Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 77: Bay lên được

KK Cố Hương

16/01/2024

Mọi người chê cười.

Nữ đê’ không nói một lời, chỉ bình tĩnh nhìn Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm cười nhạt, hắn lấy từ trong đống đồ vật hình thù kỳ lạ ra một cục sắt được lắp thành hình con thuyền.

“Bệ hạ và các vị đại nhân, mọi người xem, có phải thứ này được làm từ sắt hay không?”

Sau khi nữ đế và mấy vị quan viên chuyền tay nhau con thuyền một lượt đều gật đầu nói: “Đúng là được làm từ sắt thật!”

“Nếu đặt vật này trên mặt nước, liệu nó có chìm xuống hay không?” Lâm Bắc Phàm cười hỏi.

“Tất nhiên là sẽ chìm xuống rồi!” Các quan khẳng đinh.

“Được, mọi người xem nhé!” Lâm Bắc Phàm thả cục sắt trên tay vào trong hồ.

Cục sắt kia rơi xuống hồ làm bắn lên rất nhiều bọt nước.

Khi mọi người cho rằng cục sắt kia sẽ chìm xuống thì nó lại nổi lên, giống như một

con thuyền lênh đênh theo gợn nước.

Nữ đế cùng cấc quan lập tức sửng sốt: “Cái này…”

Lâm Bắc Phàm cười nói: “Đúng như các vị chứng kiến, mặc dù vật này được làm từ sắt thép rất nặng, nhưng lại có thể nổi trên mặt nước! Bệ hạ, các vị đại nhân, có biết nguyên lý của nó là gì không?”

“Cái này… không biết!” Mọi người lắc đầu quầy quậy.

Một vị đại nhân không nhịn được mà hỏi: “Lâm ti nghiệp, cục sắt này nặng như thế sao lại nổi trên mặt nước được? Như thế chẳng hợp lý chút nào cả!”

“Là do lực nổi!” Lâm Bắc Phàm mím cười và đáp: “Nước có lực nổi vì vậy có thể nâng mái chèo, có thể làm chiếc lá rụng xuống nổi lên khỏi mặt nước, thậm chí còn có thể làm vạn vật nổi lên, tất nhiên sắt thép cũng không phải ngoại lệ! Những thứ không nổi lên là vì chưa đạt đủ điều kiện mà thôi!”

Mọi người gật đầu nửa hiếu nửa không.

Nhưng trước mặt Lâm Bất Phàm, bọn họ vần tỏ vẻ đã hiếu rõ cả rồi.

Chí có nữ đế là trông có vẻ đang tập

42,3?//. 2/7



trung suy nghĩ nhất, nàng vần đang nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm không chớp mắt.

“Lâm ti nghiệp, nghiên cứu mấy thứ này thì có tác dụng gì chú? Có thể an bang trị quốc hay không? Có thể dẹp loạn cứu dân hay không? Nếu không thể thì chỉ là thứ trò chơi vớ vẩn mà thôi, chẳng đáng để ý!” Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu chế giễu.

“Cao đại nhân, tầm nhìn của ngươi hạn hẹp quá rồi đấy!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, chắp tay nói: “Bệ hạ và các vị đại nhân, các vị thử nghĩ xem, nếu chúng ta nghiên cứu thông suốt nguyên lý này và chế tạo thuyền sắt cỡ lớn vậy thủy quân của Đại Võ ta sẽ ra sao?”

Sắc mặt mọi người liên lục thay đổi, mở to mắt há hốc miệng.

“Chếtạo thuyền sắt cỡ lớn, chuyện này…”

“Dùng sắt thép để chế tạo thuyền, sao mà làm được chú?”

“Nhưng nếu làm được thuyền sắt cỡ lớn thì… ôi!”

“Ôi!!”

Mọi người đều hít ngược một ngụm khí lạnh.

Ánh mẳt Lâm Bẳc Phàm trở nên nhiệt huyết: “Nếu chúng ta có thể chế tạo được thuyền sắt cỡ lỡn thì chắc chắn có thế dễ dàng di chuyển tới các vùng nước lớn, đánh đâu thắng đó không gì cân nổi, không ai ngăn nổi! Thủy quân của Đại Võ chúng ta từ giờ sẽ chẳng phải sợ gì nữa!”

Mọi người gật đầu theo bân năng.

“Bệ hạ, các vị đại nhân, các vị có còn cám thấy nghiên cứu thứ này là chuyện vô dụng nữakhông?” Lâm Bắc Phàm khẽ mím cười.

Ai nấy đều im lặng.

Chỉ có nữ đế gật đầu tán thưởng: “Lâm ái khanh, ngươi nói có lý lắm!”

Giọng nàng chứa đầy vẻ mong đợi: “Nếu một ngày nào đó Đại Võ chúng ta thực sự chế tạo được thuyền sắt cỡ lớn, chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, uy chấn các nước! Thống trị thủy vực lớn và hải vực chỉ còn là chuyện sóm muộn mà thôi!”

“Lâm ái khanh, cả vị học trò này nữa, nhất định các ngươi phải tiếp tục tiến hành

cuộc nghiên cứu này! Đợi tới khi chế tạo được thuyền sắt cỡ lớn, nhất định trầm sẽ ban thưởng thật nhiều!’1

Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Vi thần tuân chỉ!”



Học trò tên là Hải Thiên kia mừng muốn phát điên: “Học trò tuân chỉ!”

Sau đó, Lâm Bắc Phàm đưa mọi người đến một khoảng sân rộng.

ở đó có vài học trò đang loay hoay với một thứ gì đó trông giống như quả bóng hơi.

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Bệ hạ, các vị đại nhân, trước khi giới thiệu thứ này, vi thần muốn hỏi các vi một câu, các vị cảm thấy liệu con người có thể bay lên trời được không?”

“Sao lại như thế được, con người thì làm sao mà bay được cơ chứ?”

“Cho dù có là cường giả đỉnh cấp Nhất phẩm Đại Tông Sư tối cao cũng chỉ có thể nháy lên cao hơn bình thường một chút, giữ cơ thể trên không trung lâu hơn một chút mà thôi! Muốn bay lên đến tận trời thì tuyệt đối không thế!”

“Có lẽ chỉ có thần tiên mới có bản lĩnh

này mà thôi!”

Mọi người lắc đầu quầy quậy.

Lâm Bắc Phàm chỉ vào một quả bóng hơi khá lớn, cười nói: “Nhưng thứ này của vi thần lại có thể làm được đấy!”

Mọi người ở đây lập tức ồn ào cả lên.

“Không thể nào!”

“Tuyệt đối không thế nào!”

“Mời các vị xem!”

Theo hiệu lệnh của Lâm Bắc Phàm, mấy học trò châm lửa vào phía dưới, quả bóng hơi bắt đầu phình to ra.

Sau đó, dưới ánh mắt đầy ngạc nhiên của mọi người, nó chậm rãi bay lên không trung.

Bay cao đến bảy, tám trượng, cũng may bên dưới có một sợi dây thừng giữ lại, nếu không thì nó sẽ thật sự bay đi mất.

“Bay lên thật rồi kìa!”

“Bay lên rồi!”

“Sao lại như thê’được?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook