Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 851: Các nước tập trung xâu xé
KK Cố Hương
21/04/2024
Thái tử là người thừa kế hoàng vị danh chính ngôn thuận, hơn nữa còn sở hữu thế lực Đông cung mạnh mẽ nhất, cho nên nhất định phải nhân lúc thái tử còn chưa trở về mà tiêu diệt phe phái của hắn ta, diệt trừ mối đe dọa to lớn này.
Vì thế các thế lực nhao nhao uy hiếp vây cánh của thái tử, hoặc là gia nhập vào một thế lực nào đó để tự bảo vệ mình, hoặc là đợi chết.
Một vì đại thần ý chí không kiên định, để bảo vệ tính mạng của mình và gia tộc không thể không thay đối môn đình.
Cứ như thế, ngày thế lực Đông cung sụp đố đã không còn xa nữa…
Trừ chuyện này ra, các quốc gia xung quanh Đại Hạ đều như hố đói rình mồi, dù sao thì Đại Hạ cũng chính là một miếng thịt béo bở!
Bọn họ chiếm giữ vùng đất trù phú, sở hữu rất nhiều tài nguyên, bất cứ quốc gia nào cũng muốn cắn một miếng!
Trước đây Đại Hạ thịnh vượng nên không có cơ hội, nhưng bây giờ đã khác rồi.
Đại Hạ của hiện tại ngập trong tiếng kêu than, dân chúng đều phất cờ khởi nghĩa. Trong triều đình, các đại hoàng tử, hoàng tôn vì hoàng vị mà tranh quyền đoạt lợi, đấu đá lẫn nhau. Trong
giang hồ, một vài môn phái cũng không an phận.
Chiến hỏa đã cuộn lên khắp toàn quốc, loạn đến mức không còn như xưa, đây chính là cơ hội nghìn năm có một! Nếu lúc này không công thành đoạt đất thì còn đợi đến khi nào nữa?
Sở dĩ chần chừ không hành động là còn đang đợi thái độ của một nước lớn khác, chính là Đại Võ hoàng triều. Đại Võ hoàng triều là quốc gia mạnh nhất tiếp giáp với Đại Hạ, cũng là quốc gia có mối đe dọa lớn nhất đổi với Đại Hạ. chỉ cần Đại Võ hành động thì bọn họ cũng sẽ lập tức hành động, chia cắt lãnh thổ Đại Hạ.
Đại Võ ăn thịt thì bọn họ húp canh.
Đương nhiên Đại Võ sẽ không bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế, bọn họ tuyên bổ với bên ngoài một cách vô cùng khoa trương: Vùng cực Đông cách Giang Đông bốn trăm dặm về phía Đông, lấy dãy núi Bạch Hố ranh giới, trong khoảng một trăm hai mươi vạn mét vuông đều sẽ thuộc về Đại Võ, những địa bàn khác các ngươi cứ tự nhiên!” Những quốc gia khác nghe được lập tức cảm thấy ổn thỏa, Đại Võ chỉ cần vùng cực Đông, những nơi khác thì tùy bọn họ.
Vì thế bọn họ lập tức xuất binh tranh giành địa bàn mà mình nhìn trúng.
Đại Hạ hoàng triều nghe được mà giận dữ vô cùng.
“Vùng cực Đông xưa nay là lãnh thổ không thể chia cắt khỏi triều ta!”
“Đại Võ bọn họ lại nhân lúc triều ta loạn lạc mà xuất binh xâm chiếm, thế có khác gì phường trộm cướp đâu!”
“Còn có một chút phong phạm gì của nước lớn nữa không?”
“Chúng ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!”
Thế nhưng, cho dù có không đồng ý đến đâu thì cũng vô dụng hết.
Vì bây giờ Đại Hạ thật sự quá loạn, hoàng triều loạn, dân gian cũng loạn, giang hồ lại càng loạn hơn, đến đâu cũng loạn như cào cào.
Ngay cả trong nước mình mà bọn họ còn không xử lý được, huống chi là chống lại Đại Võ ngày càng đi lên như thế?
Dân chúng Đại Hạ ở vùng cực Đông đều sợ hết hồn!
Đại Võ định đánh tới đây rồi, mau chạy thôi!
Bằng không, không chết dưới gót sắt của Đại Võ cũng sẽ bị Đại Hạ bắt đi tòng quân, chết thế nào cũng không biết!
Vùng cực Đông lập tức biến thành chôn hoang vu.
Còn có các khu vực biên cảnh khác của Đại
Hạ, dân chúng cũng chạy trốn, chạy tới những nơi khác, chạy vào trong rừng rậm núi sâu, chạy khỏi nơi chiến loạn sắp xảy ra.
Dưới tình hình như thế, chiến tranh ở biên cảnh cuối cùng cũng bắt đầu.
Nhưng bên nố phát súng đầu tiên không phải Đại Võ mà là các quốc gia nhỏ khác.
Vùng đất của bọn họ khá cằn cỗi, tài nguyện cũng khá ít cho nên nôn nóng xuất binh tới Đại Hạ để giành lấy một mảnh đất, nâng cao sức mạnh của mình.
Nhưng lại xuất sư không thuận lợi.
Tuy rằng Đại Hạ không được cho lắm nhưng lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa, thuyền nát vẫn còn ba phần đinh, không phải là người mà các nước nhỏ này có thể chọc vào.
Vừa mới xuất binh đã bị đại quân biên cương của Đại Hạ chặn lại, không xông vào được.
Vì thế mọi người lại nhìn về phía Đại Võ với vẻ chờ mong.
Hy vọng Đại Võ có thể xuất binh nhanh nhất có thể, đánh hạ đường biên giới của đối phương, tạo ra cơ hội cho bọn họ.
Lúc này, Đại Võ đưa ra một kiến nghị là các quốc gia liên hợp lại với nhau, binh lực cũng kết hợp lại, tố chức thành đại quân liên minh phạt Hạ,
cùng nhau thảo phạt Đại Hạ.
Sau khi đánh hạ lãnh thổ của Đại Hạ lại dựa theo tình hình các bên bỏ lực mà phân chia lãnh thổ. Bằng cách này, lợi ích mà mọi người có thể nhận được sẽ lớn hơn, hơn nữa còn giảm thiểu thương vong.
Các quốc gia nghe mà vô cùng động lòng, tố chức thành đại quân liên minh phạt Hạ quả thật có thể lấy được lợi cần phải ích lớn hơn, hơn nữa còn giảm thiếu thương vong. Hơn nữa cách hợp tác thế nào, cách phối hợp ra sao, bạc kỹ hơn.
Vì thế, Đại Võ gửi lời mời chân thành, mời các quốc gia tới Đại Võ tiến hành thảo luận.
Các quốc gia đều hưởng ứng, phái đại diện đi.
Đại Hạ lại một lận nữa tức phát điên, lên án mạnh mẽ Đại Võ và các quốc gia khác. Nhưng khônq ai thèm để ý.
Vì thế các thế lực nhao nhao uy hiếp vây cánh của thái tử, hoặc là gia nhập vào một thế lực nào đó để tự bảo vệ mình, hoặc là đợi chết.
Một vì đại thần ý chí không kiên định, để bảo vệ tính mạng của mình và gia tộc không thể không thay đối môn đình.
Cứ như thế, ngày thế lực Đông cung sụp đố đã không còn xa nữa…
Trừ chuyện này ra, các quốc gia xung quanh Đại Hạ đều như hố đói rình mồi, dù sao thì Đại Hạ cũng chính là một miếng thịt béo bở!
Bọn họ chiếm giữ vùng đất trù phú, sở hữu rất nhiều tài nguyên, bất cứ quốc gia nào cũng muốn cắn một miếng!
Trước đây Đại Hạ thịnh vượng nên không có cơ hội, nhưng bây giờ đã khác rồi.
Đại Hạ của hiện tại ngập trong tiếng kêu than, dân chúng đều phất cờ khởi nghĩa. Trong triều đình, các đại hoàng tử, hoàng tôn vì hoàng vị mà tranh quyền đoạt lợi, đấu đá lẫn nhau. Trong
giang hồ, một vài môn phái cũng không an phận.
Chiến hỏa đã cuộn lên khắp toàn quốc, loạn đến mức không còn như xưa, đây chính là cơ hội nghìn năm có một! Nếu lúc này không công thành đoạt đất thì còn đợi đến khi nào nữa?
Sở dĩ chần chừ không hành động là còn đang đợi thái độ của một nước lớn khác, chính là Đại Võ hoàng triều. Đại Võ hoàng triều là quốc gia mạnh nhất tiếp giáp với Đại Hạ, cũng là quốc gia có mối đe dọa lớn nhất đổi với Đại Hạ. chỉ cần Đại Võ hành động thì bọn họ cũng sẽ lập tức hành động, chia cắt lãnh thổ Đại Hạ.
Đại Võ ăn thịt thì bọn họ húp canh.
Đương nhiên Đại Võ sẽ không bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế, bọn họ tuyên bổ với bên ngoài một cách vô cùng khoa trương: Vùng cực Đông cách Giang Đông bốn trăm dặm về phía Đông, lấy dãy núi Bạch Hố ranh giới, trong khoảng một trăm hai mươi vạn mét vuông đều sẽ thuộc về Đại Võ, những địa bàn khác các ngươi cứ tự nhiên!” Những quốc gia khác nghe được lập tức cảm thấy ổn thỏa, Đại Võ chỉ cần vùng cực Đông, những nơi khác thì tùy bọn họ.
Vì thế bọn họ lập tức xuất binh tranh giành địa bàn mà mình nhìn trúng.
Đại Hạ hoàng triều nghe được mà giận dữ vô cùng.
“Vùng cực Đông xưa nay là lãnh thổ không thể chia cắt khỏi triều ta!”
“Đại Võ bọn họ lại nhân lúc triều ta loạn lạc mà xuất binh xâm chiếm, thế có khác gì phường trộm cướp đâu!”
“Còn có một chút phong phạm gì của nước lớn nữa không?”
“Chúng ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!”
Thế nhưng, cho dù có không đồng ý đến đâu thì cũng vô dụng hết.
Vì bây giờ Đại Hạ thật sự quá loạn, hoàng triều loạn, dân gian cũng loạn, giang hồ lại càng loạn hơn, đến đâu cũng loạn như cào cào.
Ngay cả trong nước mình mà bọn họ còn không xử lý được, huống chi là chống lại Đại Võ ngày càng đi lên như thế?
Dân chúng Đại Hạ ở vùng cực Đông đều sợ hết hồn!
Đại Võ định đánh tới đây rồi, mau chạy thôi!
Bằng không, không chết dưới gót sắt của Đại Võ cũng sẽ bị Đại Hạ bắt đi tòng quân, chết thế nào cũng không biết!
Vùng cực Đông lập tức biến thành chôn hoang vu.
Còn có các khu vực biên cảnh khác của Đại
Hạ, dân chúng cũng chạy trốn, chạy tới những nơi khác, chạy vào trong rừng rậm núi sâu, chạy khỏi nơi chiến loạn sắp xảy ra.
Dưới tình hình như thế, chiến tranh ở biên cảnh cuối cùng cũng bắt đầu.
Nhưng bên nố phát súng đầu tiên không phải Đại Võ mà là các quốc gia nhỏ khác.
Vùng đất của bọn họ khá cằn cỗi, tài nguyện cũng khá ít cho nên nôn nóng xuất binh tới Đại Hạ để giành lấy một mảnh đất, nâng cao sức mạnh của mình.
Nhưng lại xuất sư không thuận lợi.
Tuy rằng Đại Hạ không được cho lắm nhưng lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa, thuyền nát vẫn còn ba phần đinh, không phải là người mà các nước nhỏ này có thể chọc vào.
Vừa mới xuất binh đã bị đại quân biên cương của Đại Hạ chặn lại, không xông vào được.
Vì thế mọi người lại nhìn về phía Đại Võ với vẻ chờ mong.
Hy vọng Đại Võ có thể xuất binh nhanh nhất có thể, đánh hạ đường biên giới của đối phương, tạo ra cơ hội cho bọn họ.
Lúc này, Đại Võ đưa ra một kiến nghị là các quốc gia liên hợp lại với nhau, binh lực cũng kết hợp lại, tố chức thành đại quân liên minh phạt Hạ,
cùng nhau thảo phạt Đại Hạ.
Sau khi đánh hạ lãnh thổ của Đại Hạ lại dựa theo tình hình các bên bỏ lực mà phân chia lãnh thổ. Bằng cách này, lợi ích mà mọi người có thể nhận được sẽ lớn hơn, hơn nữa còn giảm thiểu thương vong.
Các quốc gia nghe mà vô cùng động lòng, tố chức thành đại quân liên minh phạt Hạ quả thật có thể lấy được lợi cần phải ích lớn hơn, hơn nữa còn giảm thiếu thương vong. Hơn nữa cách hợp tác thế nào, cách phối hợp ra sao, bạc kỹ hơn.
Vì thế, Đại Võ gửi lời mời chân thành, mời các quốc gia tới Đại Võ tiến hành thảo luận.
Các quốc gia đều hưởng ứng, phái đại diện đi.
Đại Hạ lại một lận nữa tức phát điên, lên án mạnh mẽ Đại Võ và các quốc gia khác. Nhưng khônq ai thèm để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.