Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 400: Bị giết như này nè
KK Cố Hương
25/01/2024
Phá Quân ta kề đao bên cổ Lâm Bắc Phàm, nghiêm giọng hỏi: “Ngươi có biết Cô Lang, Hồng Nương Tử và Ma Đồng đang ở đâu không?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cách bình tĩnh: “Ta biết!”
Phá Quân hí hửng: “Mau nói cho lão phu bọn họ thế nào rồi?”
Lâm Bắc Phàm đáp: “Chết rồi!”
Mặc dù Phá Quân đã có dự cảm này từ lâu song hắn ta vẫn không thể chấp nhận được: “Bị ai giết chết?”
Lâm Bắc Phàm chỉ vào chính mình: “Tal” Phá Quân sững sờ: “Ngươi?” “Đúng vậy, chính là ta!”
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, đoạn giơ tay ra: “Ngươi xem, ta giết họ như thế này này!”
Một lát sau, Lâm Bắc Phàm ra khỏi nhà xí, còn bên trong nhà xí có thêm một vũng nước lạnh.
Hắn trở về phòng bao, Quách đầu mục của Lục Phiến Môn vẫn đang mượn rượu giải sầu: “Lâm đại nhân, ngươi nói xem bản quan đã lật tung cả kinh thành lên chỉ vì muốn tra xét, ấy vậy mà vẫn chẳng tìm được kẻ. nào là sao?”
“Chắc là bọn chúng trốn trong nhà xí!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười và ngồi xuống: “Đừng nhắc đến mấy chuyện phiền lòng nữa, chúng ta uống rượu!”
“Đúng đúng, uống rượu thôi!”
Ở một bên khác, đã liên tiếp ba ngày mà môn chủ Thiên Môn vẫn chưa nhận được tin tức từ Phá Quân.
Trong lòng hắn ta dấy lên một dự cảm chẳng lành: “Chẳng lẽ Phá Quân xảy ra chuyện rồi? Một người cẩn thận như hắn ta, lại có sức mạnh thì sao có thể gặp chuyện?”
Không điều tra cho ra ngô ra khoai thì lòng hắn ta sẽ thấp thỏm không yên, thế là hắn ta lại gọi một người nữa tới.
“Sát Tinh, Cô Lang, Ma Đồng, Hồng Nương Tử và cả Phá Quân đều vô âm bặt tín ở kinh thành, ngươi giúp ta đi điều tra chuyện này! Tại kinh thành có rất nhiều cao thủ, ngươi nhớ phải hành sự cẩn thận, đừng có để bị lộ, biết chưa?”
“Vâng thưa môn chủ!”
Sát Tinh nhận lệnh tới kinh thành.
Dựa theo thư tín trước đó, hắn điều tra được cái đình viện hoang tàn kia, phát hiện nó đã bị thiêu hủy, hắn ta bỗng thấy lòng mình nặng nề.
Theo thư thì bọn họ chuẩn bị đi giết phủ thừa và các. quan viên trong phủ nha.
“Chắc là sự việc bị bại lộ nên mới bị cao thủ của triều đình bao vây, lành ít dữ nhiều! Mình có thể trà trộn tới bắt phủ thừa để hỏi, có lẽ hắn sẽ biết được gì đói”
Thế là một buổi tối, hai người lại gặp nhau bền trong nhà xí.
Lâm Bắc Phàm nhìn người trước mắt, hắn bất lực vô cùng: “Ta nói chứ các ngươi hết người này đến người khác... đi tìm đường chết mà hăng hái thế? Muốn chết thì cũng đổi sang nơi nào phong thủy tốt chút đi, đừng có chọn nhà xí nữa, ngươi không thấy ghê nhưng ta thì cói"
Sát Tỉnh sững sờ: “Ngươi nói thế là có ý gì?”
“Ý ta là thế này!"
Lâm Bắc Phàm vươn tay ấn lên đầu Sát Tinh. Một lát sau, Sát Tỉnh bèn bị nước cuốn đi.
“Đúng là xúi quẩy!” Lâm Bắc Phàm bực mình rời đi.
Lại ba ngày trôi qua và môn chủ Thiên Môn không nhận được thông tin gì từ Sát Tinh. Trong lòng hắn ta vỡ lẽ, Sát Tinh xảy ra chuyện rồi! Trái tim hắn ta đau đến mức rỉ máu!
Phải biết rằng tới nay đã có năm vị Tiên Thiên mất tích!
Cao thủ Tiên Thiên không phải thứ muốn có là có!
Muốn bồi dưỡng được một vị cao thủ Tiên Thiên, ngoại trừ bản thân người đó có thiên phú ra thì cần tiêu tốn rất nhiều tài nguyên.
Hắn ta đã bỏ ra hơn ba mươi năm mới bồi dưỡng được mười vị Tiên Thiên!
Ấy vậy mà chưa đến một tháng đã mất mất năm người! Đây đúng là một tổn thất vô cùng lớn!
Hiện giờ hắn ta không dám phái cao thủ Tiên Thiên tới kinh thành nữa, chỉ sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
“Triều đình, chuyện này ta sẽ ghi nhớ chờ ngày báo thù!”
Môn chủ Thiên Môn tạm thời nhún nhường, song Lâm Bắc Phàm lại không vui.
Hắn đâu có trêu chọc Thiên Môn, ấy vậy mà Thiên Môn cứ năm lần bảy lượt phái người tới làm loạn kinh thành, mà lần nào cũng ra tay với hắn, tưởng hắn dễ bắt nạt lắm à?
Nếu không phải hắn sở hữu võ công tuyệt thế thì đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi! Tông Sư không thể bị sỉ nhục như vậy, hắn nhất định phải báo thù!
Song tiếc rằng hiện giờ hắn đang làm phủ thừa trong kinh thành, kiêm tế tửu Quốc Tử Giám, là trọng thần trong triều đình nên không thể rời khỏi kinh thành và tiêu diệt sào huyệt của đối phương, hản chỉ đành nghĩ cách khác mà thôi.
Hôm ấy, Lâm Bắc Phàm mời Quách đầu mục của Lục Phiến Môn về nhà mình.
Trông thấy vẻ u sầu của Quách đầu mục, hắn cười: “Vẫn đang đau đầu chuyện Thiên Môn sao?”
“Đương nhiên rồi, bọn chúng còn chưa bị tiêu diệt thêm một ngày thì lão phu mất ăn mất ngủ thêm một ngày!”
Quách đầu mục cười khổ: “Nhất là gần đây có điều tra được chuyện Cô Lang, Hồng Nương Tử, Ma Đồng cùng hai vị Tiên Thiên khác đã mất tích, không biết hành tung ra sao, hay là đang mưu đồ chuyện gì! Hôm nay vẫn chưa tra ra, lão phu không thể buông lỏng cảnh giác!”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, không biết bọn họ đã bị xối đi đâu rồi, ngươi mãi mãi không điều tra ra đâu.
“Bản quan có một cách có thể đả thương Thiên Môn nghiêm trọng, giúp Quách đại nhân giải sầu, ngươi có muốn biết không?”
Lâm Bắc Phàm nói bằng giọng điệu mê hoặc vô cùng.
Hai mắt Quách đại nhân sáng rực, hắn ta vội bảo: “Lâm đại nhân, ngươi có cách thật à? Mau nói đi!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cách bình tĩnh: “Ta biết!”
Phá Quân hí hửng: “Mau nói cho lão phu bọn họ thế nào rồi?”
Lâm Bắc Phàm đáp: “Chết rồi!”
Mặc dù Phá Quân đã có dự cảm này từ lâu song hắn ta vẫn không thể chấp nhận được: “Bị ai giết chết?”
Lâm Bắc Phàm chỉ vào chính mình: “Tal” Phá Quân sững sờ: “Ngươi?” “Đúng vậy, chính là ta!”
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, đoạn giơ tay ra: “Ngươi xem, ta giết họ như thế này này!”
Một lát sau, Lâm Bắc Phàm ra khỏi nhà xí, còn bên trong nhà xí có thêm một vũng nước lạnh.
Hắn trở về phòng bao, Quách đầu mục của Lục Phiến Môn vẫn đang mượn rượu giải sầu: “Lâm đại nhân, ngươi nói xem bản quan đã lật tung cả kinh thành lên chỉ vì muốn tra xét, ấy vậy mà vẫn chẳng tìm được kẻ. nào là sao?”
“Chắc là bọn chúng trốn trong nhà xí!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười và ngồi xuống: “Đừng nhắc đến mấy chuyện phiền lòng nữa, chúng ta uống rượu!”
“Đúng đúng, uống rượu thôi!”
Ở một bên khác, đã liên tiếp ba ngày mà môn chủ Thiên Môn vẫn chưa nhận được tin tức từ Phá Quân.
Trong lòng hắn ta dấy lên một dự cảm chẳng lành: “Chẳng lẽ Phá Quân xảy ra chuyện rồi? Một người cẩn thận như hắn ta, lại có sức mạnh thì sao có thể gặp chuyện?”
Không điều tra cho ra ngô ra khoai thì lòng hắn ta sẽ thấp thỏm không yên, thế là hắn ta lại gọi một người nữa tới.
“Sát Tinh, Cô Lang, Ma Đồng, Hồng Nương Tử và cả Phá Quân đều vô âm bặt tín ở kinh thành, ngươi giúp ta đi điều tra chuyện này! Tại kinh thành có rất nhiều cao thủ, ngươi nhớ phải hành sự cẩn thận, đừng có để bị lộ, biết chưa?”
“Vâng thưa môn chủ!”
Sát Tinh nhận lệnh tới kinh thành.
Dựa theo thư tín trước đó, hắn điều tra được cái đình viện hoang tàn kia, phát hiện nó đã bị thiêu hủy, hắn ta bỗng thấy lòng mình nặng nề.
Theo thư thì bọn họ chuẩn bị đi giết phủ thừa và các. quan viên trong phủ nha.
“Chắc là sự việc bị bại lộ nên mới bị cao thủ của triều đình bao vây, lành ít dữ nhiều! Mình có thể trà trộn tới bắt phủ thừa để hỏi, có lẽ hắn sẽ biết được gì đói”
Thế là một buổi tối, hai người lại gặp nhau bền trong nhà xí.
Lâm Bắc Phàm nhìn người trước mắt, hắn bất lực vô cùng: “Ta nói chứ các ngươi hết người này đến người khác... đi tìm đường chết mà hăng hái thế? Muốn chết thì cũng đổi sang nơi nào phong thủy tốt chút đi, đừng có chọn nhà xí nữa, ngươi không thấy ghê nhưng ta thì cói"
Sát Tỉnh sững sờ: “Ngươi nói thế là có ý gì?”
“Ý ta là thế này!"
Lâm Bắc Phàm vươn tay ấn lên đầu Sát Tinh. Một lát sau, Sát Tỉnh bèn bị nước cuốn đi.
“Đúng là xúi quẩy!” Lâm Bắc Phàm bực mình rời đi.
Lại ba ngày trôi qua và môn chủ Thiên Môn không nhận được thông tin gì từ Sát Tinh. Trong lòng hắn ta vỡ lẽ, Sát Tinh xảy ra chuyện rồi! Trái tim hắn ta đau đến mức rỉ máu!
Phải biết rằng tới nay đã có năm vị Tiên Thiên mất tích!
Cao thủ Tiên Thiên không phải thứ muốn có là có!
Muốn bồi dưỡng được một vị cao thủ Tiên Thiên, ngoại trừ bản thân người đó có thiên phú ra thì cần tiêu tốn rất nhiều tài nguyên.
Hắn ta đã bỏ ra hơn ba mươi năm mới bồi dưỡng được mười vị Tiên Thiên!
Ấy vậy mà chưa đến một tháng đã mất mất năm người! Đây đúng là một tổn thất vô cùng lớn!
Hiện giờ hắn ta không dám phái cao thủ Tiên Thiên tới kinh thành nữa, chỉ sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
“Triều đình, chuyện này ta sẽ ghi nhớ chờ ngày báo thù!”
Môn chủ Thiên Môn tạm thời nhún nhường, song Lâm Bắc Phàm lại không vui.
Hắn đâu có trêu chọc Thiên Môn, ấy vậy mà Thiên Môn cứ năm lần bảy lượt phái người tới làm loạn kinh thành, mà lần nào cũng ra tay với hắn, tưởng hắn dễ bắt nạt lắm à?
Nếu không phải hắn sở hữu võ công tuyệt thế thì đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi! Tông Sư không thể bị sỉ nhục như vậy, hắn nhất định phải báo thù!
Song tiếc rằng hiện giờ hắn đang làm phủ thừa trong kinh thành, kiêm tế tửu Quốc Tử Giám, là trọng thần trong triều đình nên không thể rời khỏi kinh thành và tiêu diệt sào huyệt của đối phương, hản chỉ đành nghĩ cách khác mà thôi.
Hôm ấy, Lâm Bắc Phàm mời Quách đầu mục của Lục Phiến Môn về nhà mình.
Trông thấy vẻ u sầu của Quách đầu mục, hắn cười: “Vẫn đang đau đầu chuyện Thiên Môn sao?”
“Đương nhiên rồi, bọn chúng còn chưa bị tiêu diệt thêm một ngày thì lão phu mất ăn mất ngủ thêm một ngày!”
Quách đầu mục cười khổ: “Nhất là gần đây có điều tra được chuyện Cô Lang, Hồng Nương Tử, Ma Đồng cùng hai vị Tiên Thiên khác đã mất tích, không biết hành tung ra sao, hay là đang mưu đồ chuyện gì! Hôm nay vẫn chưa tra ra, lão phu không thể buông lỏng cảnh giác!”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, không biết bọn họ đã bị xối đi đâu rồi, ngươi mãi mãi không điều tra ra đâu.
“Bản quan có một cách có thể đả thương Thiên Môn nghiêm trọng, giúp Quách đại nhân giải sầu, ngươi có muốn biết không?”
Lâm Bắc Phàm nói bằng giọng điệu mê hoặc vô cùng.
Hai mắt Quách đại nhân sáng rực, hắn ta vội bảo: “Lâm đại nhân, ngươi có cách thật à? Mau nói đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.