Xuyên Không Trở Thành Vương Phi
Chương 35: Là nàng ấy sao
Tình yêu ngọt ngào
13/03/2020
Vương Phủ
Đại Sảnh Chính
- Vương gia chuyện người dặn thuộc hạ làm bây giờ làm xong rồi , những cung nữ điều được thay mới hết rồi - Tổng quản vương phủ cúi đầu đứng trước một con người lạnh nhạt vô tình , bây giờ vương phi lại không rõ tung tích ngài bây giờ càng đáng sợ hơn
- Ngươi lui xuống đi ta biết rồi , sắp xếp công việc cho bọn họ - Chàng ngồi trên chiếc ghế tay chóng cầm nhìn tổng quản lí , khiến cho tổng quản phải run lên
- Dạ thần lui ngay - tổng quản nhanh chóng rời đi
- Khoan - Một giọng nói phát ra từ phía sau khiến lạnh sống lưng
- Vương gia còn gì dặn nữa - Tổng quản quay người lại cúi đầu xuống nhanh chóng
- Lệnh bài làm xong chưa - Giọng lạnh nhạt hỏi của Dạ
- Bẩm Vương gia vẫn còn đang làm
- Biết rồi lui xuống đi - vẫn là giọng ấy vẫn vô tình lạnh nhạt
- Dạ - khẩn trương lui xuống
‘ Liên nhi rốt cuộc nàng đang ở đâu vậy nàng có biết ta tìm nàng lâu lắm rồi không , rốt cuộc nàng ở đâu Liên Nhi ‘ - Những suy nghĩ hiện lên đầu những dòng suy nghĩ đau thương khiến cho lòng Dạ đau xót ‘
1 canh giờ sau
Dạ đi ra ngoài , đi tới những nơi chàng và nàng từng có những hồi ức đẹp
Sau 1 hồi
Dạ đột nhiên nhớ tới ,ngoài quyền hành của triều đình hình như còn một môn phái cũng có quyền nhưng không được vào cung nên ….. hình như tên Nhất Tông Phái thì phải do Mặc Phong Vũ lãnh quyền thì phải ta phải tới đó xem sao
- Ngươi ngăn cản được ta sao - Dạ nhìn người đó rồi nói
- Tuy thần không ngăn được ngài nhưng thần cũng không cho người đi ở đó rất nguy hiểm , ngài vừa hồi phục sức khỏe , vốn vĩ không phải đối thủ của bọn chúng - Nam nhân * đó quỳ xuống cầu xin trước mặt của Dạ
* người có công cứu mẫu thân của Dạ lúc gặp nạn trên núi nên được Dạ nhận làm hộ vệ bên cạnh nhưng mà không rõ hành tung vì ẩn thân ( sau nãy sẽ rõ thân phận hơn )
- Ngươi cứ mặc bổn vương , tránh ra - Dạ mặc người người đó cầu xin ra sao chàng cũng đi thẳng tới phía trước
- Vương gia nếu người muốn đi thần có thể đi cùng người - Nam nhân đó chạy tới trước mặc ngăn lại
- Không cần bổn vương đi ên được , ngươi cứ ở lại đây đi - Dạ có vẻ không lạnh nhạt với người này là người thứ hai Dạ đối xử không lạnh nhạt ngoài Hạ Băng Liên và Mẫu thân
- Nếu ngài không cho thần đi thì có chết thần cũng không cho người đi tìm cái chết đâu vương gia - nam nhân kiên quyết không cho Dạ đi
- Ngươi haiz thôi được đi thôi - nói rồi Dạ cùng nam nhân ấy đi về phía Nhất Tông Phái
- Dạ Vương gia
Nhất Tông Phái
Phòng Hạ Băng Liên một dáng người cao của một nam nhân đi tới càng đi tới hình dáng càng nhìn rõ hơn thì ra đó là Mặc Phong Vũ đang đi tới nói
- Liên nhi nàng thức rồi ta đưa nàng ra ngoài đi dạo nhé - gương mặt ôn nhu đi tới Băng Liên rồi nói
- Được - Băng Liên bước xuống giường đi lướt qua Phong Vũ
Vườn hoa ngoài Môn phái
- Liên nhi nàng thấy có đẹp không hoa ở đây rất đẹp rất hợp với nàng nhất loại hoa này - Phong Vũ hái một đóa hoa Tường vi cài lên mái tóc ống ả đen mượt của Băng Liên
- Ca Ca huynh đang ở đâu - một giọng nói vang lên khiến cho bầu không khí trở nên khác hẳn đi
- Liên Nhi nàng ở đây đợi ta , ta sẽ quay lại ngay - xoa đầu Băng Liên rồi rời đi
- Được - Băng liên khẽ gật đầu
Bóng dáng hai nam nhân dần dần đi tới thấy một bóng lưng một nữ tử đứng xinh đẹp giữa muôn hoa nàng còn đẹp hơn cả loài hoa đó , sau khi nữ tử quay đầu lại Dạ ngẩn người phải chăng nàng ấy Dạ chạy vội lại nhưng Mặc Phong Vũ quay lại cùng Băng Liên rời đi
Đại Sảnh Chính
- Vương gia chuyện người dặn thuộc hạ làm bây giờ làm xong rồi , những cung nữ điều được thay mới hết rồi - Tổng quản vương phủ cúi đầu đứng trước một con người lạnh nhạt vô tình , bây giờ vương phi lại không rõ tung tích ngài bây giờ càng đáng sợ hơn
- Ngươi lui xuống đi ta biết rồi , sắp xếp công việc cho bọn họ - Chàng ngồi trên chiếc ghế tay chóng cầm nhìn tổng quản lí , khiến cho tổng quản phải run lên
- Dạ thần lui ngay - tổng quản nhanh chóng rời đi
- Khoan - Một giọng nói phát ra từ phía sau khiến lạnh sống lưng
- Vương gia còn gì dặn nữa - Tổng quản quay người lại cúi đầu xuống nhanh chóng
- Lệnh bài làm xong chưa - Giọng lạnh nhạt hỏi của Dạ
- Bẩm Vương gia vẫn còn đang làm
- Biết rồi lui xuống đi - vẫn là giọng ấy vẫn vô tình lạnh nhạt
- Dạ - khẩn trương lui xuống
‘ Liên nhi rốt cuộc nàng đang ở đâu vậy nàng có biết ta tìm nàng lâu lắm rồi không , rốt cuộc nàng ở đâu Liên Nhi ‘ - Những suy nghĩ hiện lên đầu những dòng suy nghĩ đau thương khiến cho lòng Dạ đau xót ‘
1 canh giờ sau
Dạ đi ra ngoài , đi tới những nơi chàng và nàng từng có những hồi ức đẹp
Sau 1 hồi
Dạ đột nhiên nhớ tới ,ngoài quyền hành của triều đình hình như còn một môn phái cũng có quyền nhưng không được vào cung nên ….. hình như tên Nhất Tông Phái thì phải do Mặc Phong Vũ lãnh quyền thì phải ta phải tới đó xem sao
- Ngươi ngăn cản được ta sao - Dạ nhìn người đó rồi nói
- Tuy thần không ngăn được ngài nhưng thần cũng không cho người đi ở đó rất nguy hiểm , ngài vừa hồi phục sức khỏe , vốn vĩ không phải đối thủ của bọn chúng - Nam nhân * đó quỳ xuống cầu xin trước mặt của Dạ
* người có công cứu mẫu thân của Dạ lúc gặp nạn trên núi nên được Dạ nhận làm hộ vệ bên cạnh nhưng mà không rõ hành tung vì ẩn thân ( sau nãy sẽ rõ thân phận hơn )
- Ngươi cứ mặc bổn vương , tránh ra - Dạ mặc người người đó cầu xin ra sao chàng cũng đi thẳng tới phía trước
- Vương gia nếu người muốn đi thần có thể đi cùng người - Nam nhân đó chạy tới trước mặc ngăn lại
- Không cần bổn vương đi ên được , ngươi cứ ở lại đây đi - Dạ có vẻ không lạnh nhạt với người này là người thứ hai Dạ đối xử không lạnh nhạt ngoài Hạ Băng Liên và Mẫu thân
- Nếu ngài không cho thần đi thì có chết thần cũng không cho người đi tìm cái chết đâu vương gia - nam nhân kiên quyết không cho Dạ đi
- Ngươi haiz thôi được đi thôi - nói rồi Dạ cùng nam nhân ấy đi về phía Nhất Tông Phái
- Dạ Vương gia
Nhất Tông Phái
Phòng Hạ Băng Liên một dáng người cao của một nam nhân đi tới càng đi tới hình dáng càng nhìn rõ hơn thì ra đó là Mặc Phong Vũ đang đi tới nói
- Liên nhi nàng thức rồi ta đưa nàng ra ngoài đi dạo nhé - gương mặt ôn nhu đi tới Băng Liên rồi nói
- Được - Băng Liên bước xuống giường đi lướt qua Phong Vũ
Vườn hoa ngoài Môn phái
- Liên nhi nàng thấy có đẹp không hoa ở đây rất đẹp rất hợp với nàng nhất loại hoa này - Phong Vũ hái một đóa hoa Tường vi cài lên mái tóc ống ả đen mượt của Băng Liên
- Ca Ca huynh đang ở đâu - một giọng nói vang lên khiến cho bầu không khí trở nên khác hẳn đi
- Liên Nhi nàng ở đây đợi ta , ta sẽ quay lại ngay - xoa đầu Băng Liên rồi rời đi
- Được - Băng liên khẽ gật đầu
Bóng dáng hai nam nhân dần dần đi tới thấy một bóng lưng một nữ tử đứng xinh đẹp giữa muôn hoa nàng còn đẹp hơn cả loài hoa đó , sau khi nữ tử quay đầu lại Dạ ngẩn người phải chăng nàng ấy Dạ chạy vội lại nhưng Mặc Phong Vũ quay lại cùng Băng Liên rời đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.