Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 717: Chiêu hàng tiếp
KK Cố Hương
15/02/2024
“Điện hạ, bọn họ thực sự không bị tổn thất gì cả! Bởi vì bọn họ đâu có đánh trận, tướng quân canh giữ thành Mạc La đã đầu hàng và mở cổng thành, hắn ta đã phản bội và gia nhập vào quân đội của Đại Võ rồi!” Quan viên kia vội nói.
Cáp Mộc vương tử kinh hoàng: “Gì cơ? Mạc La phản bội chúng ta cơ á, hẳn ta đầu hàng Đại Võ rồi ư?"
"Đúng vậy thưa điện hạ! Hiện giờ cái tên Mạc La phản bội kia đã đầu quân cho quân đội Đại Võ, đi theo bọn họ tới tòa thành tiếp theo rồi!” Quan viên kia tiếp tục nói.
Cáp Mộc vương tử tức đến mức đầu choáng mắt hoa, trông hắn ta như chỉ chực ngã xuống!
Binh lính của hắn ta chưa đánh trận đã đầu hàng, lại còn giúp kẻ địch đối phó hắn ta! Làm gì có cái lẽ ấy! Cáp Mộc vương tử đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên phản đồ Mạc La đáng chết làm hỏng đại sự của Đại La ta, biết vậy ta đã không tiến cử hắn ta rồi! Đúng là cái đồ vong ơn bội nghĩa, thấy lợi ích là quên luôn tình nghĩa, đồ lòng lang dạ sói! Đợi trận chiến này kết thúc bản cung nhất định phải băm chết hắn ta!"
“Trận chiến vẫn còn đang trước mắt, điện hạ bớt giận!” Quan viên kia an ủi.
Cáp Mộc vương tử cũng biết hiện giờ không phải lúc phát điên lên, hắn ta hỏi: “Tòa thành thứ hai do ai canh giữ? Có nhiều binh lính không, có ngăn được đại quân của Đại Võ không?"
“Khởi bẩm điện hạ, tòa thành thứ hai là Bàn Thạch thành do Thanh Phong tướng quân canh giữ! Trước mắt Bàn Thạch thành có khoảng tám vạn binh mã, binh lực khá hùng hậu, chắc là có thể chống đỡ được hai ngày!"
“Hóa ra là tướng quân Thanh Phong!”
Cáp Mộc vương tử mỉm cười: “Đây là một tướng quân trẻ tuổi mà bản cung vừa mới tiến cử, hắn ta rất trung thành, năng lực lại xuất chúng! Chỉ dựa vào thực lực của hắn ta chắc cũng sẽ chống đỡ được ba ngày đấy, thời gian như vậy là đủ cho chúng ta tranh thủ rồi!"
“Điện hạ nói phải!"
Lúc này, một ngày trôi qua, đại quân Đại Võ đã tới được tòa thành tiếp theo — Bàn Thạch thành.
Trên tường thành Bàn Thạch thành có một tướng quân mặt chữ điền đang nhìn binh mã Đại Võ ào ào tiến tới, sắc mặt nghiêm nghị vô cùng.
Chỉ dựa vào thực lực của hắn ta và quân đội trong thành chỉ hoàn toàn không thể ngăn chặn được đại quân của Đại Võ, thế nhưng hắn ta không thể đánh cũng phải đánh!
Mới nãy hắn ta nhận được mệnh lệnh của tam vương tử điện hạ rằng bắt buộc phải chống đỡ được ba ngày để hậu phương có thời gian chuẩn bị.
“Chống đỡ ba ngày? Chống đỡ được hai ngày đã cảm tạ trời đất lắm rồi!” Thanh Phong thấp giọng mắng.
Tam vương tử lấy cả một tòa thành để kéo chân đại quân Đại Võ trong vòng ba ngày. Hay nói một cách khác, thực ra bọn họ đã từ bỏ rồi.
Đúng lúc ấy, hắn ta bỗng kinh ngạc.
Bởi lẽ hắn ta trông thấy bên trong quân đội Đại Võ hình như có rất nhiều binh lính Đa La đang mặc áo giáp của bọn họ.
Những người này đều là binh lính của Đa La, sao họ lại gia nhập với Đại Võ thế kia?
Lúc ấy, Thanh Phong lại được phen kinh ngạc.
Bởi lẽ hẳn ta trông thấy rất nhiều người quen bên trong quân đội của Đại Võ.
Trong đó còn có một người có hóa thành tro bụi hắn ta cũng nhận ra, người đó chính là Mạc La - anh bạn cùng thôn của hắn ta, năm ấy hai người cùng nhau đi làm lính.
Ấy thế mà Mạc La lại mặc áo giáp của Đại Võ, nói cười với tướng lĩnh của Đại Võ, cùng bọn họ tiến về phía trước.
“Mạc La, sao ngươi lại ở đây?” Thanh Phong kinh ngạc nói. “Thanh Phong à, lâu rồi không gặp!” Mạc La phấn khích, hắn ta vẫy tay rồi gọi. Đoàn quân Đại Võ cùng dừng chân.
Thanh Phong tướng quân lại hỏi: “Sao ngươi lại ở đây, lại còn mặc áo giáp của Đại Võ nữa?"
“Điều này rõ như ban ngày rồi còn gì?"
Mạc La có hơi tự đắc, hắn ta nói: “Ta đã đầu hàng, từ bỏ cái ác để làm cái thiện, gia nhập vào Đại Võ, trở thành tướng quân của Đại VõI"
Thanh Phong quát: “Mạc La, ngươi dám tạo phản hả? Ngươi không thấy có lỗi với nước mình hả?"
“Đương nhiên là không, ta làm vậy là bởi Đa La, bởi dân chúng Đa Lai"
Mạc La lớn giọng nói: “Triều đình Đa La chẳng khác gì cầm thú, vì lợi ích của mình mà vong ơn bội nghĩa, hủy bỏ hiệp ước giữa hai nước, hại dân chúng nước ta rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, khốn khó vô cùng! Thanh Phong, những điều này ngươi không nhìn thấy hay sao?"
“Ta biết, nhưng mà..."
“Nếu ngươi đã biết, tại sao ngươi còn bán mạng cho triều đình Đa La?”
Mạc La tiếp tục măng: “Trước kia khi ngươi báo đáp triều đình, mọi người đều coi thường ngươi! Hiện giờ gặp khó khăn bọn họ lại lôi ngươi ra nộp mạng! Ngươi còn phe phẩy đuôi giúp bọn họ, ngươi không biết nhục hả?”
“Ta...”
Thanh Phong bị nói trúng nỗi đau nên khổ sở vô cùng.
“Thanh Phong, ngươi nghĩ cho kĩ mà xem! Đầu tiên đáng lễ ra ngươi sẽ là tướng quân của Đa La chứ không phải con chó của triều đình! Đáng lẽ ra ngươi phải suy nghĩ cho bách tính Đa La nhiều hơn chứ không phải suy nghĩ cho lợi ích của bọn người kial"
Thanh Phong không khỏi rơi vào trầm tư.
Mạc La chỉ tay vào Lâm Bắc Phàm, hỏi: “Thanh Phong, ngươi có biết người này không?”
Thanh Phong híp mắt nhìn: “Thừa tướng Đại Võ, Lâm Bắc Phàm?"
“Không sai, đây chính là thừa tướng Lâm Bắc Phàm! Ngươi có biết hắn đã làm biết bao chuyện cho người dân Đa La không?”
“Hắn... đã làm những gì?"
Cáp Mộc vương tử kinh hoàng: “Gì cơ? Mạc La phản bội chúng ta cơ á, hẳn ta đầu hàng Đại Võ rồi ư?"
"Đúng vậy thưa điện hạ! Hiện giờ cái tên Mạc La phản bội kia đã đầu quân cho quân đội Đại Võ, đi theo bọn họ tới tòa thành tiếp theo rồi!” Quan viên kia tiếp tục nói.
Cáp Mộc vương tử tức đến mức đầu choáng mắt hoa, trông hắn ta như chỉ chực ngã xuống!
Binh lính của hắn ta chưa đánh trận đã đầu hàng, lại còn giúp kẻ địch đối phó hắn ta! Làm gì có cái lẽ ấy! Cáp Mộc vương tử đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên phản đồ Mạc La đáng chết làm hỏng đại sự của Đại La ta, biết vậy ta đã không tiến cử hắn ta rồi! Đúng là cái đồ vong ơn bội nghĩa, thấy lợi ích là quên luôn tình nghĩa, đồ lòng lang dạ sói! Đợi trận chiến này kết thúc bản cung nhất định phải băm chết hắn ta!"
“Trận chiến vẫn còn đang trước mắt, điện hạ bớt giận!” Quan viên kia an ủi.
Cáp Mộc vương tử cũng biết hiện giờ không phải lúc phát điên lên, hắn ta hỏi: “Tòa thành thứ hai do ai canh giữ? Có nhiều binh lính không, có ngăn được đại quân của Đại Võ không?"
“Khởi bẩm điện hạ, tòa thành thứ hai là Bàn Thạch thành do Thanh Phong tướng quân canh giữ! Trước mắt Bàn Thạch thành có khoảng tám vạn binh mã, binh lực khá hùng hậu, chắc là có thể chống đỡ được hai ngày!"
“Hóa ra là tướng quân Thanh Phong!”
Cáp Mộc vương tử mỉm cười: “Đây là một tướng quân trẻ tuổi mà bản cung vừa mới tiến cử, hắn ta rất trung thành, năng lực lại xuất chúng! Chỉ dựa vào thực lực của hắn ta chắc cũng sẽ chống đỡ được ba ngày đấy, thời gian như vậy là đủ cho chúng ta tranh thủ rồi!"
“Điện hạ nói phải!"
Lúc này, một ngày trôi qua, đại quân Đại Võ đã tới được tòa thành tiếp theo — Bàn Thạch thành.
Trên tường thành Bàn Thạch thành có một tướng quân mặt chữ điền đang nhìn binh mã Đại Võ ào ào tiến tới, sắc mặt nghiêm nghị vô cùng.
Chỉ dựa vào thực lực của hắn ta và quân đội trong thành chỉ hoàn toàn không thể ngăn chặn được đại quân của Đại Võ, thế nhưng hắn ta không thể đánh cũng phải đánh!
Mới nãy hắn ta nhận được mệnh lệnh của tam vương tử điện hạ rằng bắt buộc phải chống đỡ được ba ngày để hậu phương có thời gian chuẩn bị.
“Chống đỡ ba ngày? Chống đỡ được hai ngày đã cảm tạ trời đất lắm rồi!” Thanh Phong thấp giọng mắng.
Tam vương tử lấy cả một tòa thành để kéo chân đại quân Đại Võ trong vòng ba ngày. Hay nói một cách khác, thực ra bọn họ đã từ bỏ rồi.
Đúng lúc ấy, hắn ta bỗng kinh ngạc.
Bởi lẽ hắn ta trông thấy bên trong quân đội Đại Võ hình như có rất nhiều binh lính Đa La đang mặc áo giáp của bọn họ.
Những người này đều là binh lính của Đa La, sao họ lại gia nhập với Đại Võ thế kia?
Lúc ấy, Thanh Phong lại được phen kinh ngạc.
Bởi lẽ hẳn ta trông thấy rất nhiều người quen bên trong quân đội của Đại Võ.
Trong đó còn có một người có hóa thành tro bụi hắn ta cũng nhận ra, người đó chính là Mạc La - anh bạn cùng thôn của hắn ta, năm ấy hai người cùng nhau đi làm lính.
Ấy thế mà Mạc La lại mặc áo giáp của Đại Võ, nói cười với tướng lĩnh của Đại Võ, cùng bọn họ tiến về phía trước.
“Mạc La, sao ngươi lại ở đây?” Thanh Phong kinh ngạc nói. “Thanh Phong à, lâu rồi không gặp!” Mạc La phấn khích, hắn ta vẫy tay rồi gọi. Đoàn quân Đại Võ cùng dừng chân.
Thanh Phong tướng quân lại hỏi: “Sao ngươi lại ở đây, lại còn mặc áo giáp của Đại Võ nữa?"
“Điều này rõ như ban ngày rồi còn gì?"
Mạc La có hơi tự đắc, hắn ta nói: “Ta đã đầu hàng, từ bỏ cái ác để làm cái thiện, gia nhập vào Đại Võ, trở thành tướng quân của Đại VõI"
Thanh Phong quát: “Mạc La, ngươi dám tạo phản hả? Ngươi không thấy có lỗi với nước mình hả?"
“Đương nhiên là không, ta làm vậy là bởi Đa La, bởi dân chúng Đa Lai"
Mạc La lớn giọng nói: “Triều đình Đa La chẳng khác gì cầm thú, vì lợi ích của mình mà vong ơn bội nghĩa, hủy bỏ hiệp ước giữa hai nước, hại dân chúng nước ta rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, khốn khó vô cùng! Thanh Phong, những điều này ngươi không nhìn thấy hay sao?"
“Ta biết, nhưng mà..."
“Nếu ngươi đã biết, tại sao ngươi còn bán mạng cho triều đình Đa La?”
Mạc La tiếp tục măng: “Trước kia khi ngươi báo đáp triều đình, mọi người đều coi thường ngươi! Hiện giờ gặp khó khăn bọn họ lại lôi ngươi ra nộp mạng! Ngươi còn phe phẩy đuôi giúp bọn họ, ngươi không biết nhục hả?”
“Ta...”
Thanh Phong bị nói trúng nỗi đau nên khổ sở vô cùng.
“Thanh Phong, ngươi nghĩ cho kĩ mà xem! Đầu tiên đáng lễ ra ngươi sẽ là tướng quân của Đa La chứ không phải con chó của triều đình! Đáng lẽ ra ngươi phải suy nghĩ cho bách tính Đa La nhiều hơn chứ không phải suy nghĩ cho lợi ích của bọn người kial"
Thanh Phong không khỏi rơi vào trầm tư.
Mạc La chỉ tay vào Lâm Bắc Phàm, hỏi: “Thanh Phong, ngươi có biết người này không?”
Thanh Phong híp mắt nhìn: “Thừa tướng Đại Võ, Lâm Bắc Phàm?"
“Không sai, đây chính là thừa tướng Lâm Bắc Phàm! Ngươi có biết hắn đã làm biết bao chuyện cho người dân Đa La không?”
“Hắn... đã làm những gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.