Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 634: Bản vương hiểu mà!
KK Cố Hương
12/02/2024
Cảnh tượng vô cùng hoành tráng!
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân thấy vậy bèn tức đến mức thổ huyết!
Không bị kẻ địch giết chết mà bị ngất bởi cái thời tiết nóng bức này, như thế thì còn đánh trận gì nữa?
Mọi người đều không thể hoạt động tay chân được nữa, cứ thế nằm trên mặt đất!
Họ chỉ có thể nhìn trời và mắng rằng: “Cái thời tiết quỷ quái này!”
Thời tiết càng ngày càng nóng, càng lúc càng có nhiều binh sĩ không chịu nổi nữa. Cứ đánh tiếp thì chắc chắn sẽ thua, Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân nhìn nhau, cuối cùng hét lên: “Chúng ta rút!”
Đại quân Võ Tây và Đại Nguyệt bèn rút lui.
Lúc này, Dạ Lai Hương cũng đã giết đủ, sau khi dùng thanh đao nhỏ kết liễu một vị Tiên Thiên, hắn ta bèn phủi mông rời đi.
Chỉ bỏ lại một câu kiêu ngạo rằng: “Hôm nay bản công tử giết đủ rồi, hẹn ngày khác chúng ta tiếp tục!”
Những cao thủ Tiên Thiên khác cũng đồng loạt rời đi…
“Võ Tây vương, lão Công Tôn kia, chúng ta đi trước đây!”
“Sau này còn cơ hội, ngày nào đó chúng ta lại tái chiến, ha ha!”
“Núi sông còn gặp nhau, chúng ta cứ đợi xem!”
…
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân nhìn bọn họ rời đi cùng với thi thể binh lính nằm ngang nằm dọc trên mặt đất, sắc mặt bọn họ không khỏi tái mét.
Cuộc chiến tạm thời kết thúc, Lâm Bắc Phàm mở tiệc đón gió tẩy trần cho Chu tướng quân và mọi người, chúng mừng chiến thắng lần này.
Thế nhưng trong quân doanh của Võ Tây và Đại Nguyệt lại u sầu bi thảm vô cùng.
Võ Tây vương thở dài: “Trận chiến hôm nay đúng là quá bất lực! Mười mấy Tiên Thiên ra tay làm bản vương tổn thất nặng nề! Thời tiết thì nóng bức, đại quân chúng ta ngất xỉu hết thảy, chẳng còn sức mà chiến đấu!”
Hắn ta lại thở dài: “Hiện giờ chúng ta chỉ còn bảy mươi vạn binh mã, Tiên Thiên chỉ còn mười người, lại còn thiếu nước thiếu sĩ khí, sức mạnh giảm đáng kể, chúng ta phải làm sao đây?”
Công Tôn tướng quân rầu rĩ: “Đúng vậy, chúng ta phải làm sao đây?”
Hắn ta mang theo năm mươi vạn quân chinh chiến với Đại Võ, mục đích là để lập công.
Kết quả ngày đầu tiên đánh trận đã thua thảm bại, mười vạn binh mã Đại Nguyệt chết tại chiến trường!
Đây là lần thua thảm bại nhất trong cuộc đời hắn ta!
Cộng thêm những tổn thất trước đó nữa thì số người thương vong phải lên đến mười lăm vạn!
Mới khai chiến chưa được bao lâu mà đã chết nhiều người như vậy, sau này hắn ta phải đánh trận kiểu gì đây?
Chỉ nghĩ thôi mà hắn ta đã thấy đau đầu lắm rồi!
“Mặc dù tổn thất trầm trọng, song chúng ta bắt buộc phải tái chiến!”
Ánh mắt Võ Tây vương tỏ vẻ kiên định: “Nếu như hai ngày sau chúng ta vẫn không thể đánh tan cứ điểm Phượng Hoàng, tiến vào Trung Nguyên thì chúng ta không còn sức mà chiến đấu nữa, hậu quả khó mà tưởng tượng!”
Công Tôn tướng quân gật đầu: “Vương gia nói phải, không đánh cũng phải đánh, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác! Thế nên chúng ta mau chóng bàn bạc kế sách thôi, không còn nhiều thời gian nữa!”
Võ Tây vương im lặng trong chốc lát: “Thực ra, cũng không phải là không có cách…”
Công Tôn tướng quân hí hửng: “Điện hạ, ngươi có kế hay gì rồi đúng không, mau nói đi!”
Võ Tây vương lắc đầu: “Kế hay thì không có! Nhưng thành công hay không thực ra bản vương cũng không chắc lắm…”
Công Tôn tướng quân vội bảo: “Vương gia, ngươi cứ nói cách của ngươi ra, chúng ta cùng tham mưu!”
Võ Tây vương lắc đầu, cười khổ: “Cách này khó nói lắm, bởi vì nó liên quan đến một quân cờ bí mật của bản vương, chưa đến lúc thì không thể dùng!”
Công Tôn tướng quân lại sốt sắng: “Hiện giờ còn chưa phải lúc sao? Không dùng thì tất cả chúng ta đều xong đời!”
Võ Tây vương trầm ngâm: “Thế này đi, ngươi cho bản vương thời gian nửa ngày để bản vương thử! Dù có thành hay không thì bản vương đều sẽ nói lại với mọi người, thế nào?”
“Được, vương gia mau lên nhé, thời gian không đợi người!” Công Tôn tướng quân nói.
“Bản vương hiểu mà!” Võ Tây vương gật đầu.
Hai canh giờ sau, Võ Tây vương trở về với vẻ vui mừng: “Tin tốt đây! Công Tôn tướng quân à, tin tốt đây! Quân cờ bí mật của bản vương có thể dùng rồi! Chúng ta có hy vọng đánh tan cứ điểm Phượng Hoàng, tiến vào Trung Nguyên rồi!”
Công Tôn tướng quân cũng mừng rỡ: “Thật sao? Thế thì tốt quá! Chúng ta cần chuẩn bị những gì?”
Võ Tây vương ho khan một tiếng, nói với vẻ hơi ngại ngùng: “Cần chuẩn bị tiền, càng nhiều càng tốt! Làm phiền Công Tôn tướng quân và các tướng sĩ Đại Nguyệt hãy giao tiền và những thứ có giá trị ra!”
Công Tôn tướng quân hoang mang!
Kế sách quỷ quái gì mà cần đến tiền vậy?
Cuối cùng, Công Tôn tướng quân vẫn chọn tin Võ Tây vương. Hắn ta giao hết tiền cũng như những thứ đồ có giá trị của mình và của quân Đại Nguyệt cho Võ Tây vương.
Võ Tây vương lấy đồ xong thì biến mất, một canh giờ sau mới quay lại. Hắn ta vui mừng nói: “Ban ngày chúng ta nghỉ ngơi, sau khi ăn uống đủ, đến đêm chúng ta sẽ hành động! Lần này bắt buộc phải phá vỡ cứ điểm Phượng Hoàng, đánh vào Trung Nguyên!”
“Được được được!” Công Tôn tướng quân nói liến thoắng.
Mà lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn tìm Chu tướng quân, nhỏ giọng nói: “Chu tướng quân, thời cơ tới rồi! Chỉ cần chúng ta làm thế này… làm thế này… sau đó thế này, bảo đảm có thể khiến đại quân Võ Tây và Đại Nguyệt một đi không trở về!”
Chu tướng quân nghe xong bèn vừa mừng vừa lo lắng: “Làm như vậy… liệu có mạo hiểm quá không?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đúng là khá mạo hiểm, song sau khi thành công chúng ta sẽ thu được rất nhiều lợi! Ngươi cứ làm theo những gì ta nói đi, để đề phòng vạn nhất thì chuyện này không được cho nhiều người biết!”
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân thấy vậy bèn tức đến mức thổ huyết!
Không bị kẻ địch giết chết mà bị ngất bởi cái thời tiết nóng bức này, như thế thì còn đánh trận gì nữa?
Mọi người đều không thể hoạt động tay chân được nữa, cứ thế nằm trên mặt đất!
Họ chỉ có thể nhìn trời và mắng rằng: “Cái thời tiết quỷ quái này!”
Thời tiết càng ngày càng nóng, càng lúc càng có nhiều binh sĩ không chịu nổi nữa. Cứ đánh tiếp thì chắc chắn sẽ thua, Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân nhìn nhau, cuối cùng hét lên: “Chúng ta rút!”
Đại quân Võ Tây và Đại Nguyệt bèn rút lui.
Lúc này, Dạ Lai Hương cũng đã giết đủ, sau khi dùng thanh đao nhỏ kết liễu một vị Tiên Thiên, hắn ta bèn phủi mông rời đi.
Chỉ bỏ lại một câu kiêu ngạo rằng: “Hôm nay bản công tử giết đủ rồi, hẹn ngày khác chúng ta tiếp tục!”
Những cao thủ Tiên Thiên khác cũng đồng loạt rời đi…
“Võ Tây vương, lão Công Tôn kia, chúng ta đi trước đây!”
“Sau này còn cơ hội, ngày nào đó chúng ta lại tái chiến, ha ha!”
“Núi sông còn gặp nhau, chúng ta cứ đợi xem!”
…
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân nhìn bọn họ rời đi cùng với thi thể binh lính nằm ngang nằm dọc trên mặt đất, sắc mặt bọn họ không khỏi tái mét.
Cuộc chiến tạm thời kết thúc, Lâm Bắc Phàm mở tiệc đón gió tẩy trần cho Chu tướng quân và mọi người, chúng mừng chiến thắng lần này.
Thế nhưng trong quân doanh của Võ Tây và Đại Nguyệt lại u sầu bi thảm vô cùng.
Võ Tây vương thở dài: “Trận chiến hôm nay đúng là quá bất lực! Mười mấy Tiên Thiên ra tay làm bản vương tổn thất nặng nề! Thời tiết thì nóng bức, đại quân chúng ta ngất xỉu hết thảy, chẳng còn sức mà chiến đấu!”
Hắn ta lại thở dài: “Hiện giờ chúng ta chỉ còn bảy mươi vạn binh mã, Tiên Thiên chỉ còn mười người, lại còn thiếu nước thiếu sĩ khí, sức mạnh giảm đáng kể, chúng ta phải làm sao đây?”
Công Tôn tướng quân rầu rĩ: “Đúng vậy, chúng ta phải làm sao đây?”
Hắn ta mang theo năm mươi vạn quân chinh chiến với Đại Võ, mục đích là để lập công.
Kết quả ngày đầu tiên đánh trận đã thua thảm bại, mười vạn binh mã Đại Nguyệt chết tại chiến trường!
Đây là lần thua thảm bại nhất trong cuộc đời hắn ta!
Cộng thêm những tổn thất trước đó nữa thì số người thương vong phải lên đến mười lăm vạn!
Mới khai chiến chưa được bao lâu mà đã chết nhiều người như vậy, sau này hắn ta phải đánh trận kiểu gì đây?
Chỉ nghĩ thôi mà hắn ta đã thấy đau đầu lắm rồi!
“Mặc dù tổn thất trầm trọng, song chúng ta bắt buộc phải tái chiến!”
Ánh mắt Võ Tây vương tỏ vẻ kiên định: “Nếu như hai ngày sau chúng ta vẫn không thể đánh tan cứ điểm Phượng Hoàng, tiến vào Trung Nguyên thì chúng ta không còn sức mà chiến đấu nữa, hậu quả khó mà tưởng tượng!”
Công Tôn tướng quân gật đầu: “Vương gia nói phải, không đánh cũng phải đánh, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác! Thế nên chúng ta mau chóng bàn bạc kế sách thôi, không còn nhiều thời gian nữa!”
Võ Tây vương im lặng trong chốc lát: “Thực ra, cũng không phải là không có cách…”
Công Tôn tướng quân hí hửng: “Điện hạ, ngươi có kế hay gì rồi đúng không, mau nói đi!”
Võ Tây vương lắc đầu: “Kế hay thì không có! Nhưng thành công hay không thực ra bản vương cũng không chắc lắm…”
Công Tôn tướng quân vội bảo: “Vương gia, ngươi cứ nói cách của ngươi ra, chúng ta cùng tham mưu!”
Võ Tây vương lắc đầu, cười khổ: “Cách này khó nói lắm, bởi vì nó liên quan đến một quân cờ bí mật của bản vương, chưa đến lúc thì không thể dùng!”
Công Tôn tướng quân lại sốt sắng: “Hiện giờ còn chưa phải lúc sao? Không dùng thì tất cả chúng ta đều xong đời!”
Võ Tây vương trầm ngâm: “Thế này đi, ngươi cho bản vương thời gian nửa ngày để bản vương thử! Dù có thành hay không thì bản vương đều sẽ nói lại với mọi người, thế nào?”
“Được, vương gia mau lên nhé, thời gian không đợi người!” Công Tôn tướng quân nói.
“Bản vương hiểu mà!” Võ Tây vương gật đầu.
Hai canh giờ sau, Võ Tây vương trở về với vẻ vui mừng: “Tin tốt đây! Công Tôn tướng quân à, tin tốt đây! Quân cờ bí mật của bản vương có thể dùng rồi! Chúng ta có hy vọng đánh tan cứ điểm Phượng Hoàng, tiến vào Trung Nguyên rồi!”
Công Tôn tướng quân cũng mừng rỡ: “Thật sao? Thế thì tốt quá! Chúng ta cần chuẩn bị những gì?”
Võ Tây vương ho khan một tiếng, nói với vẻ hơi ngại ngùng: “Cần chuẩn bị tiền, càng nhiều càng tốt! Làm phiền Công Tôn tướng quân và các tướng sĩ Đại Nguyệt hãy giao tiền và những thứ có giá trị ra!”
Công Tôn tướng quân hoang mang!
Kế sách quỷ quái gì mà cần đến tiền vậy?
Cuối cùng, Công Tôn tướng quân vẫn chọn tin Võ Tây vương. Hắn ta giao hết tiền cũng như những thứ đồ có giá trị của mình và của quân Đại Nguyệt cho Võ Tây vương.
Võ Tây vương lấy đồ xong thì biến mất, một canh giờ sau mới quay lại. Hắn ta vui mừng nói: “Ban ngày chúng ta nghỉ ngơi, sau khi ăn uống đủ, đến đêm chúng ta sẽ hành động! Lần này bắt buộc phải phá vỡ cứ điểm Phượng Hoàng, đánh vào Trung Nguyên!”
“Được được được!” Công Tôn tướng quân nói liến thoắng.
Mà lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn tìm Chu tướng quân, nhỏ giọng nói: “Chu tướng quân, thời cơ tới rồi! Chỉ cần chúng ta làm thế này… làm thế này… sau đó thế này, bảo đảm có thể khiến đại quân Võ Tây và Đại Nguyệt một đi không trở về!”
Chu tướng quân nghe xong bèn vừa mừng vừa lo lắng: “Làm như vậy… liệu có mạo hiểm quá không?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đúng là khá mạo hiểm, song sau khi thành công chúng ta sẽ thu được rất nhiều lợi! Ngươi cứ làm theo những gì ta nói đi, để đề phòng vạn nhất thì chuyện này không được cho nhiều người biết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.