Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 431: Cảm ơn Cao đại nhân!
KK Cố Hương
04/02/2024
Vẻ mặt của Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu có hơi mất tự nhiên, trên gương mặt hơi nhăn nheo nặn ra một nụ cười khá miễn cưỡng, chắp tay nói: “Lâm đại nhân, còn không phải lão phu không có việc không lên điện Tam Bảo hay sao, có vài chuyện muốn bí mật nói với Lâm đại nhân! Đúng rồi, đây là một ít quà mà lão phu mang tới, mong đại nhân nhận chol”
Lâm Bắc Phàm nhìn qua, phát hiện quà mà Cao Thiên Diệu mang tới thật sự không ít.
Có văn phòng tứ bảo, có thư họa, có tranh chữ, còn có cả ngọc điêu khắc, thoạt nhìn toàn là món quà phong nhã nhưng giá trị lại vô cùng xa xỉ.
Ví dụ như bức tranh chữ đó chính là tác phẩm của một vị đại sư, giá thị trường đã hét đến sáu nghìn lượng bạc rồi.
Những thứ khác cũng có giá trị tương đương.
Có thể nói, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cũng đã tốn khá nhiều tâm tư cho phần quà này.
“Vậy mà lại là quà của Cao đại nhân à, vậy bản quan xin mặt dày nhận lấy! Đại Lực, mấy thứ này đều là đồ tốt, trực tiếp chuyển vào trong thư phòng cho ta!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.
“Vâng, thưa thiếu gia Đại Lực và Tiểu Thúy cùng chuyển đồ ra đằng sau.
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm không có vẻ gì là bất mãn, còn nhận đồ của mình, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu mới lén thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, Tiểu Thúy bưng trà lên rồi che trái che phải, chỉ còn lại hai người Lâm Bắc Phàm.
“Bây giờ đã không còn ai nữa, Cao đại nhân có lời gì thì cứ nói thẳng đi, hạ quan xin rửa tai lắng nghe!”
“Khụ khụ, Lâm đại nhân, bản quan nói thẳng vào vấn đề nhé, lần này bản quan đại diện cho Cao gia ở Bắc Vực!”
Ánh mắt của Cao Thiên Diệu trở nên nghiêm túc nhưng vẻ mặt vẫn không được tự nhiên cho lắm, hắn ta nhỏ giọng nói: “Cao gia ở Bắc Vực chúng ta hy vọng có thể nhận được độc quyền bán xi măng, vẫn mong ngươi dàn xếp cho một chút!”
Lâm Bắc Phàm cười thầm, ngươi cũng có lúc cầu đến ta cơ đấy! Cao gia ở Bắc Vực là một thế gia đại tộc truyền thừa hơn nghìn năm nay!
Gia tộc này vô cùng giỏi, mỗi một triều đại và mỗi một thế hệ đều bồi dưỡng ra rất nhiều người trí thức ưu tú vào triều làm quan, thực lực vô cùng hùng hậu.
Lúc thực lực lớn mạnh nhất, trong triều đình có một phần ba người đều là người của bọn họ, ảnh hưởng đến chính sách của cả một quốc gia, ngay cả hoàng đế đương triều cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà làm việc.
Chỉ là sau đó cùng với chế độ khoa cử được mở rộng, còn có phổ cập sách vở nên địa vị của bọn họ đã giảm mạnh, nhưng sức ảnh hưởng đối với triều đình vẫn vô cùng to lớn như cũ.
Cao Thiên Diệu chính là đại diện kiệt xuất nhất ở thế hệ này của bọn họ, làm đến vị trí thượng thư nhị phẩm đương triều, có thể coi là quyền cao chức trọng, phúc đến toàn bộ gia tộc.
Bất cứ thế gia đại tộc nào phát triển cũng đều cần tiền tài.
Vừa vặn lúc này, Lâm Bắc Phàm đẩy ra một thần khí như xi măng này, ai có thể bỏ qua cho được?
Cho nên Cao gia ở Bắc Vực đã động lòng rồi, giựt giây Cao Thiên Diệu tới đây.
Dù Cao Thiên Diệu có không bằng lòng đến đâu nhưng vì Cao gia nhất định phải tới đây tặng quà cho Lâm Bắc Phàm và cầu hắn giúp việc.
“Cao đại nhân, chuyện này có hơi khó giải quyết nha!”
Lâm Bắc Phàm nhún vai, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Trên hoàng bảng đã viết cả rồi, mười người cống hiến nhiều nhất mới có thể nhận được độc quyền bán xi măng, nếu bản quan không làm việc dựa theo quy tắc vậy đó chính là khi quân phạm thượng, đây chính là tội rớt đầu đấy, bản quan không gánh nổi đâu!”
Cao Thiên Diệu đảo trăng mắt nhìn hắn.
Chuyện khi quân phạm thượng ngươi làm còn ít sao?
Bản quan cũng chẳng thèm nói ngươi!
“Lâm đại nhân, bản quan cũng biết chuyện này khó cho nên bản quan chỉ hy vọng ngươi dàn xếp trong phạm vi quy tắc cho phép, ví dụ như...”
Cao Thiên Diệu nhỏ giọng bảo: “Có thể nói cho lão phu biết trước mắt độ cống hiến của Cao gia xếp hạng mấy, phía trước có những ai, đã cống hiến bao nhiêu! Như vậy lão phu cũng dễ làm việc hơn!”
Nói xong, hắn ta móc ra tờ ngân phiếu mười vạn lượng từ trong lòng.
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Cao đại nhân, thêm tí đi!”
Khóe miệng của Cao Thiên Diệu giật một cái, lại móc thêm hai tờ ngân phiếu nữa ra, gom đủ hai mươi vạn lượng.
“Cảm ơn Cao đại nhân!”
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nhét tiền vào trong lòng: “Cao đại nhân đã hào. phóng vậy hạ quan cũng không thể nhỏ nhen, ta sẽ nói cho ngươi biết vậy!”
Hắn cúi đầu, nhỏ giọng bảo: “Trước mắt độ cống hiến của nhà họ Cao các ngươi xếp hạng mười hai, về phần những người xếp trước Cao gia lần lượt là... số cống hiến của bọn họ lần lượt là...”
Cao Thiên Diệu nghe xong mà sợ bay màu: “Không ngờ mấy đại tộc đó lại chịu chơi như vậy, có vài tay thương gia bình thường toàn im hơi lặng tiếng, vậy mà lại có tiền như thế.”
Lâm Bắc Phàm nhìn qua, phát hiện quà mà Cao Thiên Diệu mang tới thật sự không ít.
Có văn phòng tứ bảo, có thư họa, có tranh chữ, còn có cả ngọc điêu khắc, thoạt nhìn toàn là món quà phong nhã nhưng giá trị lại vô cùng xa xỉ.
Ví dụ như bức tranh chữ đó chính là tác phẩm của một vị đại sư, giá thị trường đã hét đến sáu nghìn lượng bạc rồi.
Những thứ khác cũng có giá trị tương đương.
Có thể nói, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cũng đã tốn khá nhiều tâm tư cho phần quà này.
“Vậy mà lại là quà của Cao đại nhân à, vậy bản quan xin mặt dày nhận lấy! Đại Lực, mấy thứ này đều là đồ tốt, trực tiếp chuyển vào trong thư phòng cho ta!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.
“Vâng, thưa thiếu gia Đại Lực và Tiểu Thúy cùng chuyển đồ ra đằng sau.
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm không có vẻ gì là bất mãn, còn nhận đồ của mình, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu mới lén thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, Tiểu Thúy bưng trà lên rồi che trái che phải, chỉ còn lại hai người Lâm Bắc Phàm.
“Bây giờ đã không còn ai nữa, Cao đại nhân có lời gì thì cứ nói thẳng đi, hạ quan xin rửa tai lắng nghe!”
“Khụ khụ, Lâm đại nhân, bản quan nói thẳng vào vấn đề nhé, lần này bản quan đại diện cho Cao gia ở Bắc Vực!”
Ánh mắt của Cao Thiên Diệu trở nên nghiêm túc nhưng vẻ mặt vẫn không được tự nhiên cho lắm, hắn ta nhỏ giọng nói: “Cao gia ở Bắc Vực chúng ta hy vọng có thể nhận được độc quyền bán xi măng, vẫn mong ngươi dàn xếp cho một chút!”
Lâm Bắc Phàm cười thầm, ngươi cũng có lúc cầu đến ta cơ đấy! Cao gia ở Bắc Vực là một thế gia đại tộc truyền thừa hơn nghìn năm nay!
Gia tộc này vô cùng giỏi, mỗi một triều đại và mỗi một thế hệ đều bồi dưỡng ra rất nhiều người trí thức ưu tú vào triều làm quan, thực lực vô cùng hùng hậu.
Lúc thực lực lớn mạnh nhất, trong triều đình có một phần ba người đều là người của bọn họ, ảnh hưởng đến chính sách của cả một quốc gia, ngay cả hoàng đế đương triều cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà làm việc.
Chỉ là sau đó cùng với chế độ khoa cử được mở rộng, còn có phổ cập sách vở nên địa vị của bọn họ đã giảm mạnh, nhưng sức ảnh hưởng đối với triều đình vẫn vô cùng to lớn như cũ.
Cao Thiên Diệu chính là đại diện kiệt xuất nhất ở thế hệ này của bọn họ, làm đến vị trí thượng thư nhị phẩm đương triều, có thể coi là quyền cao chức trọng, phúc đến toàn bộ gia tộc.
Bất cứ thế gia đại tộc nào phát triển cũng đều cần tiền tài.
Vừa vặn lúc này, Lâm Bắc Phàm đẩy ra một thần khí như xi măng này, ai có thể bỏ qua cho được?
Cho nên Cao gia ở Bắc Vực đã động lòng rồi, giựt giây Cao Thiên Diệu tới đây.
Dù Cao Thiên Diệu có không bằng lòng đến đâu nhưng vì Cao gia nhất định phải tới đây tặng quà cho Lâm Bắc Phàm và cầu hắn giúp việc.
“Cao đại nhân, chuyện này có hơi khó giải quyết nha!”
Lâm Bắc Phàm nhún vai, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Trên hoàng bảng đã viết cả rồi, mười người cống hiến nhiều nhất mới có thể nhận được độc quyền bán xi măng, nếu bản quan không làm việc dựa theo quy tắc vậy đó chính là khi quân phạm thượng, đây chính là tội rớt đầu đấy, bản quan không gánh nổi đâu!”
Cao Thiên Diệu đảo trăng mắt nhìn hắn.
Chuyện khi quân phạm thượng ngươi làm còn ít sao?
Bản quan cũng chẳng thèm nói ngươi!
“Lâm đại nhân, bản quan cũng biết chuyện này khó cho nên bản quan chỉ hy vọng ngươi dàn xếp trong phạm vi quy tắc cho phép, ví dụ như...”
Cao Thiên Diệu nhỏ giọng bảo: “Có thể nói cho lão phu biết trước mắt độ cống hiến của Cao gia xếp hạng mấy, phía trước có những ai, đã cống hiến bao nhiêu! Như vậy lão phu cũng dễ làm việc hơn!”
Nói xong, hắn ta móc ra tờ ngân phiếu mười vạn lượng từ trong lòng.
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Cao đại nhân, thêm tí đi!”
Khóe miệng của Cao Thiên Diệu giật một cái, lại móc thêm hai tờ ngân phiếu nữa ra, gom đủ hai mươi vạn lượng.
“Cảm ơn Cao đại nhân!”
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nhét tiền vào trong lòng: “Cao đại nhân đã hào. phóng vậy hạ quan cũng không thể nhỏ nhen, ta sẽ nói cho ngươi biết vậy!”
Hắn cúi đầu, nhỏ giọng bảo: “Trước mắt độ cống hiến của nhà họ Cao các ngươi xếp hạng mười hai, về phần những người xếp trước Cao gia lần lượt là... số cống hiến của bọn họ lần lượt là...”
Cao Thiên Diệu nghe xong mà sợ bay màu: “Không ngờ mấy đại tộc đó lại chịu chơi như vậy, có vài tay thương gia bình thường toàn im hơi lặng tiếng, vậy mà lại có tiền như thế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.