Xuyên Không Tuyệt Thế Vương Phi
Chương 49
Huyết Sắc Vô Ảnh
06/06/2018
Chương mới của các chế đây, chin nhỗi vì Cửu hứa ngày 27 mà 31 mới ra được! TvT
Sáng sớm ngày hôm sau…
Kỳ Tuyết khẽ động mi, nặng nề mở mắt, hơi cựa quậy người, cảm giác cơ thể khó chịu, thật muốn đi tắm rửa một phen!
Cơ mà, nàng ngay lập tức bị giật mình bởi khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mặt – là Hiên Viên Vũ!? Kể ra, bây giờ nàng mới có cơ hội nhìn kỹ từng đường nét trên mặt hắn, thẳng thắn mà nói, người này cũng với Phương Tuấn Kỷ cũng chỉ hơi giống nhau ở vẻ ngoài mà thôi. Hiên Viên Vũ là dân luyện võ, thân hình và khí chất tất nhiên khác với Phương Tuấn Kỷ công tử bột!
Nhưng mà, hình như có gì đó không đúng cho lắm? Tên này, sao…lại nằm trên giường của nàng? Kỳ Tuyết nghiến răng, he hé mép chăn. Đệch, xong cmnr, Lâm Kỳ Tuyết ơi là Lâm Kỳ Tuyết, rốt cuộc thì mày đã làm ra cái gì thế này? Nghiệt chướng, quả là nghiệt chướng mà! Kỳ Tuyết thật sự muốn khóc quá O~O
Bên cạnh vang lên tiếng cười tà tứ cùng giọng nói bỡn cợt của Hiên Viên Vũ: “Sao vậy? Việc cần làm thì cũng đã làm rồi! Nàng còn ngượng ngùng gì chứ?”
Kỳ Tuyết khôi lại vẻ lạnh lùng, biến hoá lớn làm cho người ta cứ như nhìn nhầm biểu cảm ban nãy của nàng vậy!
“Không có, ta đối với loại chuyện này cũng không có để ý lắm! Cũng muộn rồi, ngươi là Thái Tử, còn có nhiều việc phải xử lý, đi đi!”
Nàng vén chăn, quấn quanh người, muốn thật nhanh rời giường, lại bị hắn kéo trở lại-.-///. Mâu quang loé nhanh vài tia mất mát cùng hụt hẫng. Cảm xúc của nàng…nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Nàng thật sự chán ghét ta đến vậy sao? Chán ghét đến mức không tình nguyện làm Thái Tử Phi của ta?”
Chán ghét?
Cũng không hẳn.
Làm Thái Tử Phi của hắn?
Kỳ Tuyết cười lạnh trong lòng, ngay ngày đầu bước chân vào phủ Thái Tử, hắn suýt chút đã bóp chết nàng, chỉ vì cái hư danh này.
“Thái Tử, chẳng lẽ ngài quên mất Mộng Điệp yếu ớt của ngài rồi sao? Ngài từng nói qua, Thái Tử Phi của ngài, chỉ có nàng ta mới xứng! Ngài tuyệt không thể quên những lời đó!”
Đáy mắt hắn xẹt qua vài tia đau đớn, xem ra nàng vẫn còn để ý chuyện kia. Hiên Viên Vũ ơi là Hiên Viên Vũ, ngươi cư nhiên lại đau lòng vì hai nữ nhân?! Hắn đưa tay, muốn chạm vào cái bớt đỏ rực trên trán nàng, lại bị nàng lạnh lùng gạt ra.
“Đúng rồi, không còn sớm nữa, nàng mau tắm rửa đi, lát nữa ta sẽ qua phòng trù, bảo họ làm mấy món bồi bổ thân thể cho nàng!”
“Ta không cần!”. Nàng không cần nhận lấy sự thương hại của hắn, ngày thường đều ăn cơm thừa canh cặn, ăn thêm nhiều bữa như vậy nữa cũng chưa chết được!
“ Diêu Ái Phương, nàng đừng có bướng bỉnh như thế nữa có được không?” Cảm giác bản thân hơi to tiếng với nàng, hắn liền nhỏ giọng lại: “Nghe lời ta lần này đi!”
Sau đó, Hiên Viên Vũ không nhanh không chậm rời giường, hôm nay, hắn không qua thăm Mộng Điệp như những hôm trước, mà về thư phòng.
Nàng nhìn bóng lưng cô độc của hắn, không hiểu sao, nơi sâu nhất trong trái tim lại ẩn ẩn đau, giống như là…có ai dùng tay, tàn nhẫn cấu véo nó, khiến nàng đau đớn.
Rõ ràng, cả hai đều có tình cảm với nhau, nhưng hai người đều không buông bỏ phòng bị trong lòng, để chấp nhận hạ mình với đối phương, để rồi, sau này, có lúc lạc mất nhau, lại hối hận không kịp!
[…]
“Thái Tử!”
“Ừ”
“Chuyện ngày hôm qua…thuộc hạ đã tra rõ rồi ạ! Đều do một tay Mộng tiểu thư dựng lên!”
Hiên Viên Vũ nghe thuộc hạ nói, nhắm hai mắt lại, tay nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường có chút nhức đầu.
“Tiếp tục đi!”
“Vâng, còn có… gã nam nhân ngày hôm qua muốn nhân lúc xảy ra chuyện kia, định lẻn vào phòng Thái Tử Phi, đã bị nha hoàn thân cận của ngài ấy đánh gục. Nhờ có chuyện này, mà thuộc hạ mới tra rõ được”
Hiên Viên Vũ đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt lạnh đi phân nửa.
“Ngươi nói, nếu như ngày hôm qua ta không đến kịp, thì có phải…?”
A Lục cúi đầu, nhỏ giọng: “Vâng”
Hiên Viên Vũ thật không nghĩ đến, Mộng Điệp lần này trở về lại thay đổi lớn đến vậy, độc ác, có lẽ vậy! Nghĩ đến cảnh Diêu Ái Phương bị nam nhân xa lạ đụng chạm, trong mắt hắn dường như có thêm đốm lửa nhỏ.
“Đi, đi đến Đào Hoa Viện”
[…]
“A, Thái Tử. Cuối cùng chàng cũng đến thăm thiếp rồi, có phải là…”
Mộng Điệp nhìn bóng dáng quen thuộc đang từ cửa tiến vào, khuôn mặt đều là vui sướng. Có điều, chưa đợi nàng ta nói hết câu, đã bị Hiên Viên Vũ lạnh lùng cắt ngang.
“Mộng Điệp, nàng nói rõ cho bổn thái tử nghe, chuyện ngày hôm qua là như thế nào? Đều do một tay nàng sắp xếp đúng không?”
Trên mặt nàng ta ban đầu là ngạc nhiên, sau là chột dạ, rồi hoảng sợ. Nàng ta nắm lấy cánh tay của Hiên Viên Vũ, trong mắt đều là vô tội, lắc đầu nguậy nguậy:
“Thái Tử, thiếp không có, thiếp không có!”. Trong mắt đã ầng ậng nước.
Hắn dứt khoát giựt tay ra, ánh mắt thập phần đau đớn.
“Mộng Điệp, nàng thay đổi rồi! Không giống, tuyệt đối không giống! Nhưng mà, cho dù thế nào đi nữa, ta cảnh cáo nàng, đừng bao giờ nhúng tay vào việc của bổn thái tử, nếu không…”
Mộng Điệp nhìn cái phất áo của Hiên Viên Vũ, căm phận nắm chặt tay lại, ánh mắt hằn lên tia hận thù: “Chàng cứ chờ đấy, ả sẽ không xong với ta đâu!”
#Ký tên: Cửu_chymte_nhất_Hệ_Mặt_giời <3 <3 <3
Sáng sớm ngày hôm sau…
Kỳ Tuyết khẽ động mi, nặng nề mở mắt, hơi cựa quậy người, cảm giác cơ thể khó chịu, thật muốn đi tắm rửa một phen!
Cơ mà, nàng ngay lập tức bị giật mình bởi khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mặt – là Hiên Viên Vũ!? Kể ra, bây giờ nàng mới có cơ hội nhìn kỹ từng đường nét trên mặt hắn, thẳng thắn mà nói, người này cũng với Phương Tuấn Kỷ cũng chỉ hơi giống nhau ở vẻ ngoài mà thôi. Hiên Viên Vũ là dân luyện võ, thân hình và khí chất tất nhiên khác với Phương Tuấn Kỷ công tử bột!
Nhưng mà, hình như có gì đó không đúng cho lắm? Tên này, sao…lại nằm trên giường của nàng? Kỳ Tuyết nghiến răng, he hé mép chăn. Đệch, xong cmnr, Lâm Kỳ Tuyết ơi là Lâm Kỳ Tuyết, rốt cuộc thì mày đã làm ra cái gì thế này? Nghiệt chướng, quả là nghiệt chướng mà! Kỳ Tuyết thật sự muốn khóc quá O~O
Bên cạnh vang lên tiếng cười tà tứ cùng giọng nói bỡn cợt của Hiên Viên Vũ: “Sao vậy? Việc cần làm thì cũng đã làm rồi! Nàng còn ngượng ngùng gì chứ?”
Kỳ Tuyết khôi lại vẻ lạnh lùng, biến hoá lớn làm cho người ta cứ như nhìn nhầm biểu cảm ban nãy của nàng vậy!
“Không có, ta đối với loại chuyện này cũng không có để ý lắm! Cũng muộn rồi, ngươi là Thái Tử, còn có nhiều việc phải xử lý, đi đi!”
Nàng vén chăn, quấn quanh người, muốn thật nhanh rời giường, lại bị hắn kéo trở lại-.-///. Mâu quang loé nhanh vài tia mất mát cùng hụt hẫng. Cảm xúc của nàng…nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Nàng thật sự chán ghét ta đến vậy sao? Chán ghét đến mức không tình nguyện làm Thái Tử Phi của ta?”
Chán ghét?
Cũng không hẳn.
Làm Thái Tử Phi của hắn?
Kỳ Tuyết cười lạnh trong lòng, ngay ngày đầu bước chân vào phủ Thái Tử, hắn suýt chút đã bóp chết nàng, chỉ vì cái hư danh này.
“Thái Tử, chẳng lẽ ngài quên mất Mộng Điệp yếu ớt của ngài rồi sao? Ngài từng nói qua, Thái Tử Phi của ngài, chỉ có nàng ta mới xứng! Ngài tuyệt không thể quên những lời đó!”
Đáy mắt hắn xẹt qua vài tia đau đớn, xem ra nàng vẫn còn để ý chuyện kia. Hiên Viên Vũ ơi là Hiên Viên Vũ, ngươi cư nhiên lại đau lòng vì hai nữ nhân?! Hắn đưa tay, muốn chạm vào cái bớt đỏ rực trên trán nàng, lại bị nàng lạnh lùng gạt ra.
“Đúng rồi, không còn sớm nữa, nàng mau tắm rửa đi, lát nữa ta sẽ qua phòng trù, bảo họ làm mấy món bồi bổ thân thể cho nàng!”
“Ta không cần!”. Nàng không cần nhận lấy sự thương hại của hắn, ngày thường đều ăn cơm thừa canh cặn, ăn thêm nhiều bữa như vậy nữa cũng chưa chết được!
“ Diêu Ái Phương, nàng đừng có bướng bỉnh như thế nữa có được không?” Cảm giác bản thân hơi to tiếng với nàng, hắn liền nhỏ giọng lại: “Nghe lời ta lần này đi!”
Sau đó, Hiên Viên Vũ không nhanh không chậm rời giường, hôm nay, hắn không qua thăm Mộng Điệp như những hôm trước, mà về thư phòng.
Nàng nhìn bóng lưng cô độc của hắn, không hiểu sao, nơi sâu nhất trong trái tim lại ẩn ẩn đau, giống như là…có ai dùng tay, tàn nhẫn cấu véo nó, khiến nàng đau đớn.
Rõ ràng, cả hai đều có tình cảm với nhau, nhưng hai người đều không buông bỏ phòng bị trong lòng, để chấp nhận hạ mình với đối phương, để rồi, sau này, có lúc lạc mất nhau, lại hối hận không kịp!
[…]
“Thái Tử!”
“Ừ”
“Chuyện ngày hôm qua…thuộc hạ đã tra rõ rồi ạ! Đều do một tay Mộng tiểu thư dựng lên!”
Hiên Viên Vũ nghe thuộc hạ nói, nhắm hai mắt lại, tay nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường có chút nhức đầu.
“Tiếp tục đi!”
“Vâng, còn có… gã nam nhân ngày hôm qua muốn nhân lúc xảy ra chuyện kia, định lẻn vào phòng Thái Tử Phi, đã bị nha hoàn thân cận của ngài ấy đánh gục. Nhờ có chuyện này, mà thuộc hạ mới tra rõ được”
Hiên Viên Vũ đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt lạnh đi phân nửa.
“Ngươi nói, nếu như ngày hôm qua ta không đến kịp, thì có phải…?”
A Lục cúi đầu, nhỏ giọng: “Vâng”
Hiên Viên Vũ thật không nghĩ đến, Mộng Điệp lần này trở về lại thay đổi lớn đến vậy, độc ác, có lẽ vậy! Nghĩ đến cảnh Diêu Ái Phương bị nam nhân xa lạ đụng chạm, trong mắt hắn dường như có thêm đốm lửa nhỏ.
“Đi, đi đến Đào Hoa Viện”
[…]
“A, Thái Tử. Cuối cùng chàng cũng đến thăm thiếp rồi, có phải là…”
Mộng Điệp nhìn bóng dáng quen thuộc đang từ cửa tiến vào, khuôn mặt đều là vui sướng. Có điều, chưa đợi nàng ta nói hết câu, đã bị Hiên Viên Vũ lạnh lùng cắt ngang.
“Mộng Điệp, nàng nói rõ cho bổn thái tử nghe, chuyện ngày hôm qua là như thế nào? Đều do một tay nàng sắp xếp đúng không?”
Trên mặt nàng ta ban đầu là ngạc nhiên, sau là chột dạ, rồi hoảng sợ. Nàng ta nắm lấy cánh tay của Hiên Viên Vũ, trong mắt đều là vô tội, lắc đầu nguậy nguậy:
“Thái Tử, thiếp không có, thiếp không có!”. Trong mắt đã ầng ậng nước.
Hắn dứt khoát giựt tay ra, ánh mắt thập phần đau đớn.
“Mộng Điệp, nàng thay đổi rồi! Không giống, tuyệt đối không giống! Nhưng mà, cho dù thế nào đi nữa, ta cảnh cáo nàng, đừng bao giờ nhúng tay vào việc của bổn thái tử, nếu không…”
Mộng Điệp nhìn cái phất áo của Hiên Viên Vũ, căm phận nắm chặt tay lại, ánh mắt hằn lên tia hận thù: “Chàng cứ chờ đấy, ả sẽ không xong với ta đâu!”
#Ký tên: Cửu_chymte_nhất_Hệ_Mặt_giời <3 <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.