Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 804
KK Cố Hương
18/03/2024
Tiếp sau đó, quân chủ Bạch Tượng nhiệt tình chiêu đãi đám người Lâm Bắc Phàm.
Trong buổi tiệc, Lâm Bắc Phàm lại một lần nữa thề thốt nhất định có thể giải quyết nhanh chóng phản loạn ở nước Bạch Tượng.
Chỉ cần hắn ra trận lập tức sẽ thành công ngay, dễ như trở bàn tay.
Nhìn thấy bộ dáng tự tin như thế của hắn, quân chủ Bạch Tượng lại sinh thêm vài phần tin tưởng nữa.
Adv
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Bắc Phàm đi theo quân chủ Bạch Tượng tới khu chiến loạn.
Một đường đi tới, những gì nghe thấy và nhìn thấy đã thu hút sự chú ý của đám người Lâm Bắc Phàm. Đến đâu cũng là tường ngói đổ nát, đồ tang màu trắng treo đầy ở cửa, đường xá thì phủ đầy tiền giấy. Trên phố có thể nhìn thấy một vài dấu chân, có người thì cả người lôi thôi, ánh mắt của bọn họ đờ đẫn giống như hoạt tử nhân, còn có thể nhìn thấy một vài thi thể không có ai xử lý đã phát ra mùi hôi thối, tình hình thê thảm dân chúng lầm than.
Tiếp tục tiến lên, đi đến cổng thành, tình hình lại không giống nữa.
Adv
Chỉ thấy vô số dân chúng áo rách quần manh, lôi thôi bẩn thỉu, đang cầm các loại vũ khí như cuốc, gậy đối kháng với binh lính của nước Bạch Tượng, hô đánh hô giết, đánh đến vô cùng ác liệt.
“Là các ngươi! Là các ngươi đã hại chết cha mẹ ta, ta phải báo thù cho cha mẹ ta!”
“Ta phải báo thù cho người nhà của ta, đánh chết triều đình!”
“Bây giờ lại ép ta đến đường cùng! Ta không thể sống thì các người cũng đừng hòng!”
“Chết thì chết, sau mười tám năm lại là một hảo hán!”
Quân chủ Bạch Tượng thở dài rồi nói: “Vốn dĩ nước Bạch Tượng ta tuy không giàu nhưng cũng coi như an cư lạc nghiệp, dân và quan hòa hợp! Nhưng ai ngờ một trận thảm họa băng tuyết trăm năm mới gặp một lần này tới đột ngột quá. Một trận thiên tai đó không chỉ mang đi mấy trăm vạn người mà còn mang đi vô số tài phú, bản vương còn đau lòng hơn bất cứ ai!”
“Nhưng dân chúng không chỉ không tha thứ cho bản vương mà còn trút giận lên người bản vương, đòi phất cờ khởi nghĩa, chiến loạn ảnh hưởng đến quốc gia! Trong thiên tại lần này, bản vương cũng tổn thất nặng nề, ba nghìn con voi trắng được nuôi đã chết mất hơn hai nghìn, thật sự vô lực trấn áp! Ôi... vì duy trì sự ổn định trong nước mà không thể không mời Đại Võ xuất binh tương trợ!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Có thể hiểu được!”
“Tiếp theo phải làm phiền Lâm thừa tướng rồi!”
Quốc chủ Bạch Tượng nói với vẻ mong chờ: “Bản vương vẫn thường nghe nói Lâm thừa tướng ngươi dụng binh như thần, bách chiến bách thắng, chính là quân thần đương thời! Hy vọng lần này Lâm thừa tướng có thể thi triển hết tài năng, giải quyết nội loạn ở nước Bạch Tượng, bản vương vô cùng biết ơn!”
Lâm Bắc Phàm vỗ ngực, tự tin vô cùng: “Quân chủ Bạch Tượng xin cứ yên tâm, tất cả cứ để bản quan lo!”
Nói xong, hắn đứng ra, nhìn bạo dân bên dưới thành và lớn tiếng nói: “Các vị yên lặng! Xin hãy yên lặng! Xin hãy nghe bản quan nói một lời!”
Thế nhưng, những bạo dân đã mất lý trí đó hoàn toàn không nghe.
“Ngươi là ai, tại sao bọn ta phải nghe ngươi?”
“Đúng đó! Ngay cả quốc chủ mà chúng ta còn chẳng coi ra gì, ngươi thì là cái thá gì?”
“Nhìn bộ dáng của hắn chắc là tay sai của quốc vương đây!”
“Ăn đến môi hồng răng trắng, chắc chắn là xuất thân quý tộc! Toàn ăn mồ hôi nước mắt của nhân dân, quý tộc đều đáng chết!”
“Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn.”
Mọi người đều vô cùng tức giận.
Có bạo dân thậm chí còn giơ gạch lên định ném về phía Lâm Bắc Phàm.
Nhìn thấy một màn này, Triệu Khoát đứng bên cạnh hắn vô cùng tức giận, hắn ta đứng chắn trước mặt Lâm Bắc Phàm, lớn tiếng quát, giọng nói truyền khắp toàn sân: “Yên lặng! Không được làm bậy! Người đứng trước mặt các ngươi đây chính là thừa tướng đương triều, đại nguyên soái binh mã của Đại Võ hoàng triều, Trung Dũng vương điện hạ - Lâm Bắc Phàm!”
“Nguyên soái đại nhân là trụ cột của hoàng triều chúng ta, không cho phép vô lễ! Nếu các ngươi đả thương một cọng tóc của nguyên soái, trăm vạn đại quân Đại Võ chúng ta nhất định sẽ nam hạ, các ngươi cứ đợi chịu chết đi!”
Toàn bộ bạo dân có mặt ở đó đều bị trấn áp!
Bọn họ nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ kinh hãi.
Trong buổi tiệc, Lâm Bắc Phàm lại một lần nữa thề thốt nhất định có thể giải quyết nhanh chóng phản loạn ở nước Bạch Tượng.
Chỉ cần hắn ra trận lập tức sẽ thành công ngay, dễ như trở bàn tay.
Nhìn thấy bộ dáng tự tin như thế của hắn, quân chủ Bạch Tượng lại sinh thêm vài phần tin tưởng nữa.
Adv
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Bắc Phàm đi theo quân chủ Bạch Tượng tới khu chiến loạn.
Một đường đi tới, những gì nghe thấy và nhìn thấy đã thu hút sự chú ý của đám người Lâm Bắc Phàm. Đến đâu cũng là tường ngói đổ nát, đồ tang màu trắng treo đầy ở cửa, đường xá thì phủ đầy tiền giấy. Trên phố có thể nhìn thấy một vài dấu chân, có người thì cả người lôi thôi, ánh mắt của bọn họ đờ đẫn giống như hoạt tử nhân, còn có thể nhìn thấy một vài thi thể không có ai xử lý đã phát ra mùi hôi thối, tình hình thê thảm dân chúng lầm than.
Tiếp tục tiến lên, đi đến cổng thành, tình hình lại không giống nữa.
Adv
Chỉ thấy vô số dân chúng áo rách quần manh, lôi thôi bẩn thỉu, đang cầm các loại vũ khí như cuốc, gậy đối kháng với binh lính của nước Bạch Tượng, hô đánh hô giết, đánh đến vô cùng ác liệt.
“Là các ngươi! Là các ngươi đã hại chết cha mẹ ta, ta phải báo thù cho cha mẹ ta!”
“Ta phải báo thù cho người nhà của ta, đánh chết triều đình!”
“Bây giờ lại ép ta đến đường cùng! Ta không thể sống thì các người cũng đừng hòng!”
“Chết thì chết, sau mười tám năm lại là một hảo hán!”
Quân chủ Bạch Tượng thở dài rồi nói: “Vốn dĩ nước Bạch Tượng ta tuy không giàu nhưng cũng coi như an cư lạc nghiệp, dân và quan hòa hợp! Nhưng ai ngờ một trận thảm họa băng tuyết trăm năm mới gặp một lần này tới đột ngột quá. Một trận thiên tai đó không chỉ mang đi mấy trăm vạn người mà còn mang đi vô số tài phú, bản vương còn đau lòng hơn bất cứ ai!”
“Nhưng dân chúng không chỉ không tha thứ cho bản vương mà còn trút giận lên người bản vương, đòi phất cờ khởi nghĩa, chiến loạn ảnh hưởng đến quốc gia! Trong thiên tại lần này, bản vương cũng tổn thất nặng nề, ba nghìn con voi trắng được nuôi đã chết mất hơn hai nghìn, thật sự vô lực trấn áp! Ôi... vì duy trì sự ổn định trong nước mà không thể không mời Đại Võ xuất binh tương trợ!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Có thể hiểu được!”
“Tiếp theo phải làm phiền Lâm thừa tướng rồi!”
Quốc chủ Bạch Tượng nói với vẻ mong chờ: “Bản vương vẫn thường nghe nói Lâm thừa tướng ngươi dụng binh như thần, bách chiến bách thắng, chính là quân thần đương thời! Hy vọng lần này Lâm thừa tướng có thể thi triển hết tài năng, giải quyết nội loạn ở nước Bạch Tượng, bản vương vô cùng biết ơn!”
Lâm Bắc Phàm vỗ ngực, tự tin vô cùng: “Quân chủ Bạch Tượng xin cứ yên tâm, tất cả cứ để bản quan lo!”
Nói xong, hắn đứng ra, nhìn bạo dân bên dưới thành và lớn tiếng nói: “Các vị yên lặng! Xin hãy yên lặng! Xin hãy nghe bản quan nói một lời!”
Thế nhưng, những bạo dân đã mất lý trí đó hoàn toàn không nghe.
“Ngươi là ai, tại sao bọn ta phải nghe ngươi?”
“Đúng đó! Ngay cả quốc chủ mà chúng ta còn chẳng coi ra gì, ngươi thì là cái thá gì?”
“Nhìn bộ dáng của hắn chắc là tay sai của quốc vương đây!”
“Ăn đến môi hồng răng trắng, chắc chắn là xuất thân quý tộc! Toàn ăn mồ hôi nước mắt của nhân dân, quý tộc đều đáng chết!”
“Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn.”
Mọi người đều vô cùng tức giận.
Có bạo dân thậm chí còn giơ gạch lên định ném về phía Lâm Bắc Phàm.
Nhìn thấy một màn này, Triệu Khoát đứng bên cạnh hắn vô cùng tức giận, hắn ta đứng chắn trước mặt Lâm Bắc Phàm, lớn tiếng quát, giọng nói truyền khắp toàn sân: “Yên lặng! Không được làm bậy! Người đứng trước mặt các ngươi đây chính là thừa tướng đương triều, đại nguyên soái binh mã của Đại Võ hoàng triều, Trung Dũng vương điện hạ - Lâm Bắc Phàm!”
“Nguyên soái đại nhân là trụ cột của hoàng triều chúng ta, không cho phép vô lễ! Nếu các ngươi đả thương một cọng tóc của nguyên soái, trăm vạn đại quân Đại Võ chúng ta nhất định sẽ nam hạ, các ngươi cứ đợi chịu chết đi!”
Toàn bộ bạo dân có mặt ở đó đều bị trấn áp!
Bọn họ nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.