Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 498: Bắt thái tử Đại Hạ lại ư?
KK Cố Hương
05/02/2024
Hạ Thiên Khung nhìn Lâm Bắc Phàm, hắn ta sững người, cảm giác như vừa mới biết đến con người này.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới lên tiếng: “Không ngờ ngươi là một tên tham quan mà lại trung thành như vậy!”
Lời này của hắn ta không biết là đang khen hay đang trào phúng!
“Bởi vì tham nên mới trung thành!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách hiên ngang: “Bằng không bản quan đi đâu tìm một nơi tham ô tốt như thế này hả? Tới Đại Hạ của các ngươi, ngươi có thể cho bản quan cơ hội tham ô cả ngàn vạn không?”
Hạ Thiên Khung: “Đậu má!”
Mới nãy hắn ta suýt nữa thì bị hình tượng bề ngoài của Lâm Bắc Phàm lừa gạt!
Hắn vẫn là một tên tham tiền, không hề có chút thay đổi!
Hạ Thiên Khung nói: “Đại Võ chắc chắn sẽ sụp đổ, chỉ bằng một người như ngươi thì không thay đổi được gì đâu, ngươi đừng có châu chấu đá voi nữa! Có điều bản cung rất quý trọng người tài, cho ngươi thêm một cơ hội nữa đấy! Lần sau khi gặp mặt, hi vọng ngươi có thể đưa ra một sự lựa chọn sáng suốt hơn!”
Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc, khí cầu lớn chầm chậm tiếp đất.
Trở lại dịch quán, Hạ Thiên Khung nói với người của mình: “Hôm nay lúc ngồi khí cầu lớn bản cung đã ngỏ lời mời với Lâm Bắc Phàm, song đã bị hắn từ chối!”
“Từ chối? Tại sao hắn lại từ chối?”
“Chẳng lẽ hắn không nhận ra Đại Võ đã xuống dốc rồi hả?”
“Bậc làm vua chúa không có người hiền tài giúp đỡ, thì cũng như kẻ mù lòa không người dẫn dắt! Một đạo lí đơn giản như thế mà hắn không hiểu ư?”
…
Các lão thần ai cũng lấy làm lạ.
Hạ Thiên Khung im lặng không lên tiếng, hắn ta không nói nguyên nhân Lâm Bắc Phàm từ chối ra, trong lòng thì thấy hơi gấp gáp.
“Cũng không còn sớm nữa, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành trở về Đại Hạ!”
Hắn ta muốn trở về để phát động chiến sự, xâm lược Đại Võ!
Hắn ta không chỉ muốn mở rộng bờ cõi, thực hiện ý nguyện cả đời của mình mà còn muốn thu phục Lâm Bắc Phàm để sử dụng hắn!
Ngày hôm sau tại buổi triều sớm, Hạ Thiên Khung tới chào tạm biệt nữ đế để trở về Đại Hạ. Nữ đế khách sáo giữ bọn họ lại vài ngày, cuối cùng thì để cho bọn họ đi.
Tiếp đó, nàng hỏi Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh, mấy hôm nay đều là ngươi tiếp thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung, ngươi thấy hắn ta thế nào, có uy hiếp gì đến Đại Võ chúng ta không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, thần thấy người này sẽ dấy lên một mối đe dọa rất lớn!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Mặc dù mới chỉ gặp nhau mấy ngày nhưng thần đã quan sát thái tử Đại Hạ, hắn ta là một người biết đối nhân xử thế, ánh mắt vô cùng sáng suốt, biết sử dụng người, có chí lớn và biết phục hưng. Dưới sự thống lĩnh của hắn ta, chắc chắn Đại Hạ sẽ phát triển rực rỡ! Điều này sẽ bất lợi cho Đại Võ chúng ta!”
Hạ Thiên Khung là một vị minh chủ hiếm có khó tìm, năng lực xuất chúng, ý chí to lớn, biết sử dụng người, lại cực kì có dã tâm!
Một người như vậy mà có được vị trí hoàng đế thì đúng là một mối nguy cơ cực lớn cho Đại Võ!
“Các vị ái khanh, về sau chúng ta nên đối đãi bọn họ thế nào đây?”
Nữ đế hỏi. Bách quan bắt đầu phát biểu ý kiến của mình.
Lúc ấy, Lâm Bắc Phàm cũng nói lên suy nghĩ của hắn: “Bệ hạ, thần cho rằng hiện giờ tốt nhất là chúng ta nên bắt hắn ta lại và giam lỏng, canh chừng nghiêm ngặt, không cho hắn trở về Đại Hạ!”
Hắn vừa dứt lời thì tất cả mọi người trong triều đều kinh ngạc!
“Bắt thái tử Đại Hạ lại ư?”
“Từ trước đến nay triều đình chúng ta luôn coi trọng lễ nghi, mà người ta lại là thái tử Đại Hạ đến làm khách, chúng ta mà bắt hắn ta lại thì còn ra thể thống gì nữa? Người trong thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào về chúng ta?”
“Lâm đại nhân, ngươi muốn hại Đại Võ chúng ta có phải không? Nếu Đại Hạ phát động chiến tranh thì phải làm sao, ngươi đứng ra chống đỡ nhé?”
“Đại Hạ kém hơn triều đình ta đấy, sao bọn họ dám phát động chiến tranh chứ!”
“Đại Võ chúng ta đã đủ rối loạn rồi, không thể loạn hơn nữa!”
“Lâm đại nhân, có phải ngươi điên rồi không, lời như thế mà ngươi cũng nói ra được?”
Nữ đế vội hỏi: “Ái khanh, vì sao ngươi lại nói như vậy? Có phải ngươi đã nhìn ra điều gì đó rồi không?”
Đối mặt với lời chất vấn của bách quan trong triều, sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh: “Thần đề nghị như vậy là để tránh chiến tranh, giảm tổn thất cho Đại Võ! Từ trước đến nay thái tử Đại Hạ vẫn luôn âm mưu muốn đánh bại chúng ta! Mấy hôm nay bọn họ tham quan kinh thành và Dân Tâm thành, thấy được sự phồn vinh của kinh thành ta, trong lòng chắc chắn đang cảm thấy không yên!”
“Đại Võ ta càng phát triển càng đi lên, đây chính là điều bất lợi đối với bọn họ! Thời gian càng kéo dài thì bất lợi càng lớn! Bọn họ vội vã trở về khả năng là để vạch ra sách lược nhắm vào Đại Võ chúng ta, rất có khả năng bọn họ sẽ phát động chiến tranh!”
“Thế nên kẻ nào ra tay trước thì mạnh, ra tay sau sẽ gặp tai ương! Chi bằng chúng ta cứ bắt bọn họ lại, lấy đó để uy hiếp Đại Hạ! Có hắn ta trong tay thì Đại Hạ sẽ không dám làm liều, như vậy là có thể bảo vệ Đại Võ chu toàn! Mong bệ hạ minh giám!”
Một lúc lâu sau, hắn ta mới lên tiếng: “Không ngờ ngươi là một tên tham quan mà lại trung thành như vậy!”
Lời này của hắn ta không biết là đang khen hay đang trào phúng!
“Bởi vì tham nên mới trung thành!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách hiên ngang: “Bằng không bản quan đi đâu tìm một nơi tham ô tốt như thế này hả? Tới Đại Hạ của các ngươi, ngươi có thể cho bản quan cơ hội tham ô cả ngàn vạn không?”
Hạ Thiên Khung: “Đậu má!”
Mới nãy hắn ta suýt nữa thì bị hình tượng bề ngoài của Lâm Bắc Phàm lừa gạt!
Hắn vẫn là một tên tham tiền, không hề có chút thay đổi!
Hạ Thiên Khung nói: “Đại Võ chắc chắn sẽ sụp đổ, chỉ bằng một người như ngươi thì không thay đổi được gì đâu, ngươi đừng có châu chấu đá voi nữa! Có điều bản cung rất quý trọng người tài, cho ngươi thêm một cơ hội nữa đấy! Lần sau khi gặp mặt, hi vọng ngươi có thể đưa ra một sự lựa chọn sáng suốt hơn!”
Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc, khí cầu lớn chầm chậm tiếp đất.
Trở lại dịch quán, Hạ Thiên Khung nói với người của mình: “Hôm nay lúc ngồi khí cầu lớn bản cung đã ngỏ lời mời với Lâm Bắc Phàm, song đã bị hắn từ chối!”
“Từ chối? Tại sao hắn lại từ chối?”
“Chẳng lẽ hắn không nhận ra Đại Võ đã xuống dốc rồi hả?”
“Bậc làm vua chúa không có người hiền tài giúp đỡ, thì cũng như kẻ mù lòa không người dẫn dắt! Một đạo lí đơn giản như thế mà hắn không hiểu ư?”
…
Các lão thần ai cũng lấy làm lạ.
Hạ Thiên Khung im lặng không lên tiếng, hắn ta không nói nguyên nhân Lâm Bắc Phàm từ chối ra, trong lòng thì thấy hơi gấp gáp.
“Cũng không còn sớm nữa, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành trở về Đại Hạ!”
Hắn ta muốn trở về để phát động chiến sự, xâm lược Đại Võ!
Hắn ta không chỉ muốn mở rộng bờ cõi, thực hiện ý nguyện cả đời của mình mà còn muốn thu phục Lâm Bắc Phàm để sử dụng hắn!
Ngày hôm sau tại buổi triều sớm, Hạ Thiên Khung tới chào tạm biệt nữ đế để trở về Đại Hạ. Nữ đế khách sáo giữ bọn họ lại vài ngày, cuối cùng thì để cho bọn họ đi.
Tiếp đó, nàng hỏi Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh, mấy hôm nay đều là ngươi tiếp thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung, ngươi thấy hắn ta thế nào, có uy hiếp gì đến Đại Võ chúng ta không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, thần thấy người này sẽ dấy lên một mối đe dọa rất lớn!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Mặc dù mới chỉ gặp nhau mấy ngày nhưng thần đã quan sát thái tử Đại Hạ, hắn ta là một người biết đối nhân xử thế, ánh mắt vô cùng sáng suốt, biết sử dụng người, có chí lớn và biết phục hưng. Dưới sự thống lĩnh của hắn ta, chắc chắn Đại Hạ sẽ phát triển rực rỡ! Điều này sẽ bất lợi cho Đại Võ chúng ta!”
Hạ Thiên Khung là một vị minh chủ hiếm có khó tìm, năng lực xuất chúng, ý chí to lớn, biết sử dụng người, lại cực kì có dã tâm!
Một người như vậy mà có được vị trí hoàng đế thì đúng là một mối nguy cơ cực lớn cho Đại Võ!
“Các vị ái khanh, về sau chúng ta nên đối đãi bọn họ thế nào đây?”
Nữ đế hỏi. Bách quan bắt đầu phát biểu ý kiến của mình.
Lúc ấy, Lâm Bắc Phàm cũng nói lên suy nghĩ của hắn: “Bệ hạ, thần cho rằng hiện giờ tốt nhất là chúng ta nên bắt hắn ta lại và giam lỏng, canh chừng nghiêm ngặt, không cho hắn trở về Đại Hạ!”
Hắn vừa dứt lời thì tất cả mọi người trong triều đều kinh ngạc!
“Bắt thái tử Đại Hạ lại ư?”
“Từ trước đến nay triều đình chúng ta luôn coi trọng lễ nghi, mà người ta lại là thái tử Đại Hạ đến làm khách, chúng ta mà bắt hắn ta lại thì còn ra thể thống gì nữa? Người trong thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào về chúng ta?”
“Lâm đại nhân, ngươi muốn hại Đại Võ chúng ta có phải không? Nếu Đại Hạ phát động chiến tranh thì phải làm sao, ngươi đứng ra chống đỡ nhé?”
“Đại Hạ kém hơn triều đình ta đấy, sao bọn họ dám phát động chiến tranh chứ!”
“Đại Võ chúng ta đã đủ rối loạn rồi, không thể loạn hơn nữa!”
“Lâm đại nhân, có phải ngươi điên rồi không, lời như thế mà ngươi cũng nói ra được?”
Nữ đế vội hỏi: “Ái khanh, vì sao ngươi lại nói như vậy? Có phải ngươi đã nhìn ra điều gì đó rồi không?”
Đối mặt với lời chất vấn của bách quan trong triều, sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh: “Thần đề nghị như vậy là để tránh chiến tranh, giảm tổn thất cho Đại Võ! Từ trước đến nay thái tử Đại Hạ vẫn luôn âm mưu muốn đánh bại chúng ta! Mấy hôm nay bọn họ tham quan kinh thành và Dân Tâm thành, thấy được sự phồn vinh của kinh thành ta, trong lòng chắc chắn đang cảm thấy không yên!”
“Đại Võ ta càng phát triển càng đi lên, đây chính là điều bất lợi đối với bọn họ! Thời gian càng kéo dài thì bất lợi càng lớn! Bọn họ vội vã trở về khả năng là để vạch ra sách lược nhắm vào Đại Võ chúng ta, rất có khả năng bọn họ sẽ phát động chiến tranh!”
“Thế nên kẻ nào ra tay trước thì mạnh, ra tay sau sẽ gặp tai ương! Chi bằng chúng ta cứ bắt bọn họ lại, lấy đó để uy hiếp Đại Hạ! Có hắn ta trong tay thì Đại Hạ sẽ không dám làm liều, như vậy là có thể bảo vệ Đại Võ chu toàn! Mong bệ hạ minh giám!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.