Xuyên Không Vào Vương Phi Thất Sủng
Chương 25
Gấu Trúc Thức Đêm
23/05/2022
- Muội... muội không cố ý...muội xin lỗi.
Nhìn thấy người phá đám là Từ Tiểu Ngọc. Cô tức giận định lao tới, tát cô ta cho hả giận thì hắn giữ cô lại, ôm lấy cô. Sau đó lạnh lùng chất vấn cô ta...
- Ai cho cô vào đây, cô có biết làm phiền Vương gia và Vương phi nghỉ ngơi là tội gì không?
- Muội... muội...xin lỗi...muội thấy vương gia và tỷ tỷ đi đường mệt mỏi, nên muội mời hai người ăn chè hạt sen... không ngờ... không ngờ...
Thật ra thì Từ Tiểu Ngọc đã say mê hắn, kể từ lúc hắn đến đây rồi. Nhưng cô ta lại căm hận cô khi thấy hắn đối xử dịu dàng với cô lúc sáng.
Đang nghĩ cánh làm sao để tiếp cận vương gia thì Từ Tiểu Ngọc đụng trúng phải một gia nhân đang bưng hai chén chè hạt sen tới cho vương gia và Vương phi.
Thế là cô ta lại ngang ngược dành về phần mình. Nói là muốn tâm sự với tỷ tỷ nên để cô ta bưng tới. Tên gia nhân cảm thấy khó hiểu nhưng vì là lời nói của nhị tiểu thư, cũng không làm gì được đành đưa cho.
Lúc tới trước cửa phòng, cô ta gõ cửa rất lâu mà không có người ra mở cửa. Nên liền đánh liều mở cửa ra. Nhìn thấy khung cảnh hai người ở trên giường, khiến cô ta sợ hãi nhưng sau đó là cảm thấy ghen tỵ. Một ý nghĩa điên rồ nảy ra trong đầu, sau đó cô ta buông tay để hai chén chè rơi xuống, phát ra tiếng động phá hỏng cuộc vui của hai người.
Còn về phía cô sau khi nghe Từ Tiểu Ngọc nói vậy thì lửa giận trong người lại bùng lên tức giận quát:
- Bộ trong phủ thiếu người làm hay sao mà để cho nhị tiểu thư cành vàng lá ngọc phải hầu hạ bọn ta.
- Không phải... muội chỉ muốn tìm tỷ tâm sự mà thôi. Tỷ muội chúng ta xa nhau 5 năm rồi còn gì.
Cô cười khẩy mỉa mai:
- Nói cho tế nhị thì muội muội muốn tìm ta tâm sự, còn nói trắng ra là không phải muội muội muốn tiếp cận quyến rũ phu quân ta sao?
Bị cô nói trúng tim đen Từ Tiểu Ngọc cứng họng không biết cải lại làm sao. Rất may là vương gia lên tiếng bảo cô ta ra ngoài. Nhưng điều này vô tình làm cô ta ảo tưởng là vương gia lo lắng cho mình.
- VyVy... Cũng chẳng phải chuyện gì lớn hay là thôi đi.
- Sao... đau lòng hả?
- Nàng nói gì vậy...đời này ta chỉ yêu một mình nàng thôi.
- Hứ... coi như chàng biết điều. Bây giờ ta mệt ta muốn nghỉ ngơi.
Đỡ cô nằm xuống giường, hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Đi khám phá xung quanh từ gia, và vô tình phát hiện được một căn phòng. Thoạt đầu nhìn vào đã rất cũ kĩ nhưng phía trước có lính canh gác.
Tránh đi sự giám sát của hai tên lính, hắn trèo lên mái nhà gỡ từng miếng ngói sau đó nhảy vào trong. Quang cảnh xung quanh vô cùng ma mị, nguồn sáng chính... là ánh sáng từ những ngọn nến yếu ớt. Hình như chỗ này đang thờ một cái gì đó.
Cầm lấy một cây nến soi rõ xung quanh thì thấy bốn bức tường của căn phòng treo đầy tranh của một thiếu nữ đang múa kiếm. Nhưng không có ngũ quan..
Nhưng cây kiếm mà thiếu nữ đó đang cầm chính là thứ hắn cần tìm. Vội vàng xem xung quanh thử có cái mật thất nào không thì hắn vô tình làm rơi một bức tranh xuống đất.
Bức tranh đó, rơi trúng một cây nến nhưng kì lạ là bức tranh không có cháy. Thay vào đó là những kí hiệu kỳ lạ dần xuất hiện. Như hiểu ra điều gì đó, hắn cầm bức tranh lên hơ qua lửa và đúng như điều hắn đoán một cái bản đồ đã hiện ra. Hắn cầm lên quan sát.
- Núi Thanh Sơn... không phải ngọn núi đó nằm ngoài kinh thành sao?
Hắn để ý kĩ một chút thì thấy đây chỉ là một góc của cái bản đồ. Nên hắn nhanh chóng hơ tất cả các bức tranh còn lại và sắp xếp lại thành một cái bản đồ hoàng chỉnh.
- Chỗ này là Từ gia...đi tám dặm về phía Bắc chính là cổng thành. Sau đó tiếp tục đi mười dặm nữa chính là núi Thanh Sơn. Chỗ núi Thanh Sơn này tại sao lại có kí hiệu là cây kiếm... không lẽ nó ở đó?
Ngắt lại dòng suy nghĩ, hắn nhanh chóng treo tranh lại chỗ cũ. Nhẹ nhàng rời khỏi căn như không có chuyện gì. Trở lại phòng mình không thấy cô đâu, hỏi gia nhân thì biết cô đang dùng bữa trưa với lão gia và phu nhân.
Hắn được gia nhân dẫn đường, từ xa xa chưa vào tới cửa thì đã nghe vọng lại tiếng mắng chửi của Từ phu nhân.
- Lão gia à...ông xem đi. Nó lấy được vương gia quyền cao chức trọng thì có xem chúng ta ra gì đâu. Bây giờ đến giờ ăn cũng có người đến gọi dậy mời đến ăn. Bảo nó tạo cơ hội cho em nó tiếp cận vương gia thì nó còn trả treo lại tôi đó...ông thấy chưa...đúng là nuôi ong tay áo mà.
Nhìn thấy người phá đám là Từ Tiểu Ngọc. Cô tức giận định lao tới, tát cô ta cho hả giận thì hắn giữ cô lại, ôm lấy cô. Sau đó lạnh lùng chất vấn cô ta...
- Ai cho cô vào đây, cô có biết làm phiền Vương gia và Vương phi nghỉ ngơi là tội gì không?
- Muội... muội...xin lỗi...muội thấy vương gia và tỷ tỷ đi đường mệt mỏi, nên muội mời hai người ăn chè hạt sen... không ngờ... không ngờ...
Thật ra thì Từ Tiểu Ngọc đã say mê hắn, kể từ lúc hắn đến đây rồi. Nhưng cô ta lại căm hận cô khi thấy hắn đối xử dịu dàng với cô lúc sáng.
Đang nghĩ cánh làm sao để tiếp cận vương gia thì Từ Tiểu Ngọc đụng trúng phải một gia nhân đang bưng hai chén chè hạt sen tới cho vương gia và Vương phi.
Thế là cô ta lại ngang ngược dành về phần mình. Nói là muốn tâm sự với tỷ tỷ nên để cô ta bưng tới. Tên gia nhân cảm thấy khó hiểu nhưng vì là lời nói của nhị tiểu thư, cũng không làm gì được đành đưa cho.
Lúc tới trước cửa phòng, cô ta gõ cửa rất lâu mà không có người ra mở cửa. Nên liền đánh liều mở cửa ra. Nhìn thấy khung cảnh hai người ở trên giường, khiến cô ta sợ hãi nhưng sau đó là cảm thấy ghen tỵ. Một ý nghĩa điên rồ nảy ra trong đầu, sau đó cô ta buông tay để hai chén chè rơi xuống, phát ra tiếng động phá hỏng cuộc vui của hai người.
Còn về phía cô sau khi nghe Từ Tiểu Ngọc nói vậy thì lửa giận trong người lại bùng lên tức giận quát:
- Bộ trong phủ thiếu người làm hay sao mà để cho nhị tiểu thư cành vàng lá ngọc phải hầu hạ bọn ta.
- Không phải... muội chỉ muốn tìm tỷ tâm sự mà thôi. Tỷ muội chúng ta xa nhau 5 năm rồi còn gì.
Cô cười khẩy mỉa mai:
- Nói cho tế nhị thì muội muội muốn tìm ta tâm sự, còn nói trắng ra là không phải muội muội muốn tiếp cận quyến rũ phu quân ta sao?
Bị cô nói trúng tim đen Từ Tiểu Ngọc cứng họng không biết cải lại làm sao. Rất may là vương gia lên tiếng bảo cô ta ra ngoài. Nhưng điều này vô tình làm cô ta ảo tưởng là vương gia lo lắng cho mình.
- VyVy... Cũng chẳng phải chuyện gì lớn hay là thôi đi.
- Sao... đau lòng hả?
- Nàng nói gì vậy...đời này ta chỉ yêu một mình nàng thôi.
- Hứ... coi như chàng biết điều. Bây giờ ta mệt ta muốn nghỉ ngơi.
Đỡ cô nằm xuống giường, hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Đi khám phá xung quanh từ gia, và vô tình phát hiện được một căn phòng. Thoạt đầu nhìn vào đã rất cũ kĩ nhưng phía trước có lính canh gác.
Tránh đi sự giám sát của hai tên lính, hắn trèo lên mái nhà gỡ từng miếng ngói sau đó nhảy vào trong. Quang cảnh xung quanh vô cùng ma mị, nguồn sáng chính... là ánh sáng từ những ngọn nến yếu ớt. Hình như chỗ này đang thờ một cái gì đó.
Cầm lấy một cây nến soi rõ xung quanh thì thấy bốn bức tường của căn phòng treo đầy tranh của một thiếu nữ đang múa kiếm. Nhưng không có ngũ quan..
Nhưng cây kiếm mà thiếu nữ đó đang cầm chính là thứ hắn cần tìm. Vội vàng xem xung quanh thử có cái mật thất nào không thì hắn vô tình làm rơi một bức tranh xuống đất.
Bức tranh đó, rơi trúng một cây nến nhưng kì lạ là bức tranh không có cháy. Thay vào đó là những kí hiệu kỳ lạ dần xuất hiện. Như hiểu ra điều gì đó, hắn cầm bức tranh lên hơ qua lửa và đúng như điều hắn đoán một cái bản đồ đã hiện ra. Hắn cầm lên quan sát.
- Núi Thanh Sơn... không phải ngọn núi đó nằm ngoài kinh thành sao?
Hắn để ý kĩ một chút thì thấy đây chỉ là một góc của cái bản đồ. Nên hắn nhanh chóng hơ tất cả các bức tranh còn lại và sắp xếp lại thành một cái bản đồ hoàng chỉnh.
- Chỗ này là Từ gia...đi tám dặm về phía Bắc chính là cổng thành. Sau đó tiếp tục đi mười dặm nữa chính là núi Thanh Sơn. Chỗ núi Thanh Sơn này tại sao lại có kí hiệu là cây kiếm... không lẽ nó ở đó?
Ngắt lại dòng suy nghĩ, hắn nhanh chóng treo tranh lại chỗ cũ. Nhẹ nhàng rời khỏi căn như không có chuyện gì. Trở lại phòng mình không thấy cô đâu, hỏi gia nhân thì biết cô đang dùng bữa trưa với lão gia và phu nhân.
Hắn được gia nhân dẫn đường, từ xa xa chưa vào tới cửa thì đã nghe vọng lại tiếng mắng chửi của Từ phu nhân.
- Lão gia à...ông xem đi. Nó lấy được vương gia quyền cao chức trọng thì có xem chúng ta ra gì đâu. Bây giờ đến giờ ăn cũng có người đến gọi dậy mời đến ăn. Bảo nó tạo cơ hội cho em nó tiếp cận vương gia thì nó còn trả treo lại tôi đó...ông thấy chưa...đúng là nuôi ong tay áo mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.