Xuyên Không Vào Tiểu Thuyết Tận Thế
Chương 68: Lật bài
Q.Tuấn
29/03/2024
“Anh Bạch Thuần, trong một tuần này anh với anh Trường Tư đi tạo em bé đúng không?”
Lúc mới mở cửa ra khỏi phòng cậu còn chưa kịp bước chân ra khỏi cửa thì bị một giọng nói đột kích làm cho không đỡ nổi, cái con bé này rốt cuộc nó suy nghĩ cái gì trong đầu vậy.
Tiểu Hoa đang ngồi ở trong nhà sưởi ấm bên lò sưởi thì nghe tiếng mở cửa mà chạy vội tới hỏi về kế hoạch tạo em bé của hai người làm Bạch Thuần phải đỏ mặt vì câu hỏi tưởng như lơ đểnh kia đả kích.
“Khụ khụ…, không có đâu bọn anh có chuyện cần vào không gian tu luyện thôi, không có tạo em bé gì đâu.”
Nam Trường Tư từ bên trong phòng đi ra nói thay cho Bạch Thuần. Tiểu Hoa lúc này hơi ngờ ngợ không tin hai người có chuyện đi vào không gian tu luyện nhưng nếu như Nam Trường Tư đã nói là tu luyện thì cô cũng không thể nào cậy thêm nữa rồi.
Cô tiếp tục lại gần bên lò sưởi ấm áp mà sưởi ấp, lò sưởi được bao bọc bởi đá nên không có vụ ngôi nhà đỏ rực sáng cháy trong mùa đông lạnh lẽo.
Bạch Thuần khi nhìn hai người đang an tĩnh tu luyện ở gốc căn phòng thì cậu cảm thấy đúng là nhân vật chính đã sắp vào ngưỡng cấp 29. Còn lão Hữu Lâm thì coi bộ cũng có chút thiên phú tu luyện vào trung cảnh hoá thần làm cậu cũng yên tâm để hai người họ tu luyện mà mở cửa đi ra ngoài.
Nam Trường Tư thì đang dậm chân ở cấp 29, cần phải có cơ duyên để lên được cấp 30. Theo như Bạch Thuần nói thì để lên được cấp 30 thì phải chờ sinh vật đầu tiên cấp 30 ra đời và sử dụng nguyên thạch của nó để hấp thụ ánh trăng để làm điều kiện lên cấp.
Sinh vật đầu tiên đạt cấp 30 là nhờ vào may mắn, nếu không có may mắn sẽ không lên được, hiện tại sinh vật đó còn chưa ra đời thì chỉ có thể dậm chân ở đây dù có sài nguyên thạch dưới cấp 30 cũng không có tác dụng gì nhiều ngoài việc bổ sung lại năng lượng đã mất.
Nam Trường Tư đi theo Bạch Thuần ra ngoài. Bên ngoài khu kết giới là những mảng tuyết dày đặc cao hơn vài mét có thể lấp đầy cả một ngôi nhà, do có kết giới bảo vệ nên khu vực này vẫn không bị những mảng tuyết dày đặt kia bám lên.
Bạch Thuần nhìn về phía đại dương xanh thẳm giờ đây đã phủ lên mình một lớp băng dày chia cắt đại dương thành hai thái cực. Giờ đây bãi biển xinh đẹp kia chỉ còn lại một mớ tuyết dày đọng trên no nếu như không biết còn tưởng nơi này là khu đất liền bib tuyết bao phủ nhưng nào có biết bên dưới họ là những sinh vật đột biến mạnh mẽ nhất đứng đầu chuỗi thức ăn sau đợt tận thế kinh hoàng.
“Anh muốn biết về thân phận của em không.”
Bạch Thuần mờ lời trước, ánh mắt nhìn thẳng vào Nam Trường Tư. Cậu cũng đến lúc nên cho anh biết sự thật về thế giới này, cậu chỉ hỏi vậy thôi vốn không cần đợi câu trả lời của Trường Tư.
“Em vốn không phải là người của thế giới này.”
Cậu dùng giọng điệu nhẹ nhàng như kể lại một câu chuyện xưa nào đó vậy.
“Thế giới của em từng sống là một nơi linh khí dồi dào, nhân loại được chia thành phàm nhân và tu tiên và em chính là người tu tiên. Nhưng ở thế giới này em lại bất cẩn mà chết, cứ nghĩ là sẽ đi đầu thai nhưng không, lúc mở mắt ra thì đã thấy mình ở trong thân xác này rồi.”
“Nơi này vốn không phải là thế giới thật mà chỉ là một thế giới giả tưởng trong tiểu thuyết thôi, ở nơi này của anh cũng có mấy quyển tiểu thuyết về xuyên không hay xuyên thư gì đó, em có lẽ như giống những người đó mà xuyên thư chăng?”
“Em không biết mình đến thế giới này mang theo mục đích gì. Sống vô vị nhạt nhẽo, có vẻ như việc được xuyên thư không phù hợp với em rồi, nếu được đi ngắm nhân sinh đẹp đẽ, vạn vật trùng phùng mà chết đi cũng không uổng phí.”
Bạch Thuần cứ như vậy nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Nam Trường Tư nhưng tầm nhìn của cậu lại hướng đến một nơi nào đó vô định.
“Nếu như không có anh, có vẻ như em sẽ không biết được mình trong tim người khác lại có vị trí quan trọng như vậy.”
Nam Trường Tư ôm lấy Bạch Thuần vào lòng, anh hơi không tiếp thu được việc mình chỉ là một nhân vật trong một cuốn sách, hơn nữa cái cảm giác người trên đầu quả tim của anh lại không phải người của thế giới này làm anh hơi không kiểm soát được mọi thứ, không muốn mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát. Để rồi một ngày, cậu lại biến mất khỏi anh.
“Nơi này chỉ đập vì em, trái tim này cũng chỉ có em. Mặc kệ em đến từ đâu, chỉ cần anh còn sống thì dù là chân trời góc bể anh vẫn sẽ tìm được em.”
Nam Trường Tư đặt bàn tay bé nhỏ của Bạch Thuần lên nơi trái tim của Nam Trường Tư, nơi này mãi mãi đập vì bóng hình của Bạch Thuần, mãi mãi tâm tâm niệm niệm một người.
Những đoá hoa tuyết trắng ngập tràn sắc trời nhuộm trắng cả không gian. Những cơn gió lạnh lẽo thổi thành từng cơn khiến con người ta ê buốt, lạnh lẽo cả người. Những đối với bọn họ, Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa mà là bên cạnh người bạn thương yêu. Ấm áp không phải khi bạn đội mũ len mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai đáng tin cậy. Ấm áp không phải khi bạn dùng bàn tay xuýt xoa mà có một bàn tay khẽ nắm lấy bàn tay bạn và nhẹ nhàng lên tiếng: Có anh bên em rồi!
Lúc mới mở cửa ra khỏi phòng cậu còn chưa kịp bước chân ra khỏi cửa thì bị một giọng nói đột kích làm cho không đỡ nổi, cái con bé này rốt cuộc nó suy nghĩ cái gì trong đầu vậy.
Tiểu Hoa đang ngồi ở trong nhà sưởi ấm bên lò sưởi thì nghe tiếng mở cửa mà chạy vội tới hỏi về kế hoạch tạo em bé của hai người làm Bạch Thuần phải đỏ mặt vì câu hỏi tưởng như lơ đểnh kia đả kích.
“Khụ khụ…, không có đâu bọn anh có chuyện cần vào không gian tu luyện thôi, không có tạo em bé gì đâu.”
Nam Trường Tư từ bên trong phòng đi ra nói thay cho Bạch Thuần. Tiểu Hoa lúc này hơi ngờ ngợ không tin hai người có chuyện đi vào không gian tu luyện nhưng nếu như Nam Trường Tư đã nói là tu luyện thì cô cũng không thể nào cậy thêm nữa rồi.
Cô tiếp tục lại gần bên lò sưởi ấm áp mà sưởi ấp, lò sưởi được bao bọc bởi đá nên không có vụ ngôi nhà đỏ rực sáng cháy trong mùa đông lạnh lẽo.
Bạch Thuần khi nhìn hai người đang an tĩnh tu luyện ở gốc căn phòng thì cậu cảm thấy đúng là nhân vật chính đã sắp vào ngưỡng cấp 29. Còn lão Hữu Lâm thì coi bộ cũng có chút thiên phú tu luyện vào trung cảnh hoá thần làm cậu cũng yên tâm để hai người họ tu luyện mà mở cửa đi ra ngoài.
Nam Trường Tư thì đang dậm chân ở cấp 29, cần phải có cơ duyên để lên được cấp 30. Theo như Bạch Thuần nói thì để lên được cấp 30 thì phải chờ sinh vật đầu tiên cấp 30 ra đời và sử dụng nguyên thạch của nó để hấp thụ ánh trăng để làm điều kiện lên cấp.
Sinh vật đầu tiên đạt cấp 30 là nhờ vào may mắn, nếu không có may mắn sẽ không lên được, hiện tại sinh vật đó còn chưa ra đời thì chỉ có thể dậm chân ở đây dù có sài nguyên thạch dưới cấp 30 cũng không có tác dụng gì nhiều ngoài việc bổ sung lại năng lượng đã mất.
Nam Trường Tư đi theo Bạch Thuần ra ngoài. Bên ngoài khu kết giới là những mảng tuyết dày đặc cao hơn vài mét có thể lấp đầy cả một ngôi nhà, do có kết giới bảo vệ nên khu vực này vẫn không bị những mảng tuyết dày đặt kia bám lên.
Bạch Thuần nhìn về phía đại dương xanh thẳm giờ đây đã phủ lên mình một lớp băng dày chia cắt đại dương thành hai thái cực. Giờ đây bãi biển xinh đẹp kia chỉ còn lại một mớ tuyết dày đọng trên no nếu như không biết còn tưởng nơi này là khu đất liền bib tuyết bao phủ nhưng nào có biết bên dưới họ là những sinh vật đột biến mạnh mẽ nhất đứng đầu chuỗi thức ăn sau đợt tận thế kinh hoàng.
“Anh muốn biết về thân phận của em không.”
Bạch Thuần mờ lời trước, ánh mắt nhìn thẳng vào Nam Trường Tư. Cậu cũng đến lúc nên cho anh biết sự thật về thế giới này, cậu chỉ hỏi vậy thôi vốn không cần đợi câu trả lời của Trường Tư.
“Em vốn không phải là người của thế giới này.”
Cậu dùng giọng điệu nhẹ nhàng như kể lại một câu chuyện xưa nào đó vậy.
“Thế giới của em từng sống là một nơi linh khí dồi dào, nhân loại được chia thành phàm nhân và tu tiên và em chính là người tu tiên. Nhưng ở thế giới này em lại bất cẩn mà chết, cứ nghĩ là sẽ đi đầu thai nhưng không, lúc mở mắt ra thì đã thấy mình ở trong thân xác này rồi.”
“Nơi này vốn không phải là thế giới thật mà chỉ là một thế giới giả tưởng trong tiểu thuyết thôi, ở nơi này của anh cũng có mấy quyển tiểu thuyết về xuyên không hay xuyên thư gì đó, em có lẽ như giống những người đó mà xuyên thư chăng?”
“Em không biết mình đến thế giới này mang theo mục đích gì. Sống vô vị nhạt nhẽo, có vẻ như việc được xuyên thư không phù hợp với em rồi, nếu được đi ngắm nhân sinh đẹp đẽ, vạn vật trùng phùng mà chết đi cũng không uổng phí.”
Bạch Thuần cứ như vậy nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Nam Trường Tư nhưng tầm nhìn của cậu lại hướng đến một nơi nào đó vô định.
“Nếu như không có anh, có vẻ như em sẽ không biết được mình trong tim người khác lại có vị trí quan trọng như vậy.”
Nam Trường Tư ôm lấy Bạch Thuần vào lòng, anh hơi không tiếp thu được việc mình chỉ là một nhân vật trong một cuốn sách, hơn nữa cái cảm giác người trên đầu quả tim của anh lại không phải người của thế giới này làm anh hơi không kiểm soát được mọi thứ, không muốn mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát. Để rồi một ngày, cậu lại biến mất khỏi anh.
“Nơi này chỉ đập vì em, trái tim này cũng chỉ có em. Mặc kệ em đến từ đâu, chỉ cần anh còn sống thì dù là chân trời góc bể anh vẫn sẽ tìm được em.”
Nam Trường Tư đặt bàn tay bé nhỏ của Bạch Thuần lên nơi trái tim của Nam Trường Tư, nơi này mãi mãi đập vì bóng hình của Bạch Thuần, mãi mãi tâm tâm niệm niệm một người.
Những đoá hoa tuyết trắng ngập tràn sắc trời nhuộm trắng cả không gian. Những cơn gió lạnh lẽo thổi thành từng cơn khiến con người ta ê buốt, lạnh lẽo cả người. Những đối với bọn họ, Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa mà là bên cạnh người bạn thương yêu. Ấm áp không phải khi bạn đội mũ len mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai đáng tin cậy. Ấm áp không phải khi bạn dùng bàn tay xuýt xoa mà có một bàn tay khẽ nắm lấy bàn tay bạn và nhẹ nhàng lên tiếng: Có anh bên em rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.