Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 816
KK Cố Hương
20/04/2024
Lần này bọn họ không thu thập tài vật mà là bắt dân chúng, áp giải họ đi làm việc, Dù là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần có năng lực làm việc là đều bị bắt đi làm hết. Mỗi ngày đều làm bảy, tám canh giờ, những người dân cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Còn về đồ ăn thì mỗi ngày bọn họ được một bữa cám bã đã là rất may mắn rồi, hơn nữa số cám bã đó còn trộn lẫn cả bùn đất.
Cũng bởi thế mà rất nhiều người đã kiệt sức, chết vì đói.
Những người dân còn sót lại thấy hối hận vô cùng.
“Biết sớm vậy ta đã tới Đại Võ rồi! Nghe đâu Đại Võ đổi xử với đồng bào chúng ta rất tốt, chỉ cần mọi người cố gắng làm việc thì chắc chắn sẽ có đủ cơm đế ăn! Nếu như thu hoạch được nhiều lương thực còn có thế nhận được ba mươi phần trăm số lương thực đó!”
“Đúng vậy đấy, giờ ta hối hận chết mất, ở nơi này đến một miếng cơm cũng chẳng có mà ăn!”
“Đúng vậy, tới Đại Võ chúng ta còn được làm người, ở đây thì làm chó cũng chẳng bằng!”
“Chúng ta cũng tới Đại Võ đi!”
Thế là rất nhiều người dân Bạch Tượng không thể chịu khố được nữa và len lén trốn tới biên cương, đi về hướng Đại Võ.
Thế nhưng triều đình Bạch Tượng đã có chuẩn bị từ lâu, bọn họ đóng cống thành, phong tỏa tất cả các con đường, phái binh lính canh giữ nghiêm ngặt, đúng là đường lên trời xuống đất cũng chẳng có.
“Tất cả đều bị phong tỏa rồi, chúng ta không chạy trốn được rồi sao?”
“Thực sự hết đường sổng rồi ư?”
“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thế đợi chết?”
“Ta không muốn vậy đâu!”
Dân chúng Bạch Tượng tuyệt vọng!
Bạch Tượng vương hùng hố đứng trên tường thành, lớn giọng nói: “Trở về hết cho bản vương! Nếu còn dám tiến lên một bước thì đừng trách bản vương không khách khí”
“Lùi lại! Lùi lại! Lùi lại!” Binh lính Bạch Tượng giơ khiên, đồng thanh nói.
Một người dán nghiến răng nói: “Hay là… chúng ta tạo phản luôn đi!”
“Các ngươi còn dám tạo phản cơ à?” Bạch Tượng vương bị chọc phải nỗi đau, hắn ta tức giận gào lên: “Mấy tên dân đen không biết tốt xấu nhà các ngươi! Các ngươi vẫn chưa nhận đủ bài học đây mà, giết cho bản vương, một tên cũng không được chừa lại!”
“Vâng thưa bệ hạ”
Các binh lính của Bạch Tượng bèn ra tay với những người dân ở trước mắt.
Sau một trận mưa máu, tất nhiên là triều đình giành chiến thắng, những người dân phản
kháng đều biến thành những thi thế lạnh lẽo, ngã xuống trong vũng máu, khung cảnh khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Sắc mặt Bạch Tượng vương rét lạnh: “Sau này ai còn dám lại gần cống thành nữa sẽ giết không tha!”
“Vâng thưa bệ hạ” Thế là để đề phòng dân trong nước phất cờ khởi nghĩa, làm lay động quyền thống trị của mình, Bạch Tượng vương bèn thực thi chính sách cai trị độc đoán, phàm là những kẻ không tuân thủ quy định, có ý đồ tạo phản là hắn ta sẽ giết bằng sạch, không chừa ai cả.
Dưới tình hình ây, các nơi trên Bạch Tượng thỉnh thoảng đều sẽ phản kháng, song cuộc đấu tranh của bọn họ đều bị đàn áp. Cuộc sống của những người dân tại Bạch Tượng càng lúc càng khó khăn, bọn họ đang ở trong màn lửa và không hề nhìn thấy hi vonq.
Còn về đồ ăn thì mỗi ngày bọn họ được một bữa cám bã đã là rất may mắn rồi, hơn nữa số cám bã đó còn trộn lẫn cả bùn đất.
Cũng bởi thế mà rất nhiều người đã kiệt sức, chết vì đói.
Những người dân còn sót lại thấy hối hận vô cùng.
“Biết sớm vậy ta đã tới Đại Võ rồi! Nghe đâu Đại Võ đổi xử với đồng bào chúng ta rất tốt, chỉ cần mọi người cố gắng làm việc thì chắc chắn sẽ có đủ cơm đế ăn! Nếu như thu hoạch được nhiều lương thực còn có thế nhận được ba mươi phần trăm số lương thực đó!”
“Đúng vậy đấy, giờ ta hối hận chết mất, ở nơi này đến một miếng cơm cũng chẳng có mà ăn!”
“Đúng vậy, tới Đại Võ chúng ta còn được làm người, ở đây thì làm chó cũng chẳng bằng!”
“Chúng ta cũng tới Đại Võ đi!”
Thế là rất nhiều người dân Bạch Tượng không thể chịu khố được nữa và len lén trốn tới biên cương, đi về hướng Đại Võ.
Thế nhưng triều đình Bạch Tượng đã có chuẩn bị từ lâu, bọn họ đóng cống thành, phong tỏa tất cả các con đường, phái binh lính canh giữ nghiêm ngặt, đúng là đường lên trời xuống đất cũng chẳng có.
“Tất cả đều bị phong tỏa rồi, chúng ta không chạy trốn được rồi sao?”
“Thực sự hết đường sổng rồi ư?”
“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thế đợi chết?”
“Ta không muốn vậy đâu!”
Dân chúng Bạch Tượng tuyệt vọng!
Bạch Tượng vương hùng hố đứng trên tường thành, lớn giọng nói: “Trở về hết cho bản vương! Nếu còn dám tiến lên một bước thì đừng trách bản vương không khách khí”
“Lùi lại! Lùi lại! Lùi lại!” Binh lính Bạch Tượng giơ khiên, đồng thanh nói.
Một người dán nghiến răng nói: “Hay là… chúng ta tạo phản luôn đi!”
“Các ngươi còn dám tạo phản cơ à?” Bạch Tượng vương bị chọc phải nỗi đau, hắn ta tức giận gào lên: “Mấy tên dân đen không biết tốt xấu nhà các ngươi! Các ngươi vẫn chưa nhận đủ bài học đây mà, giết cho bản vương, một tên cũng không được chừa lại!”
“Vâng thưa bệ hạ”
Các binh lính của Bạch Tượng bèn ra tay với những người dân ở trước mắt.
Sau một trận mưa máu, tất nhiên là triều đình giành chiến thắng, những người dân phản
kháng đều biến thành những thi thế lạnh lẽo, ngã xuống trong vũng máu, khung cảnh khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Sắc mặt Bạch Tượng vương rét lạnh: “Sau này ai còn dám lại gần cống thành nữa sẽ giết không tha!”
“Vâng thưa bệ hạ” Thế là để đề phòng dân trong nước phất cờ khởi nghĩa, làm lay động quyền thống trị của mình, Bạch Tượng vương bèn thực thi chính sách cai trị độc đoán, phàm là những kẻ không tuân thủ quy định, có ý đồ tạo phản là hắn ta sẽ giết bằng sạch, không chừa ai cả.
Dưới tình hình ây, các nơi trên Bạch Tượng thỉnh thoảng đều sẽ phản kháng, song cuộc đấu tranh của bọn họ đều bị đàn áp. Cuộc sống của những người dân tại Bạch Tượng càng lúc càng khó khăn, bọn họ đang ở trong màn lửa và không hề nhìn thấy hi vonq.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.