Xuyên Không Vào Tiểu Thuyết Tận Thế
Chương 2: Chuẩn bị vật tư
Q.Tuấn
24/02/2024
Tại một ngọn núi cao nằm ở vùng ngoại ô các thành phố lớn, có một ngôi nhà nằm trong vùng rừng rậm có một ngôi nhà bằng tre đơn sơ được lợp bằng lá của các cây lớn phía trước nhà còn có một chiếc giếng một khu vườn trồng đầy dưa hấu.
Trong nhà khá là ngăn nắp, bên trong phòng ngủ, ánh sáng mặt trời chiếu hắt qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt của một cậu thiếu niên trẻ đang nằm trên giường, cậu bị ánh sáng chiếu làm cho tỉnh ngủ, bực dộc ngồi dậy, làm vài động tác để khởi động cơ thể.
Khuôn mặt của Bạch Thuần bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn, thân hình thì 1 mét 7, làn da mặt ong với mái tóc ngắn gọn gàng. Nhưng đừng nhìn cậu bình thường vậy mà coi thường cậu. Cậu thật ra là trưởng lão của một môn phái lớn ở đại lục Nam Sơn, cậu đã chết vì té cầu thang chết.... Không đùa đâu là té cầu thang mà chết.
Sau khi chết thì linh hồn bị ném đến nơi này nhập vào thân xác này khi Bạch Thuần nhập vào thân xác này, cậu có kí ức của cơ thể này, đồng thời biết được nơi này là một quyển sách gì đó mà người ở thế giới này gọi là tiểu thuyết đam mỹ.
Bạch Thuần:"Dám đưa ta vào quyển sách tào lao này, chờ ta thoát khỏi thế giới này xem ta băm ngươi như thế nào."
Cậu nói vậy thôi chứ có biết làm sau thoát khỏi nơi này đâu.
Nói thật trùng hợp, nguyên chủ tên là Bạch Thuần, tên trùng với tên Bạch Thuần, có cha là giáo sư triết học, còn mẹ là nhà nghiên cứu vi sinh vật, ba của nguyên chủ đã mất lúc nguyên chủ mới 10 tuổi vì tai nạn xe, mẹ của nguyên chủ phải cố gắng nuôi đứa con của mình nên người dù bà là một người rất bận rộn, dù thiếu vắng tình yêu thương của gia đình, nguyên chủ luôn luôn lạc quan và vui vẻ, được mọi người xung quanh yêu mến.
Nhưng lúc nguyên chủ lên 18 tuổi, mẹ nguyên chủ cũng mất vì lúc làm thí nghiệm bất cẩn trong lúc thì nghiệm làm rơi lọ thủy tinh chứa loại vi khuẩn có thể lây qua cơ thể không không cần là vết thương hay gì cả, mà xui là lúc đó đồ bảo hộ của mẹ nguyên chủ có một vết rách nhỏ dưới chân nhưng không ai biết cả và từ đó đến thời gian mẹ nguyên chủ khi đã ủ bệnh thì cũng chả thể chữa trị kịp nên chỉ có thể chờ chết mà thôi nhưng trước khi mẹ nguyên chủ chết đi đã để lại cho nguyên chủ khối tài sản và ngôi nhà này có thể giúp cậu sống đến lúc trưởng thành.
Bạch Thuần:"Tiếc cho cơ thể này quá, nhưng thôi để ta giúp cậu sử dụng số tài sản này cho."
Cậu lấy ra một tờ giấy từ không trung vẽ lên đó những hoạ tiết phức tạp khi vẽ xong cậu viết lên đó hai chữ "Bạch Thuần", tờ bùa bốc cháy lên ngọn lửa xanh lá huyền ảo.
Nguyên chủ:"Cảm ơn cậu, mong cậu có thể thay ta sống tốt." Nguyên chủ cũng không còn điều gì lưu luyến tại chốn hồng trần này rồi.
Nói xong linh hồn của nguyên chủ bỗng hoá thành những đóm sáng bay phấp phới rồi tan biến vào hư không, Bạch Thuần biết cậu không biết mất, mà đã đầu thai vào một thế giới khác tốt hơn, được gặp lại gia đình của cậu. Đây là thuật pháp giúp cho linh hồn của một người nào đó được đầu thai vào một thế giới, nơi mà mọi ước nguyện ở thế giới ban đầu chưa được thực hiện sẽ được hoá thành hiện thực ở đây.
Sau khi tiễn linh hồn của nguyên chủ đi, Bạch Thuần liền còn một chuyện nữa phải giải quyết đó là cốt truyện của thế giới này nói về tận thế cái gì mà zombie gì đó. Ờm khá giống mấy cái thi thể biết đi mà mấy tên luyện cấm thuật ở Ma tông tu luyện (này nói về thế giới trước của Bạch Thuần). Thôi hiện tại chuẩn bị xíu về tận thế này đi còn về cốt truyện gì đó để sau tính. Cậu liền bỏ mặc cốt truyện sau lưng mà đi ra ngân hàng rút tiền.
Nhân viên:"Này em trai em rút gì mà nhiều tiền dữ vậy, nếu rút số liền lớn thế này cần phải làm một số thủ tục."
Giao dịch viên nữ hơi bất ngờ vì Bạch Thuần rút ra một khoảng tiền phải gọi là hơi lớn so với tuổi của cậu. Nhưng cậu chả quan tâm lắm tiền vẫn cứ rút thôi, sau khi cậu làm xong thủ tục rườm rà cậu bước ra khỏi ngân hàng với số tiền lớn nằm ngay ngắn trong vali.
Bạch Thuần:"Đúng là khách nhiều tiền, tặng hẵn cái vali."
Cậu cảm thán, thế giới này thật kỳ lạ, nhiều tiền thì được nhiều người kính nể nhưng ở thế giới kia của cậu thực lực mới là thứ để người khác kính nể.
Khi có tiền trong tay thì đầu tiên mua vật tư cái đã dựa theo trí nhớ của nguyên thân thì dùng cái điện thoại thông minh gì đó tìm hiểu xíu là được chứ gì. Sau hơn 1 giờ đồng hồ Bạch Thuần mới biết cái thứ quái quỷ này sử dụng như nào, cậu liền mở bản đồ lên tìm các khu cung cấp thực phẩm và một số vật dụng khác mua. Sau khi gọi điện tới các xưởng cung cấp thức ăn xong, cậu liên hệ với các xưởng cung cấp đồ thiết yếu khác.
Còn việc Bạch Thuần cất mớ đồ đó vào đâu thì không cần phải lo, lúc bị đưa qua thế giới này không gian vật tư của cậu vẫn còn, tất cả đồ trong này cũng còn nốt, không chỉ vậy thực lực của cậu cũng còn nên việc xử lý mấy con zombie rởm này dễ như trở bàn tay.
Trong nhà khá là ngăn nắp, bên trong phòng ngủ, ánh sáng mặt trời chiếu hắt qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt của một cậu thiếu niên trẻ đang nằm trên giường, cậu bị ánh sáng chiếu làm cho tỉnh ngủ, bực dộc ngồi dậy, làm vài động tác để khởi động cơ thể.
Khuôn mặt của Bạch Thuần bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn, thân hình thì 1 mét 7, làn da mặt ong với mái tóc ngắn gọn gàng. Nhưng đừng nhìn cậu bình thường vậy mà coi thường cậu. Cậu thật ra là trưởng lão của một môn phái lớn ở đại lục Nam Sơn, cậu đã chết vì té cầu thang chết.... Không đùa đâu là té cầu thang mà chết.
Sau khi chết thì linh hồn bị ném đến nơi này nhập vào thân xác này khi Bạch Thuần nhập vào thân xác này, cậu có kí ức của cơ thể này, đồng thời biết được nơi này là một quyển sách gì đó mà người ở thế giới này gọi là tiểu thuyết đam mỹ.
Bạch Thuần:"Dám đưa ta vào quyển sách tào lao này, chờ ta thoát khỏi thế giới này xem ta băm ngươi như thế nào."
Cậu nói vậy thôi chứ có biết làm sau thoát khỏi nơi này đâu.
Nói thật trùng hợp, nguyên chủ tên là Bạch Thuần, tên trùng với tên Bạch Thuần, có cha là giáo sư triết học, còn mẹ là nhà nghiên cứu vi sinh vật, ba của nguyên chủ đã mất lúc nguyên chủ mới 10 tuổi vì tai nạn xe, mẹ của nguyên chủ phải cố gắng nuôi đứa con của mình nên người dù bà là một người rất bận rộn, dù thiếu vắng tình yêu thương của gia đình, nguyên chủ luôn luôn lạc quan và vui vẻ, được mọi người xung quanh yêu mến.
Nhưng lúc nguyên chủ lên 18 tuổi, mẹ nguyên chủ cũng mất vì lúc làm thí nghiệm bất cẩn trong lúc thì nghiệm làm rơi lọ thủy tinh chứa loại vi khuẩn có thể lây qua cơ thể không không cần là vết thương hay gì cả, mà xui là lúc đó đồ bảo hộ của mẹ nguyên chủ có một vết rách nhỏ dưới chân nhưng không ai biết cả và từ đó đến thời gian mẹ nguyên chủ khi đã ủ bệnh thì cũng chả thể chữa trị kịp nên chỉ có thể chờ chết mà thôi nhưng trước khi mẹ nguyên chủ chết đi đã để lại cho nguyên chủ khối tài sản và ngôi nhà này có thể giúp cậu sống đến lúc trưởng thành.
Bạch Thuần:"Tiếc cho cơ thể này quá, nhưng thôi để ta giúp cậu sử dụng số tài sản này cho."
Cậu lấy ra một tờ giấy từ không trung vẽ lên đó những hoạ tiết phức tạp khi vẽ xong cậu viết lên đó hai chữ "Bạch Thuần", tờ bùa bốc cháy lên ngọn lửa xanh lá huyền ảo.
Nguyên chủ:"Cảm ơn cậu, mong cậu có thể thay ta sống tốt." Nguyên chủ cũng không còn điều gì lưu luyến tại chốn hồng trần này rồi.
Nói xong linh hồn của nguyên chủ bỗng hoá thành những đóm sáng bay phấp phới rồi tan biến vào hư không, Bạch Thuần biết cậu không biết mất, mà đã đầu thai vào một thế giới khác tốt hơn, được gặp lại gia đình của cậu. Đây là thuật pháp giúp cho linh hồn của một người nào đó được đầu thai vào một thế giới, nơi mà mọi ước nguyện ở thế giới ban đầu chưa được thực hiện sẽ được hoá thành hiện thực ở đây.
Sau khi tiễn linh hồn của nguyên chủ đi, Bạch Thuần liền còn một chuyện nữa phải giải quyết đó là cốt truyện của thế giới này nói về tận thế cái gì mà zombie gì đó. Ờm khá giống mấy cái thi thể biết đi mà mấy tên luyện cấm thuật ở Ma tông tu luyện (này nói về thế giới trước của Bạch Thuần). Thôi hiện tại chuẩn bị xíu về tận thế này đi còn về cốt truyện gì đó để sau tính. Cậu liền bỏ mặc cốt truyện sau lưng mà đi ra ngân hàng rút tiền.
Nhân viên:"Này em trai em rút gì mà nhiều tiền dữ vậy, nếu rút số liền lớn thế này cần phải làm một số thủ tục."
Giao dịch viên nữ hơi bất ngờ vì Bạch Thuần rút ra một khoảng tiền phải gọi là hơi lớn so với tuổi của cậu. Nhưng cậu chả quan tâm lắm tiền vẫn cứ rút thôi, sau khi cậu làm xong thủ tục rườm rà cậu bước ra khỏi ngân hàng với số tiền lớn nằm ngay ngắn trong vali.
Bạch Thuần:"Đúng là khách nhiều tiền, tặng hẵn cái vali."
Cậu cảm thán, thế giới này thật kỳ lạ, nhiều tiền thì được nhiều người kính nể nhưng ở thế giới kia của cậu thực lực mới là thứ để người khác kính nể.
Khi có tiền trong tay thì đầu tiên mua vật tư cái đã dựa theo trí nhớ của nguyên thân thì dùng cái điện thoại thông minh gì đó tìm hiểu xíu là được chứ gì. Sau hơn 1 giờ đồng hồ Bạch Thuần mới biết cái thứ quái quỷ này sử dụng như nào, cậu liền mở bản đồ lên tìm các khu cung cấp thực phẩm và một số vật dụng khác mua. Sau khi gọi điện tới các xưởng cung cấp thức ăn xong, cậu liên hệ với các xưởng cung cấp đồ thiết yếu khác.
Còn việc Bạch Thuần cất mớ đồ đó vào đâu thì không cần phải lo, lúc bị đưa qua thế giới này không gian vật tư của cậu vẫn còn, tất cả đồ trong này cũng còn nốt, không chỉ vậy thực lực của cậu cũng còn nên việc xử lý mấy con zombie rởm này dễ như trở bàn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.