Xuyên Không Vào Nữ Phụ Đáng Ghét
Chương 89
Ari Isa
19/08/2023
Lý Tiểu Sở trở về nhà mùi thức ăn
đã lập tức khiến bụng cô đánh trống, cởi bỏ đôi giày cao gót cô nhìn
bóng lưng người đàn ông đang nấu ăn trong bếp. Có lẽ chính Lý Tiểu Sở
cũng sắp quên mất anh trai cô Lý Phong cũng là một trong số các nam chủ.
Cô nhớ năm đó trước khi cô và gia đình họ Lý xảy ra xung đột thì Tề Thiên Hoàng, Lưu Vương Khải, Mạc Tuấn Khiêm, Trịnh Vũ, Tiêu Gia Hạo đã ra nước ngoài tuy họ không đi cùng một đất nước nhưng liên tiếp biến mất khỏi tầm quan sát của cô kể cả nữ chính Hạ Cẩm Chi.
- Tiểu Sở sao em đứng đó? Không muốn ăn à? -
Lý Phong nhìn cô cứ đứng mãi một chỗ liền lên tiếng, cũng vì câu nói của anh mà cô đã được kéo về thực tại. Cô mỉm cười thật tươi nhanh chóng tiến vào bàn ngồi ngoan ngoãn đợi Lý Phong đem thức ăn ra.
Lý Phong dọn thức ăn lên bàn, anh nhìn cô đầy cưng chiều, Lý Phong đối xử với cô từ lâu đã không phải là kiểu đối xử anh em mà là tình yêu nhưng Lý Tiểu Sở mãi vẫn không hiểu.
Đột nhiên, Lý Phong ôm lấy đầu vô cùng đau đớn quỳ xuống đất cô hốt hoảng chạy lại đỡ anh ta đứng lên, sự lo lắng không thể giấu nổi.
- Anh hai, anh làm sao vậy hả? Đừng có làm em sợ -
- Tiểu Sở anh không sao...đừng lo -
Tuy là nói như thế nhưng Lý Phong vẫn không tài nào thoát khỏi cơn đau đầu, thậm chí không đủ sức để đứng lên. Lý Tiểu Sở lập tức gọi một chiếc taxi đến, cô kiên quyết đưa anh đi bệnh viện mặc cho dù Lý Phong cứ liên tục từ chối.
Khi cô và Lý Phong đến bệnh viện thì anh đã không còn đau đầu nữa, anh cũng khuyên cô nên về nhà nhưng Lý Tiểu Sở vẫn đăng ký khám tổng quát cho Lý Phong. Trong lúc chờ đợi cơn đau đầu lại kéo đến, cô lập tức hô hoán mọi người các bác sĩ và y tá gấp rút đưa anh đi.
Lý Tiểu Sở ngồi bên ngoài không khỏi lo lắng, trong thế giới tiểu thuyết này thì Lý Phong chính là người thân duy nhất, người luôn che chở yêu thương cô. Từ lâu cô đã thật sự coi Lý Phong chính là anh hai của mình, nên cô không muốn chuyện xấu xảy đến với anh.
Một lúc sau, bác sĩ bước ra cô lập tức chạy đến hỏi thăm, bác sĩ vẻ mặt nghiêm trọng nói với cô:
- Bác sĩ Lý bị u não đã bước sang giai đoạn 3, phải nhanh chóng chưa trị để tránh hậu quả đáng tiếc về sau, tôi đã khuyên nhiều lần nhưng bác sĩ Lý vẫn bảo không sao, cô là người nhà cậu ấy cô khuyên có lẽ cậu ấy sẽ không ý -
Lý Tiểu Sở nhíu mày, nói như vậy thì Lý Phong vốn đã biết bản thân bị bệnh nhưng lại không chịu chữa trị. Cô cảm ơn bác sĩ rồi vào phòng bệnh, cô nhìn Lý Phong anh cũng nhìn cô, cô trực tiếp phá vỡ bầu không khí im lặng ấy bằng một câu hỏi.
- Tại sao lại giấu em? -
- Em...nói gì vậy? Anh giấu em chuyện gì? -
- Đừng giả ngốc nữa, bác sĩ nói em biết hết rồi -
Nụ cười trên môi Lý Phong chợt tắt, nhìn vào ánh mắt long lanh như sắp khóc của cô anh chợt cảm thấy áy náy, chỉ cúi đầu.
- Anh vốn không muốn giấu nhưng anh biết chúng ta không đủ khả năng, em đi làm giờ hành chính còn phải xin đi làm thêm, thậm chí còn làm ở quán bar anh biết chứ. Bản thân anh thì sau biến cố năm đó liên tục bị người khác chèn ép, dù anh có cố gắng tới đâu vẫn không được công nhận, cuộc sống khó khăn như thế sao anh có thể tự ý tiêu dùng -
- Cái gì là tự ý tiêu dùng? Lý Phong nếu anh không chịu chữa trị thì chúng ta không còn là anh em nữa -
- Tiểu Sở...được, anh chữa trị em đừng giận anh nữa có được không? -
Lý Tiểu Sở bắt đầu khóc nức nở ôm chầm lấy Lý Phong, Lý Phong cũng ôm lấy cô nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt. Ở bên ngoài một ánh mắt âm thầm quan sát bọn họ, người đàn ông nhấc máy lên gọi cho ai đó.
- Chủ tịch đã tìm được tung tích của Lý Tiểu Sở -
_____________________
Sáng hôm sau, Lý Tiểu Sở vẫn đi làm như thường đến giờ nghỉ trưa cô đợi mãi vẫn không thấy Thẩm Hoắc Nam đi ăn trưa hay gọi thức ăn nên liền gõ cửa vào phòng anh.
- Chủ tịch đã đến giờ ăn trưa -
- Tôi không ăn -
Anh vẫn chăm chú xem từng trang hồ sơ, thấy vậy Lý Tiểu Sở liền tiến đến trước bàn làm việc của anh trực tiếp vào vẫn đề.
- Vậy tôi có chuyện muốn nói với Chủ tịch -
Lúc này, Thẩm Hoắc Nam dời ánh mắt từ hồ sơ sang cô, anh vẫn còn khó chịu vô cùng về việc cô nói chuyện với người đàn ông khác, Lý Tiểu Sở có chút lưỡng lự nhưng rồi vẫn nói:
- Chuyện là hôm qua Chủ tịch Tề có nói chuyện với tôi một số vấn đề quan trọng liên quan đến An Huyệt, tôi nghĩ Chủ tịch có thể biết tung tích của cậu ấy -
Nghe cô nói anh liền cảm thấy dễ chịu hơn vì cô không phải là đang nói chuyện riêng, thân mật với Tề Thiên Hoàng.
- Sao cô nghĩ tôi biết? -
- Vì Trác Vỹ là bạn thân của anh -
- Được rồi, hiện tại An Huyệt đang ở cùng Trác Vỹ ở căn hộ trung tâm thành phố, ngày mai hai người họ sẽ đến công ty -
- Cảm ơn anh rất nhiều -
Thẩm Hoắc Nam không nói gì thêm mà tiếp tục làm việc nhưng Lý Tiểu Sở vẫn đứng đó không có ý định rời đi, anh thắc mắc nhìn cô.
- Còn chuyện gì nữa sao? - anh hỏi.
- Tôi...tôi muốn nói với anh thêm một chuyện - cô trả lời.
- Đừng vòng vo -
- Chủ tịch có thể có tôi ứng tiền lương trước 2 tháng hay không? Tôi thật sự đang rất cần tiền, làm ơn -
Lý Tiểu Sở cúi đầu trước anh, bây giờ muốn cứu Lý Phong thì chỉ còn cách này dù cô không muốn vẫn phải làm. Anh nhìn cô một cách dò xét, chuyện gì khiến con dâu Thẩm gia lại phải cúi đầu xin ứng lương như thế? Không lẽ mối quan hệ của cô và Thẩm Bạch Long không đủ để cô tiêu dùng?
Nhìn cô như thế anh liền trở nên tức giận, không ngờ cô lại có thể ham tiền đến mức độ này, nếu đã vậy thì anh tuyệt đối không mềm lòng nữa.
Cô nhớ năm đó trước khi cô và gia đình họ Lý xảy ra xung đột thì Tề Thiên Hoàng, Lưu Vương Khải, Mạc Tuấn Khiêm, Trịnh Vũ, Tiêu Gia Hạo đã ra nước ngoài tuy họ không đi cùng một đất nước nhưng liên tiếp biến mất khỏi tầm quan sát của cô kể cả nữ chính Hạ Cẩm Chi.
- Tiểu Sở sao em đứng đó? Không muốn ăn à? -
Lý Phong nhìn cô cứ đứng mãi một chỗ liền lên tiếng, cũng vì câu nói của anh mà cô đã được kéo về thực tại. Cô mỉm cười thật tươi nhanh chóng tiến vào bàn ngồi ngoan ngoãn đợi Lý Phong đem thức ăn ra.
Lý Phong dọn thức ăn lên bàn, anh nhìn cô đầy cưng chiều, Lý Phong đối xử với cô từ lâu đã không phải là kiểu đối xử anh em mà là tình yêu nhưng Lý Tiểu Sở mãi vẫn không hiểu.
Đột nhiên, Lý Phong ôm lấy đầu vô cùng đau đớn quỳ xuống đất cô hốt hoảng chạy lại đỡ anh ta đứng lên, sự lo lắng không thể giấu nổi.
- Anh hai, anh làm sao vậy hả? Đừng có làm em sợ -
- Tiểu Sở anh không sao...đừng lo -
Tuy là nói như thế nhưng Lý Phong vẫn không tài nào thoát khỏi cơn đau đầu, thậm chí không đủ sức để đứng lên. Lý Tiểu Sở lập tức gọi một chiếc taxi đến, cô kiên quyết đưa anh đi bệnh viện mặc cho dù Lý Phong cứ liên tục từ chối.
Khi cô và Lý Phong đến bệnh viện thì anh đã không còn đau đầu nữa, anh cũng khuyên cô nên về nhà nhưng Lý Tiểu Sở vẫn đăng ký khám tổng quát cho Lý Phong. Trong lúc chờ đợi cơn đau đầu lại kéo đến, cô lập tức hô hoán mọi người các bác sĩ và y tá gấp rút đưa anh đi.
Lý Tiểu Sở ngồi bên ngoài không khỏi lo lắng, trong thế giới tiểu thuyết này thì Lý Phong chính là người thân duy nhất, người luôn che chở yêu thương cô. Từ lâu cô đã thật sự coi Lý Phong chính là anh hai của mình, nên cô không muốn chuyện xấu xảy đến với anh.
Một lúc sau, bác sĩ bước ra cô lập tức chạy đến hỏi thăm, bác sĩ vẻ mặt nghiêm trọng nói với cô:
- Bác sĩ Lý bị u não đã bước sang giai đoạn 3, phải nhanh chóng chưa trị để tránh hậu quả đáng tiếc về sau, tôi đã khuyên nhiều lần nhưng bác sĩ Lý vẫn bảo không sao, cô là người nhà cậu ấy cô khuyên có lẽ cậu ấy sẽ không ý -
Lý Tiểu Sở nhíu mày, nói như vậy thì Lý Phong vốn đã biết bản thân bị bệnh nhưng lại không chịu chữa trị. Cô cảm ơn bác sĩ rồi vào phòng bệnh, cô nhìn Lý Phong anh cũng nhìn cô, cô trực tiếp phá vỡ bầu không khí im lặng ấy bằng một câu hỏi.
- Tại sao lại giấu em? -
- Em...nói gì vậy? Anh giấu em chuyện gì? -
- Đừng giả ngốc nữa, bác sĩ nói em biết hết rồi -
Nụ cười trên môi Lý Phong chợt tắt, nhìn vào ánh mắt long lanh như sắp khóc của cô anh chợt cảm thấy áy náy, chỉ cúi đầu.
- Anh vốn không muốn giấu nhưng anh biết chúng ta không đủ khả năng, em đi làm giờ hành chính còn phải xin đi làm thêm, thậm chí còn làm ở quán bar anh biết chứ. Bản thân anh thì sau biến cố năm đó liên tục bị người khác chèn ép, dù anh có cố gắng tới đâu vẫn không được công nhận, cuộc sống khó khăn như thế sao anh có thể tự ý tiêu dùng -
- Cái gì là tự ý tiêu dùng? Lý Phong nếu anh không chịu chữa trị thì chúng ta không còn là anh em nữa -
- Tiểu Sở...được, anh chữa trị em đừng giận anh nữa có được không? -
Lý Tiểu Sở bắt đầu khóc nức nở ôm chầm lấy Lý Phong, Lý Phong cũng ôm lấy cô nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt. Ở bên ngoài một ánh mắt âm thầm quan sát bọn họ, người đàn ông nhấc máy lên gọi cho ai đó.
- Chủ tịch đã tìm được tung tích của Lý Tiểu Sở -
_____________________
Sáng hôm sau, Lý Tiểu Sở vẫn đi làm như thường đến giờ nghỉ trưa cô đợi mãi vẫn không thấy Thẩm Hoắc Nam đi ăn trưa hay gọi thức ăn nên liền gõ cửa vào phòng anh.
- Chủ tịch đã đến giờ ăn trưa -
- Tôi không ăn -
Anh vẫn chăm chú xem từng trang hồ sơ, thấy vậy Lý Tiểu Sở liền tiến đến trước bàn làm việc của anh trực tiếp vào vẫn đề.
- Vậy tôi có chuyện muốn nói với Chủ tịch -
Lúc này, Thẩm Hoắc Nam dời ánh mắt từ hồ sơ sang cô, anh vẫn còn khó chịu vô cùng về việc cô nói chuyện với người đàn ông khác, Lý Tiểu Sở có chút lưỡng lự nhưng rồi vẫn nói:
- Chuyện là hôm qua Chủ tịch Tề có nói chuyện với tôi một số vấn đề quan trọng liên quan đến An Huyệt, tôi nghĩ Chủ tịch có thể biết tung tích của cậu ấy -
Nghe cô nói anh liền cảm thấy dễ chịu hơn vì cô không phải là đang nói chuyện riêng, thân mật với Tề Thiên Hoàng.
- Sao cô nghĩ tôi biết? -
- Vì Trác Vỹ là bạn thân của anh -
- Được rồi, hiện tại An Huyệt đang ở cùng Trác Vỹ ở căn hộ trung tâm thành phố, ngày mai hai người họ sẽ đến công ty -
- Cảm ơn anh rất nhiều -
Thẩm Hoắc Nam không nói gì thêm mà tiếp tục làm việc nhưng Lý Tiểu Sở vẫn đứng đó không có ý định rời đi, anh thắc mắc nhìn cô.
- Còn chuyện gì nữa sao? - anh hỏi.
- Tôi...tôi muốn nói với anh thêm một chuyện - cô trả lời.
- Đừng vòng vo -
- Chủ tịch có thể có tôi ứng tiền lương trước 2 tháng hay không? Tôi thật sự đang rất cần tiền, làm ơn -
Lý Tiểu Sở cúi đầu trước anh, bây giờ muốn cứu Lý Phong thì chỉ còn cách này dù cô không muốn vẫn phải làm. Anh nhìn cô một cách dò xét, chuyện gì khiến con dâu Thẩm gia lại phải cúi đầu xin ứng lương như thế? Không lẽ mối quan hệ của cô và Thẩm Bạch Long không đủ để cô tiêu dùng?
Nhìn cô như thế anh liền trở nên tức giận, không ngờ cô lại có thể ham tiền đến mức độ này, nếu đã vậy thì anh tuyệt đối không mềm lòng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.