Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 613: Chúng thần đều bị
KK Cố Hương
12/02/2024
Bên phía triều đình hiển nhiên cũng mừng như trẩy hội.
Nữ đế vô cùng vui vẻ nói: “Lâm ái khanh đúng thật là kỳ tài đánh trận, mới ra quân mười mấy ngày, lại chỉ trả cái giá cực nhỏ đã đánh bại Giang Nam vương, hơn nữa còn bắt sống hắn ta về!”
“Triều đình cũng không chịu thiệt hại gì cả, ngược lại còn thêm ba mươi vạn binh lính thiện chiến có thể trưng dụng, vùng Giang Nam lại thuộc quản hạt, thực lực của Đại Võ ta càng ngày càng hùng hậu, ha ha!”
“Đúng là rất lợi hại!”
Bạch Quan âm mỉm cười gật đầu: “Nghe nói khi đuổi giết Giang Nam vương, Lâm Bắc Phàm trổ tài ăn nói, trực tiếp thuyết phục được Giang Nam vương đầu hàng, tránh được một trận chiến với Tông Sư!”
“Trở về nhất định phải ban thưởng hậu hĩnh cho hắn! Thưởng cho hắn chết mới thôi!” Nữ đế hào hứng xoa tay.
Như vậy qua năm ngày, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng theo đại quân đông nghìn nghịt, áp giải Giang Nam vương và một đám quan viên Giang Nam về kinh diện thánh.
Còn chưa đến kinh thành, dân chúng đã ùa ra khỏi thành đón từ cách đó mười dặm, hoan hô nhảy múa, vừa hát vừa nhảy.
Trong đám người, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy đám người Lý Sư Sư, Lý Ngọc Tâm và tiểu quận chúa, bọn họ là người mừng rỡ nhất và cảm thấy vinh hạnh nhất.
Cứ vậy đến cổng kinh thành, nữ đến dẫn văn võ bá quan tới đón.
Lâm Bắc Phàm xuống ngựa hành lễ, lớn tiếng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần phụng chỉ tới Giang Nam trấn áp phản vương Võ Thiên Đức, tiêu diệt phản quân Giang Nam, bây giờ khải hoàn trở về, xin bệ hạ minh giám!”
Nữ đế kích động nói: “Ái khanh, đã vất vả cho ngươi rồi! Trẫm biết ngươi chắc chắn sẽ không khiến trẫm thất vọng! Theo trẫm hồi cung trước đi, chúng ta luận công ban thưởng!”
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng hô.
Bước vào Kim Loan Điện xong, Lâm Bắc Phàm bèn bẩm báo tình hình trận chiến ở Giang Nam.
“Sau khi nhận được chỉ thị của bệ hạ, vi thần đã lập tức tới sông Tùng!”
“Vi thần đã thống lĩnh hai mươi vạn quân, chiếm cứ bờ phía bắc sông Tùng, đương đầu với năm mươi vạn phản quân Giang Nam do Giang Nam vương dẫn đầu!”
“Tổng cộng mất mười ngày, cuối cùng chúng ta cũng giành được thắng lợi trong trận chiến này! Chúng ta đã bắt sống ba mươi vạn quân Giang Nam, bắt được Giang Nam vương và ba mươi hai phản thần khác, áp giải về kinh hỏi tội!”
“Trong trận chiến này, triều đình ta đã tổn thất tổng cộng chưa đến ba nghìn người, giành được chiến thắng vinh quang, mong bệ hạ minh giám!”
“Tốt lắm, tốt lắm!” Nữ đế vỗ tay khen.
Mặc dù đã được hay tin về tình hình trận chiến ở Giang Nam song khi được nghe Lâm Bắc Phàm bẩm báo lại một lần nữa, nữ đế vẫn kích động vô cùng.
Chỉ dẫn hai mươi vạn quân mà vẫn có thể đánh thắng được đại quân năm mươi vạn người của Giang Nam vương!
Song điều đáng sợ hơn là không chỉ mất mười ngày với đại quân hai mươi vạn người mà Lâm Bắc Phàm còn bắt sống được ba mươi vạn quân của Giang Nam vương, tiêu diệt được hai mươi vạn đại quân còn lại!
Giang Nam vương và tất cả phản thần đều bị bắt!
Đúng là một trận thắng vẻ vang, đặc sắc!
“Ái khanh, công lao trong trận chiến này của ngươi là vô cùng lớn, trẫm nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi!”
Nữ đế kích động nói: “Thăng một bậc quan trở thành quan nhất phẩm của triều đình, tiếp tục làm phủ doãn kinh thành kiêm tế tửu Quốc Tử Giám!”
“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
“Đừng cảm ơn vội, vẫn còn!”
Nữ đế cười tươi rói, đoạn bảo: “Ban thưởng thêm tước vị thành hầu tước Trung Dũng Hầu!”
“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lại lớn giọng nói.
Chỉ có người lập được chiến công thì mới có cơ hội nhận được tước vị.
Mặc dù tước vị không phải thực quyền gì, song nó là sự vinh dự cực kì to lớn, địa vị vô cùng cao.
Hiện giờ dù là chức quan hay tước vị thì Lâm Bắc Phàm đều bỏ xa bách quan văn võ trong triều, hắn chắc chắn là người đứng đầu triều đình!
Bách quan ngưỡng mộ biết bao. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Manh Thê Phúc Hắc
3. Người Anh Yêu Là Em
4. Chiều Hư
=====================================
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm giao binh phù và Thượng Phương Bảo kiếm, đoạn nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Giang Nam vương và những phản thần dưới trướng hắn ta đã được vi thần áp giải về kinh thành, hiện giờ đang ở bên ngoài hoàng cung đợi bệ hạ giáng tội!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Truyền bọn họ vào đây!”
Thời gian một chung trà trôi qua, mấy người Giang Nam vương bước vào Kim Loan Điện.
Giang Nam vương còn đỡ, mặc dù trông hắn ta có hơi mệt mỏi, chật vật, song hắn ta vẫn giữ được thể diện của một vị thân vương, không bị còng tay, trên người khoác áo mãng bào, bước đi một cách hiên ngang vào trong Kim Loan Điện, nhìn đứa cháu gái đang ngồi trên ngai vàng bằng ánh mắt phức tạp.
Những người khác thì không được như thế, ai cũng bị trói tay ra đằng sau, đầu tóc rối tung rối mù, mặt mày lem luốc, trông chật vật vô cùng.
Vừa bước vào Kim Loan Điện, bọn hò đã quỳ rạp xuống cầu xin.
“Bệ hạ tha mạng, vi thần biết sai rồi!”
“Chúng thần đều bị Giang Nam vương uy hiếp, ép buộc nên mới phải làm như vậy, đó không phải ý muốn của chúng thần!”
“Mong bệ hạ cho chúng thần một con đường sống!”
Nữ đế liếc nhìn, trong lòng bỗng thấy chán ghét.
Chính bởi những kẻ ăn cây táo rào cây sung, được hưởng vinh hoa ân huệ của triều đình song lại không muốn báo đáp triều đình, ngược lại còn quay ra mưu phản thì quốc gia mới náo loạn.
Hiện giờ bọn họ bị bắt còn quỳ xuống cầu xin được tha thứ, trên thế gian này làm gì có chuyện tốt như vậy?
Nữ đế vô cùng vui vẻ nói: “Lâm ái khanh đúng thật là kỳ tài đánh trận, mới ra quân mười mấy ngày, lại chỉ trả cái giá cực nhỏ đã đánh bại Giang Nam vương, hơn nữa còn bắt sống hắn ta về!”
“Triều đình cũng không chịu thiệt hại gì cả, ngược lại còn thêm ba mươi vạn binh lính thiện chiến có thể trưng dụng, vùng Giang Nam lại thuộc quản hạt, thực lực của Đại Võ ta càng ngày càng hùng hậu, ha ha!”
“Đúng là rất lợi hại!”
Bạch Quan âm mỉm cười gật đầu: “Nghe nói khi đuổi giết Giang Nam vương, Lâm Bắc Phàm trổ tài ăn nói, trực tiếp thuyết phục được Giang Nam vương đầu hàng, tránh được một trận chiến với Tông Sư!”
“Trở về nhất định phải ban thưởng hậu hĩnh cho hắn! Thưởng cho hắn chết mới thôi!” Nữ đế hào hứng xoa tay.
Như vậy qua năm ngày, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng theo đại quân đông nghìn nghịt, áp giải Giang Nam vương và một đám quan viên Giang Nam về kinh diện thánh.
Còn chưa đến kinh thành, dân chúng đã ùa ra khỏi thành đón từ cách đó mười dặm, hoan hô nhảy múa, vừa hát vừa nhảy.
Trong đám người, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy đám người Lý Sư Sư, Lý Ngọc Tâm và tiểu quận chúa, bọn họ là người mừng rỡ nhất và cảm thấy vinh hạnh nhất.
Cứ vậy đến cổng kinh thành, nữ đến dẫn văn võ bá quan tới đón.
Lâm Bắc Phàm xuống ngựa hành lễ, lớn tiếng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần phụng chỉ tới Giang Nam trấn áp phản vương Võ Thiên Đức, tiêu diệt phản quân Giang Nam, bây giờ khải hoàn trở về, xin bệ hạ minh giám!”
Nữ đế kích động nói: “Ái khanh, đã vất vả cho ngươi rồi! Trẫm biết ngươi chắc chắn sẽ không khiến trẫm thất vọng! Theo trẫm hồi cung trước đi, chúng ta luận công ban thưởng!”
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng hô.
Bước vào Kim Loan Điện xong, Lâm Bắc Phàm bèn bẩm báo tình hình trận chiến ở Giang Nam.
“Sau khi nhận được chỉ thị của bệ hạ, vi thần đã lập tức tới sông Tùng!”
“Vi thần đã thống lĩnh hai mươi vạn quân, chiếm cứ bờ phía bắc sông Tùng, đương đầu với năm mươi vạn phản quân Giang Nam do Giang Nam vương dẫn đầu!”
“Tổng cộng mất mười ngày, cuối cùng chúng ta cũng giành được thắng lợi trong trận chiến này! Chúng ta đã bắt sống ba mươi vạn quân Giang Nam, bắt được Giang Nam vương và ba mươi hai phản thần khác, áp giải về kinh hỏi tội!”
“Trong trận chiến này, triều đình ta đã tổn thất tổng cộng chưa đến ba nghìn người, giành được chiến thắng vinh quang, mong bệ hạ minh giám!”
“Tốt lắm, tốt lắm!” Nữ đế vỗ tay khen.
Mặc dù đã được hay tin về tình hình trận chiến ở Giang Nam song khi được nghe Lâm Bắc Phàm bẩm báo lại một lần nữa, nữ đế vẫn kích động vô cùng.
Chỉ dẫn hai mươi vạn quân mà vẫn có thể đánh thắng được đại quân năm mươi vạn người của Giang Nam vương!
Song điều đáng sợ hơn là không chỉ mất mười ngày với đại quân hai mươi vạn người mà Lâm Bắc Phàm còn bắt sống được ba mươi vạn quân của Giang Nam vương, tiêu diệt được hai mươi vạn đại quân còn lại!
Giang Nam vương và tất cả phản thần đều bị bắt!
Đúng là một trận thắng vẻ vang, đặc sắc!
“Ái khanh, công lao trong trận chiến này của ngươi là vô cùng lớn, trẫm nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi!”
Nữ đế kích động nói: “Thăng một bậc quan trở thành quan nhất phẩm của triều đình, tiếp tục làm phủ doãn kinh thành kiêm tế tửu Quốc Tử Giám!”
“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
“Đừng cảm ơn vội, vẫn còn!”
Nữ đế cười tươi rói, đoạn bảo: “Ban thưởng thêm tước vị thành hầu tước Trung Dũng Hầu!”
“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lại lớn giọng nói.
Chỉ có người lập được chiến công thì mới có cơ hội nhận được tước vị.
Mặc dù tước vị không phải thực quyền gì, song nó là sự vinh dự cực kì to lớn, địa vị vô cùng cao.
Hiện giờ dù là chức quan hay tước vị thì Lâm Bắc Phàm đều bỏ xa bách quan văn võ trong triều, hắn chắc chắn là người đứng đầu triều đình!
Bách quan ngưỡng mộ biết bao. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Manh Thê Phúc Hắc
3. Người Anh Yêu Là Em
4. Chiều Hư
=====================================
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm giao binh phù và Thượng Phương Bảo kiếm, đoạn nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Giang Nam vương và những phản thần dưới trướng hắn ta đã được vi thần áp giải về kinh thành, hiện giờ đang ở bên ngoài hoàng cung đợi bệ hạ giáng tội!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Truyền bọn họ vào đây!”
Thời gian một chung trà trôi qua, mấy người Giang Nam vương bước vào Kim Loan Điện.
Giang Nam vương còn đỡ, mặc dù trông hắn ta có hơi mệt mỏi, chật vật, song hắn ta vẫn giữ được thể diện của một vị thân vương, không bị còng tay, trên người khoác áo mãng bào, bước đi một cách hiên ngang vào trong Kim Loan Điện, nhìn đứa cháu gái đang ngồi trên ngai vàng bằng ánh mắt phức tạp.
Những người khác thì không được như thế, ai cũng bị trói tay ra đằng sau, đầu tóc rối tung rối mù, mặt mày lem luốc, trông chật vật vô cùng.
Vừa bước vào Kim Loan Điện, bọn hò đã quỳ rạp xuống cầu xin.
“Bệ hạ tha mạng, vi thần biết sai rồi!”
“Chúng thần đều bị Giang Nam vương uy hiếp, ép buộc nên mới phải làm như vậy, đó không phải ý muốn của chúng thần!”
“Mong bệ hạ cho chúng thần một con đường sống!”
Nữ đế liếc nhìn, trong lòng bỗng thấy chán ghét.
Chính bởi những kẻ ăn cây táo rào cây sung, được hưởng vinh hoa ân huệ của triều đình song lại không muốn báo đáp triều đình, ngược lại còn quay ra mưu phản thì quốc gia mới náo loạn.
Hiện giờ bọn họ bị bắt còn quỳ xuống cầu xin được tha thứ, trên thế gian này làm gì có chuyện tốt như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.