Xuyên Không Vào Vương Phi Thất Sủng
Chương 28
Gấu Trúc Thức Đêm
23/05/2022
Khi hắn vào phòng, cô đã ngất dưới sàn nhà.
Bên cạnh là Từ Tiểu Ngọc chân tay run lẩy bẩy, đôi mắt vô hồn.
Nhìn thấy vũng máu giữa phòng, đôi mắt hắn càng trào lên lửa giận, hắn vung tay tát mạnh vào Từ Tiểu Ngọc. Lực đạo của cái tát không nhỏ, làm cho cô ta ngã nhào ra đất. Má in hẳn năm dấu tay, khoé môi rách chảy máu.
Cùng lúc đó, Từ lão gia và Từ Phu nhân cùng với thái y chạy vào. Thấy hắn định nhào tới bóp cổ Từ Tiểu Ngọc thì Từ lão gia vội vàn chạy tới ngăn lại.
- Vương gia...xin ngài bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó. Để thái y xem Vương phi thế nào đã, được không?
Nghe Từ lão gia nói như vậy, hắn mới định thần lại. Bế cô đặt lên giường, đồng thời đuổi hết mọi người ra ngoài.
Trong phòng bây giờ, chỉ còn lại hắn, cô, thái y cũng một số nô tỳ. Bởi vì hắn đã cho Tiểu Nhu về đón tết cùng gia đình. Còn Linh thì đi hẹn hò cùng Vương Thần nên họ không thể theo cô được.
Chết tiệt... Nếu hắn để ý, quan tâm cô một chút thì đã không xảy ra chuyện này. Nhìn cô sau tấm màng mỏng, nô tỳ thì tất bật ra vào làm hắn càng thêm lo lắng.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng thái y cũng chịu ló mặt ra. Khuôn mặt của thái y bây giờ tràn đầy lo lắng, mồ hôi chảy ra như mưa, thái y ái ngại nhìn vào hắn.
- Vương phi bị sao ông cứ nói thẳng, dám giấu nữa lời... Đừng trách ta tru di cửu tộc nhà ông...
- Xin...xin Vương gia bớt giận... thật ra vương phi có thai rồi... nhưng là sinh đôi... bởi vì va chạm quá mạnh... nên song thai chỉ giữ được một.
Nghe thấy cô mang song thai, hắn còn chưa kịp vui mừng thì thái y lại nói là chỉ giữ được một.
Hắn rất muốn khóc nhưng không thể. VyVy cần hắn, còn cả đứa con còn lại nữa, hắn không thể khóc bây giờ.
"Con à, phụ thân xin lỗi con, chắc con và ta không có duyên, con yên tâm ta sẽ cho cô ta xuống dưới đó bồi tội với con..." Hắn lấy ra một túi ngân lượng đưa cho thái y, đe đoạ.
- Ông cầm lấy số ngân lượng này, bỏ đi thật xa, ra khỏi cái An Lạp Quốc này thì càng tốt. Chuyện ngày hôm nay, ông sống để bụng, chết mang theo. Nếu nửa lời bị truyền ra bên ngoài thì đừng có trách ta tiễn gia đình ông xuống suối vàng gặp diêm vương.
Đối mặt với ông là Vương gia Nguyên Vũ, dù là công thần của triều đình nhưng cũng nổi tiếng là máu lạnh vô tình. Nên ông cũng không còn lựa chọn thứ hai, đành cầm tiền trở về nhà, rời khỏi kinh thành ngay trong đêm.
Tiễn thái y đi rồi,hắn mới đi tới ngồi xuống mép giường, nhìn ngắm khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Đưa tay gạt đi những sợi tóc trên má cô hắn thủ thỉ:
- VyVy...ta vô dụng lắm phải không. Đến con của mình cũng không bảo vệ được. Còn hại nàng ra thế này. Ta đúng là một thằng đàn ông chả ra gì.
Thấy vương gia bước ra khỏi phòng, Từ lão gia nhanh chóng chạy tới hỏi han:
- Vương gia... Tiểu Vy nó sao rồi... Nó có bị làm sao không vương gia?
Hắn liếc nhìn về phía Từ Tiểu Ngọc. Cô ta đang ôm một bên má sưng đỏ, rưng rưng nước mắt uất ức, được Từ phu nhân dỗ dành.
- Nhờ có phúc của Nhị tiểu thư mà Vương phi và...CON CỦA TA... không sao.
Hắn cố tình nhấn mạnh chữ 'con của ta' ánh mắt căm hận bắn về phía Từ Tiểu Ngọc. Nghe hắn nói Tiểu Vy mang thai, Từ lão gia vô cùng vui vẻ định vào thăm cô nhưng bị hắn ngăn lại.
- Vương phi cần nghĩ ngơi, mong nhạc phụ về cho.
Hắn đã nói vậy thì ông cũng không dám làm trái, đành cùng mọi người quay về. Đứng nhìn bọn họ rời đi nhưng hắn chỉ để ý đến Từ Tiểu Ngọc. .
||||| Truyện đề cử: Cầm Thánh Vương Phi |||||
- Là cô đụng tới giới hạn của ta, đừng trách ta độc ác.
Sáng hôm sau cô mệt mỏi tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong vòng tay của hắn. Đột nhiên lại nhớ đến chuyện hôm qua, vội vàng ôm lấy bụng của mình khóc nấc lên.
- Con...con của ta...hức...hức
Nhận thấy tiếng khóc của cô, hắn tỉnh dậy nhanh chóng ôm cô vào lòng dỗ dành.
- Nàng ngoan nào...con của chúng ta không sao cả, nó vẫn còn. Nó vẫn còn nằm trong bụng của nàng...ngoan...
Cô ngước đôi mắt ướt đẫm lệ của mình nhìn vào hắn.
- Chàng...chàng...hức...nói thật không?
- Thật mà nàng không tin ta sao?
Lúc này cô mới cô mới dịu xuống một chút, nằm trong lòng hắn để hắn vuốt lưng cho cô.
- Nàng muốn dùng bữa sáng không ta bảo gia nhân dọn lên?
- Không đâu...ta muốn về phủ. Ta không muốn ở đây.
- Được...ta nghe nàng hết.
Hắn bảo gia nhân chuẩn bị xe ngựa, đưa cô đến tạm biệt Từ lão gia. Rồi bế cô ra xe ngựa trở về phủ. Ngồi trong xe ngựa cô vui vẻ, lấy tay hắn đặt lên bụng của mình.
- Chàng nói xem đây là con trai hay con gái. Nếu là con gái ta sẽ cho nó học võ. Nếu là con trai ta sẽ cho nó theo chàng học văn. Chàng thấy thế nào?
- Đều theo ý của nàng cả. VyVy thích là được.
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa qua khỏi núi thì người dân trong chợ đã được một phen kinh sợ. Người ta đồn rằng: phát hiện xác của Nhị tiểu thư Từ gia bị giết hại dã man, treo lên một cái cây ở đầu chợ.
Phần bụng của cái xác bị mổ ra đổ đầy than đỏ vào trong, sau đó khâu lại. Trong miệng thì chứa đầy rắn độc, cũng bị hung thủ khâu lại. Chỉ biết nó đáng sợ tới mức những người chứng kiến cũng phải nôn hết thức ăn ra ngoà,i trẻ em ám ảnh không dám ngủ một mình.
Bên cạnh là Từ Tiểu Ngọc chân tay run lẩy bẩy, đôi mắt vô hồn.
Nhìn thấy vũng máu giữa phòng, đôi mắt hắn càng trào lên lửa giận, hắn vung tay tát mạnh vào Từ Tiểu Ngọc. Lực đạo của cái tát không nhỏ, làm cho cô ta ngã nhào ra đất. Má in hẳn năm dấu tay, khoé môi rách chảy máu.
Cùng lúc đó, Từ lão gia và Từ Phu nhân cùng với thái y chạy vào. Thấy hắn định nhào tới bóp cổ Từ Tiểu Ngọc thì Từ lão gia vội vàn chạy tới ngăn lại.
- Vương gia...xin ngài bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó. Để thái y xem Vương phi thế nào đã, được không?
Nghe Từ lão gia nói như vậy, hắn mới định thần lại. Bế cô đặt lên giường, đồng thời đuổi hết mọi người ra ngoài.
Trong phòng bây giờ, chỉ còn lại hắn, cô, thái y cũng một số nô tỳ. Bởi vì hắn đã cho Tiểu Nhu về đón tết cùng gia đình. Còn Linh thì đi hẹn hò cùng Vương Thần nên họ không thể theo cô được.
Chết tiệt... Nếu hắn để ý, quan tâm cô một chút thì đã không xảy ra chuyện này. Nhìn cô sau tấm màng mỏng, nô tỳ thì tất bật ra vào làm hắn càng thêm lo lắng.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng thái y cũng chịu ló mặt ra. Khuôn mặt của thái y bây giờ tràn đầy lo lắng, mồ hôi chảy ra như mưa, thái y ái ngại nhìn vào hắn.
- Vương phi bị sao ông cứ nói thẳng, dám giấu nữa lời... Đừng trách ta tru di cửu tộc nhà ông...
- Xin...xin Vương gia bớt giận... thật ra vương phi có thai rồi... nhưng là sinh đôi... bởi vì va chạm quá mạnh... nên song thai chỉ giữ được một.
Nghe thấy cô mang song thai, hắn còn chưa kịp vui mừng thì thái y lại nói là chỉ giữ được một.
Hắn rất muốn khóc nhưng không thể. VyVy cần hắn, còn cả đứa con còn lại nữa, hắn không thể khóc bây giờ.
"Con à, phụ thân xin lỗi con, chắc con và ta không có duyên, con yên tâm ta sẽ cho cô ta xuống dưới đó bồi tội với con..." Hắn lấy ra một túi ngân lượng đưa cho thái y, đe đoạ.
- Ông cầm lấy số ngân lượng này, bỏ đi thật xa, ra khỏi cái An Lạp Quốc này thì càng tốt. Chuyện ngày hôm nay, ông sống để bụng, chết mang theo. Nếu nửa lời bị truyền ra bên ngoài thì đừng có trách ta tiễn gia đình ông xuống suối vàng gặp diêm vương.
Đối mặt với ông là Vương gia Nguyên Vũ, dù là công thần của triều đình nhưng cũng nổi tiếng là máu lạnh vô tình. Nên ông cũng không còn lựa chọn thứ hai, đành cầm tiền trở về nhà, rời khỏi kinh thành ngay trong đêm.
Tiễn thái y đi rồi,hắn mới đi tới ngồi xuống mép giường, nhìn ngắm khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Đưa tay gạt đi những sợi tóc trên má cô hắn thủ thỉ:
- VyVy...ta vô dụng lắm phải không. Đến con của mình cũng không bảo vệ được. Còn hại nàng ra thế này. Ta đúng là một thằng đàn ông chả ra gì.
Thấy vương gia bước ra khỏi phòng, Từ lão gia nhanh chóng chạy tới hỏi han:
- Vương gia... Tiểu Vy nó sao rồi... Nó có bị làm sao không vương gia?
Hắn liếc nhìn về phía Từ Tiểu Ngọc. Cô ta đang ôm một bên má sưng đỏ, rưng rưng nước mắt uất ức, được Từ phu nhân dỗ dành.
- Nhờ có phúc của Nhị tiểu thư mà Vương phi và...CON CỦA TA... không sao.
Hắn cố tình nhấn mạnh chữ 'con của ta' ánh mắt căm hận bắn về phía Từ Tiểu Ngọc. Nghe hắn nói Tiểu Vy mang thai, Từ lão gia vô cùng vui vẻ định vào thăm cô nhưng bị hắn ngăn lại.
- Vương phi cần nghĩ ngơi, mong nhạc phụ về cho.
Hắn đã nói vậy thì ông cũng không dám làm trái, đành cùng mọi người quay về. Đứng nhìn bọn họ rời đi nhưng hắn chỉ để ý đến Từ Tiểu Ngọc. .
||||| Truyện đề cử: Cầm Thánh Vương Phi |||||
- Là cô đụng tới giới hạn của ta, đừng trách ta độc ác.
Sáng hôm sau cô mệt mỏi tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong vòng tay của hắn. Đột nhiên lại nhớ đến chuyện hôm qua, vội vàng ôm lấy bụng của mình khóc nấc lên.
- Con...con của ta...hức...hức
Nhận thấy tiếng khóc của cô, hắn tỉnh dậy nhanh chóng ôm cô vào lòng dỗ dành.
- Nàng ngoan nào...con của chúng ta không sao cả, nó vẫn còn. Nó vẫn còn nằm trong bụng của nàng...ngoan...
Cô ngước đôi mắt ướt đẫm lệ của mình nhìn vào hắn.
- Chàng...chàng...hức...nói thật không?
- Thật mà nàng không tin ta sao?
Lúc này cô mới cô mới dịu xuống một chút, nằm trong lòng hắn để hắn vuốt lưng cho cô.
- Nàng muốn dùng bữa sáng không ta bảo gia nhân dọn lên?
- Không đâu...ta muốn về phủ. Ta không muốn ở đây.
- Được...ta nghe nàng hết.
Hắn bảo gia nhân chuẩn bị xe ngựa, đưa cô đến tạm biệt Từ lão gia. Rồi bế cô ra xe ngựa trở về phủ. Ngồi trong xe ngựa cô vui vẻ, lấy tay hắn đặt lên bụng của mình.
- Chàng nói xem đây là con trai hay con gái. Nếu là con gái ta sẽ cho nó học võ. Nếu là con trai ta sẽ cho nó theo chàng học văn. Chàng thấy thế nào?
- Đều theo ý của nàng cả. VyVy thích là được.
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa qua khỏi núi thì người dân trong chợ đã được một phen kinh sợ. Người ta đồn rằng: phát hiện xác của Nhị tiểu thư Từ gia bị giết hại dã man, treo lên một cái cây ở đầu chợ.
Phần bụng của cái xác bị mổ ra đổ đầy than đỏ vào trong, sau đó khâu lại. Trong miệng thì chứa đầy rắn độc, cũng bị hung thủ khâu lại. Chỉ biết nó đáng sợ tới mức những người chứng kiến cũng phải nôn hết thức ăn ra ngoà,i trẻ em ám ảnh không dám ngủ một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.