Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 28: Muốn Tìm Hiểu Về Các Loại Đồ Ăn Vặt.
Mộc Mộc Chi
29/04/2024
Bên kia, Giang Oản Oản đã tắm xong, giờ nàng đang lau cho Đoàn Đoàn, còn Tần Tĩnh Trì dùng nước lạnh tắm rửa ở trong sân, hắn cởi trần đi vào, Giang Oản Oản vô tình liếc nhìn khiến tai đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu, tiếp tục lau tóc cho Đoàn Đoàn.
Người này không sợ lạnh sao? Mặc dù mới đầu thu nhưng tắm nước lạnh rồi không mặc quần áo, cũng rất lạnh! Giang Oản Oản thầm nghĩ.
Một lúc sau, nàng lại do dự mở miệng: "Sau này ngươi… Ngươi đừng tắm nước lạnh nữa, còn... Còn tắm xong phải mặc quần áo, lỡ nhiễm phong hàn thì sao?"
Tần Tĩnh Nghiễn nghe vậy, mỉm cười, nàng đây là... Quan tâm mình sao?
"Ta biết rồi, sau này đều mặc quần áo, nhưng cơ thể ta tốt, tắm nước lạnh cũng không thấy lạnh, không sao đâu!"
Giang Oản Oản thấy hắn chăm chú nhìn mình, ngượng ngùng quay đầu đi, lẩm bẩm: "Ta quản ngươi!"
Nói xong liền vội vàng đặt Đoàn Đoàn vào trong chăn, mà mình cũng trèo lên giường: "Nhanh... Nhanh ngủ đi!"
Trong mắt Tần Tĩnh Trì toàn là ý cười, cảm thấy nương tử nhà mình có chút đáng yêu.
"Ta biết rồi!" Nói xong liền tắt đèn dầu nằm xuống.
Mặc dù ở giữa còn có một Đoàn Đoàn nhưng Giang Oản Oản vẫn không kìm được sự ngượng ngùng. Nàng phiền não nghĩ: Hôm qua mình đâu có như vậy đâu!
Hôm nay Đoàn Đoàn chơi ngoài trời cả buổi chiều, vừa nằm lên giường không lâu đã ngủ say.
Giang Oản Oản nằm một lúc, mơ mơ màng màng lật người, rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ được, một lúc sau, liền nghe thấy giọng nói của Tần Tĩnh Trì.
"Ngày mốt họp chợ, ta phải xuống bày sạp trong huyện thành.”
Giang Oản Oản nghi hoặc hỏi: "Bày sạp? Ngươi bán gì?"
Tần Tĩnh Trì biết trước đây nàng không quan tâm đến mình nên không biết cũng là chuyện bình thường, liền giải thích: "Là một số tủ gỗ, ghế và các gia cụ mà ta làm."
"Vậy ngươi để những thứ này ở đâu? Dường như ta không thấy!"
"Bên hông sân nhà chúng ta có một cánh cửa, bên trong chính là nơi ta làm việc."
Giang Oản Oản bừng tỉnh, cánh cửa căn phòng đó đã lụp xụp, nàng tưởng là nơi chất đồ linh tinh nên cũng không đẩy cửa vào xem.
Nghĩ một lúc, Giang Oản Oản lại mở lời: "Đến lúc đó ta sẽ đến huyện xem với ngươi!"
Giang Oản Oản muốn nhân lúc họp chợ thì đi xem huyện thành bán những gì, chủ yếu là muốn tìm hiểu về các loại đồ ăn vặt.
Trong nhà có một số chỗ còn bị gió lùa vào, phải nhanh chóng kiếm tiền để sửa sang lại, nếu không đến mùa đông, đừng nói đến Đoàn Đoàn, ngay cả nàng và Tần Tĩnh Trì cũng khó mà chịu đựng nổi.
Hai người nói chuyện một lúc, Giang Oản Oản không chống lại được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Tần Tĩnh Trì còn muốn nói gì đó, thì hẳn nhận ra bên cạnh mình đã truyền đến tiếng hít thở đều đều, hắn khẽ gọi hai tiếng: "Oản Oản? Oản Oản?"
Thấy nàng không phản ứng, hắn liền biết nàng đã ngủ say, hắn mỉm cười nghiêng người ngồi dậy, dựa vào ánh sáng trăng xuyên qua cửa sổ, cẩn thận đắp lại chăn cho hai mẫu tử.
Hôn lên má Đoàn Đoàn, sau đó lại như hạ quyết tâm rất lớn, đặt lên môi Giang Oản Oản một nụ hôn hời hợt.
Sau đó hắn vội vàng nằm xuống, cổ họng chuyển động, lồng ngực phập phồng dữ dội, một lúc sau mới từ từ đè nén sự xao động trong lòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Tần Tĩnh Nghiên đến trả gùi, tiện thể giúp ca của cậu sắp xếp những chiếc tủ và ghế sẽ dùng để bày bán vào ngày hôm sau.
Giang Oản Oản và họ đi vào phòng làm gỗ kia, khi nhìn thấy những gia cụ đơn giản đó, đôi mắt Giang Oản Oản sáng lên: "Tay nghề mộc của ngươi tốt thật! Trên đó còn có hoa văn chạm khắc! Đẹp quá!"
Tần Tĩnh Nghiễn nghe lời tẩu tử mình nói, vội vàng tự hào nói: "Đương nhiên! Tay nghề mộc của ca đệ ở huyện này cũng là số một số hai."
Giang Oản Oản nhìn những thứ này, không khỏi tính toán trong lòng, vội vàng hỏi: "Vậy khi bày bán có dễ bán không?"
Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nàng, đáp: "Cũng được!"
Người này không sợ lạnh sao? Mặc dù mới đầu thu nhưng tắm nước lạnh rồi không mặc quần áo, cũng rất lạnh! Giang Oản Oản thầm nghĩ.
Một lúc sau, nàng lại do dự mở miệng: "Sau này ngươi… Ngươi đừng tắm nước lạnh nữa, còn... Còn tắm xong phải mặc quần áo, lỡ nhiễm phong hàn thì sao?"
Tần Tĩnh Nghiễn nghe vậy, mỉm cười, nàng đây là... Quan tâm mình sao?
"Ta biết rồi, sau này đều mặc quần áo, nhưng cơ thể ta tốt, tắm nước lạnh cũng không thấy lạnh, không sao đâu!"
Giang Oản Oản thấy hắn chăm chú nhìn mình, ngượng ngùng quay đầu đi, lẩm bẩm: "Ta quản ngươi!"
Nói xong liền vội vàng đặt Đoàn Đoàn vào trong chăn, mà mình cũng trèo lên giường: "Nhanh... Nhanh ngủ đi!"
Trong mắt Tần Tĩnh Trì toàn là ý cười, cảm thấy nương tử nhà mình có chút đáng yêu.
"Ta biết rồi!" Nói xong liền tắt đèn dầu nằm xuống.
Mặc dù ở giữa còn có một Đoàn Đoàn nhưng Giang Oản Oản vẫn không kìm được sự ngượng ngùng. Nàng phiền não nghĩ: Hôm qua mình đâu có như vậy đâu!
Hôm nay Đoàn Đoàn chơi ngoài trời cả buổi chiều, vừa nằm lên giường không lâu đã ngủ say.
Giang Oản Oản nằm một lúc, mơ mơ màng màng lật người, rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ được, một lúc sau, liền nghe thấy giọng nói của Tần Tĩnh Trì.
"Ngày mốt họp chợ, ta phải xuống bày sạp trong huyện thành.”
Giang Oản Oản nghi hoặc hỏi: "Bày sạp? Ngươi bán gì?"
Tần Tĩnh Trì biết trước đây nàng không quan tâm đến mình nên không biết cũng là chuyện bình thường, liền giải thích: "Là một số tủ gỗ, ghế và các gia cụ mà ta làm."
"Vậy ngươi để những thứ này ở đâu? Dường như ta không thấy!"
"Bên hông sân nhà chúng ta có một cánh cửa, bên trong chính là nơi ta làm việc."
Giang Oản Oản bừng tỉnh, cánh cửa căn phòng đó đã lụp xụp, nàng tưởng là nơi chất đồ linh tinh nên cũng không đẩy cửa vào xem.
Nghĩ một lúc, Giang Oản Oản lại mở lời: "Đến lúc đó ta sẽ đến huyện xem với ngươi!"
Giang Oản Oản muốn nhân lúc họp chợ thì đi xem huyện thành bán những gì, chủ yếu là muốn tìm hiểu về các loại đồ ăn vặt.
Trong nhà có một số chỗ còn bị gió lùa vào, phải nhanh chóng kiếm tiền để sửa sang lại, nếu không đến mùa đông, đừng nói đến Đoàn Đoàn, ngay cả nàng và Tần Tĩnh Trì cũng khó mà chịu đựng nổi.
Hai người nói chuyện một lúc, Giang Oản Oản không chống lại được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Tần Tĩnh Trì còn muốn nói gì đó, thì hẳn nhận ra bên cạnh mình đã truyền đến tiếng hít thở đều đều, hắn khẽ gọi hai tiếng: "Oản Oản? Oản Oản?"
Thấy nàng không phản ứng, hắn liền biết nàng đã ngủ say, hắn mỉm cười nghiêng người ngồi dậy, dựa vào ánh sáng trăng xuyên qua cửa sổ, cẩn thận đắp lại chăn cho hai mẫu tử.
Hôn lên má Đoàn Đoàn, sau đó lại như hạ quyết tâm rất lớn, đặt lên môi Giang Oản Oản một nụ hôn hời hợt.
Sau đó hắn vội vàng nằm xuống, cổ họng chuyển động, lồng ngực phập phồng dữ dội, một lúc sau mới từ từ đè nén sự xao động trong lòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Tần Tĩnh Nghiên đến trả gùi, tiện thể giúp ca của cậu sắp xếp những chiếc tủ và ghế sẽ dùng để bày bán vào ngày hôm sau.
Giang Oản Oản và họ đi vào phòng làm gỗ kia, khi nhìn thấy những gia cụ đơn giản đó, đôi mắt Giang Oản Oản sáng lên: "Tay nghề mộc của ngươi tốt thật! Trên đó còn có hoa văn chạm khắc! Đẹp quá!"
Tần Tĩnh Nghiễn nghe lời tẩu tử mình nói, vội vàng tự hào nói: "Đương nhiên! Tay nghề mộc của ca đệ ở huyện này cũng là số một số hai."
Giang Oản Oản nhìn những thứ này, không khỏi tính toán trong lòng, vội vàng hỏi: "Vậy khi bày bán có dễ bán không?"
Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nàng, đáp: "Cũng được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.