khiến lòng tôi phấn kích.
Tôi háo hức bò sang cửa sổ phía bên hoàng thượng, vén tấm rèm ra..
"Oa~"
Đầu tiên là có một làn gió mát thổi vào mặt, mang theo hương vị mặn mòi của nước biển, kèm theo đó là cảnh đẹp như tranh hiện ra trước mắt, mặt trăng to tròn bên trên chiếu ánh sáng mờ ảo xuống mặt biển đen huyền bí bởi trời đêm, càng khiến nó trở nên lung linh và thu hút.
Tiểu Ninh tử phía trước lên tiếng:
Đã lưu ảnh chụp màn hình
Nhấn để xem ảnh chụp màn hình của bạn
ch
CHIA SẺ CHỈNH SỬA
ΧΟΑ
Tò mò, tôi lại lú cái đầu ra phía trước để nhìn, trước mặt tôi là một ngôi làng đang bừng sáng, như lời tiểu Ninh tử nói thì quả thực mọi người đang chạy tới chạy lui không ngừng..
Cứ ngỡ là một bầu không khí tưng bừng nhộn nhịp nhưng cho đến khi xe lăn bánh càng lúc càng gần đến ngôi làng thì chúng tôi mới nhận ra đây nào phải là nhộn nhịp đây chính xác là một bầu không khí vô cùng hỗn loạn..
Âm thanh từ những người trong ngôi làng đó không ngừng vang lên, tiếng người trưởng thành kêu la, tiếng trẻ em khóc ré lên tạo nên một không gian ngột ngạt và căng thẳng vô cùng.
Khi xe tới trước cổng làng, bấy giờ đây chúng tôi đã nghe được rõ ràng hơn mọi người ở đây đang la hét cái gì:
'Không xong rồi, Tô đại phu, xin ngài cứu lấy con của chúng ta, hu hu!"
" Tô đại phu, cứu ta với!"
" Ta nữa, khụ khụ, Tô đại phu!"
Nghe được tiếng kêu cứu đầy hoảng loạn, ánh nhìn chúng tôi liếc nhau và đồng loạt nhìn về phía hoàng thượng, không để chúng tôi chờ lâu, hoàng thượng ra lệnh:
" Vào bên trong kiểm tra!"
Chúng tôi lập tức đáp vâng dạ, sau khi Tử Sâm ổn định xe và ngựa, tất cả cùng nhau bước vào bên trong ngôi làng.
Tiếng khóc than không ngớt, khắp nơi vọng lại tiếng kêu cứu, điều đó khiến cả năm người chúng tôi không hẹn mà cùng cau mày. Đi một lúc, trước mắt chúng tôi xuất hiện cảnh tượng một người phụ nữ trung niên, đang quỳ dưới đất ôm lấy chân của một tên đàn ông tầm tuổi nàng, nàng bám víu vào người kia mà khóc la thảm thiết:
' Tô đại phu, xin ngài cứu lấy chồng và con trai ta! Ta van xin ngài mà, Tô đại phu, huhu..."
Người được gọi là Tô đại phu kia, hắn tặc lưỡi một cái, giọng nói cứ che ché Vang lên:
" Hứ, không có tiền ta đây không cứu! Khi nào các ngươi có tiền thì hãy đến tìm ta! Không có thì đừng có phiền ta! Con mụ này, tránh ra coi!"
Hắn giãy nảy, muốn rút chân mình ra khỏi người phụ nữ nhưng nàng dùng sức gắng mà ôm thật chặt. Cùng lúc đó, thêm ba, bốn người nữa lao vào quỳ dưới chân hắn, đồng thanh van xin sự cứu giúp.
Cảnh tượng trước mắt khiến chúng tôi lại lần nữa không hẹn mà đồng loạt tức đỏ cả mắt, ánh mắt ai cũng hắn lên tia phẫn nộ. Hoàng thượng là người giận nhất, hắn lập tức quát lớn:
" Bắt tên đại phu kia lại!"
Tôi, Tử Sâm và Lưu Chấn đồng thanh hô "rõ", nhưng hai người kia thì hiện ngang tiến lên, còn tôi thì bị hoàng thượng một tay túm áo giữ lại.
Tôi quay đầu lại nhìn hắn, nhưng hắn không nhìn tôi, hắn kéo tôi một cái giật lùi ra sau, rồi tự mình tiến về phía trước. Tôi và Tiểu Ninh tử đành đi theo phía sau lưng hắn.
Phía trước, Tử Sâm dễ dàng vòng qua sau lưng tên đại phu kia, tóm gọn hắn. Tên đại phu bàng hoàng với tình huống xảy ra bất ngờ, hắn ta quay lại quát vào mặt Tử Sâm:
Ngươi làm gì vậy? Ngươi là ai? Còn không mau thả ta ra! Ta sẽ không cứu
người nhà ngươi đâu, biết chưa hả! Lỗi tiền ra đây! Nếu không thì có làm gì ta cũng không chữa trị giúp đâu nha!"
Mọi người trong làng thấy cảnh đó thì hoang mang không kém tên đại phu kia. Giờ đây, chỉ còn lại tiếng sụt xịt và tiếng khóc của bọn trẻ bên trong những gian nhà gỗ phát ra..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.