Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 482: Cứ để bọn chúng chen chúc một chút đi!
KK Cố Hương
05/02/2024
Sau đó, Dạ Lai Hương lại bắt về hai tên trộm nữa cho Lâm Bắc Phàm xét xử.
Ngày hôm sau, hắn ta tiếp tục làm việc, bắt được chín kẻ trộm.
Ngày thứ ba, hắn ta lại phát hiện ra một băng nhóm trộm cắp, bắt về hai mươi lăm tên trộm. . Ngôn Tình Sủng
Ngày thứ tư, hắn ta bắt được mười ba tên trộm.
Ngày thứ năm...
Hầu như ngày nào cũng có mấy tên trộm bị xét xử.
Đến Lâm Bắc Phàm cũng hơi choáng váng, rốt cuộc hắn ta định làm gì vậy?
Chẳng lẽ là vì bản thân không được đi ăn trộm nên sinh ra tâm lý muốn trả thù đời, hắn ta thấy mấy kẻ trộm khác liền bắt vào tù sao?
Nếu ta không được đi ăn trộm, thì các ngươi cũng không được ăn trộm đấy à?
Cứ mặc kệ hắn ta vậy, dù sao thì hắn ta làm như thế cũng coi như trừ hại cho dân, Lâm Bắc Phàm chẳng có lý do gì để phản đối cả!
Nhưng tình hình trong nhà giam thì không ổn cho lắm. Bắt đầu từ ngày thứ năm.
Cai ngục vội vàng chạy tới: "Phủ doãn đại nhân, nhà giam đã đủ tù nhân rồi, đâu đâu cũng toàn là kẻ trộm, không thể nhốt thêm người vào được nữa!"
Lâm Bắc Phàm xua tay: "Không sao đâu, chật một chút cũng được mà! Theo ta được biết thì một tuần nữa sẽ có mấy chục phạm nhân hết thời gian chịu phạt, được phóng thích ra bên ngoài, như vậy thì sẽ trống rất nhiều chỗ rồi!"
Ngày thứ sáu.
Cai ngục lại tiếp tục chạy tới: "Phủ doãn đại nhân, tình hình không ổn rồi! Dạ Lai Hương lại bắt về hai mươi tên trộm nữa, có quá nhiều người phải giam, trong nhà giam không đủ chỗ để nhốt nhiều người như thế đâu!"
Lâm Bắc Phàm đáp: "Cứ để bọn chúng chen chúc một chút đi!"
Ngày thứ bảy.
Cai ngục lại tiếp tục chạy tới: "Phủ doãn đại nhân, chuyện không ổn rồi! Dạ Lai Hương lại bắt được mười tám tên trộm phải giam vào tù, trong nhà giam đã chật kín cả rồi, hiện giờ các phạm nhân đều rất kích động, có thể xảy ra ẩu đả bất cứ lúc nào!"
Lâm Bắc Phàm xua tay: "Bản quan sẽ phái vài quan sai tới giám sát, kẻ nào đánh nhau thì trừng phạt kẻ đó!"
Ngày thứ tám.
Cai ngục lại lần nữa chạy tới: "Phủ doãn đại nhân, Dạ Lai Hương lại bắt được mười bảy tên trộm, hiện giờ trong nhà giam đâu đâu cũng có người cả rồi, thật sự không thể nhét vào nổi nữa đâu, đến chỗ ngủ cũng chẳng có!"
Lâm Bắc Phàm: "Thế thì cứ để bọn chúng ôm nhau mà ngủ, cho bọn chúng nam tính hơn một chút!"
Cai ngục: "Hả?"
"Không đủ chỗ để nhốt nữa rồi sao, thật là đáng tiếc quá!" Dạ Lai Hương phe phẩy cây quạt mà bước vào, nói với vẻ tiếc nuối: "Bản công tử vừa phát hiện ra một băng nhóm trộm cắp khoảng hai mươi tên, đang định đi tóm bọn chúng về đây! Ngươi nói xem bây giờ ta nên bắt, hay là không bắt đây?"
Lúc này, sao Lâm Bắc Phàm lại không nhận ra ý đồ của Dạ Lai Hương là gì cơ chứ? Rõ ràng hắn ta đã bày ra cách này để làm khó hắn đây mà!
Nhưng không thể không thừa nhận rằng, cách của hắn ta rất hiệu quả!
Bởi vì việc mà hắn ta làm là việc chính nghĩa, Lâm Bắc Phàm không thể ngăn cản được! Lâm Bắc Phàm mà ngăn cản hắn ta thì thể diện của người làm quan sẽ mất sạch!
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Phải bắt chứ! Bất kể ngươi bắt về bao nhiêu phạm nhân, ta đều giam được tất!"
Dạ Lai Hương bộp một tiếng, thu cây quạt giấy lại rồi mỉm cười mà nói: "Có câu nói này của ngươi thì ta yên tâm rồi, bản công tử sẽ bắt bọn chúng về quy án ngay đây!"
Chờ sau khi Dạ Lai Hương đi rồi, cai ngục mới bày ra vẻ mặt đau khổ: "Nhưng mà phủ doãn đại nhân à, nhà giam thật sự không thể chứa thêm phạm nhân được nữa, còn nhét thêm vào sẽ xảy ra chuyện mất!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười mà đáp: "Chuyện này thì ngươi không cần phải lo! Chúng ta có xi măng, có thể xây dựng thêm rất nhiều nhà giam để giam phạm nhân chỉ trong thời gian ngắn!"
Vẻ mặt cai ngục vẫn rất đau khổ: "Nhưng có xây nhà giam thì cũng phải có thời gian chứ!"
"Trong Dân Tâm thành còn một số nhà trống, tạm thời dùng làm nhà giam đi, các ngươi áp giải một vài phạm nhân qua đó trước đi đã! Đợi tới khi nhà giam mới được xây xong thì lại áp giải bọn chúng về!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Vâng, phủ doãn đại nhân!" Cai ngục thở phào nhẹ nhõm.
Vì vậy, vấn đề nhà giam tạm thời được giải quyết.
Nhưng Dạ Lai Hương vẫn săn lùng mấy tên trộm cắp mà không biết mệt mỏi.
Trong vòng chưa tới nửa tháng mà hắn ta đã bắt hết sạch mấy tên trộm cắp trong kinh thành và Dân Tâm thành, kinh thành không còn tội phạm, cảnh tượng kỳ lạ như ban đêm đi ngủ không cần đóng cửa xuất hiện.
Tên trộm nào còn sót lại, cũng không dám ló đầu ra nữa.
Chỉ sợ sẽ bị vị tổ sư gia trong giới ăn trộm này nhìn thấy, bắt bọn chúng để lập công.
Lâm Bắc Phàm thấy vậy thì không nhịn được mà lắc đầu: "Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau?"
Không bắt trộm được nữa, Dạ Lai Hương lại chuyển sang truy lùng mấy tên tội phạm khác. Cứ phát hiện ra kẻ nào có hành vi phạm pháp, hắn lập tức bắt về nha môn, nhốt vào đại lao.
Cũng may là Lâm Bắc Phàm có thần khí xây nhà là xi măng, có thể cấp tốc xây dựng nhà giam để nhốt phạm nhân.
Ngươi bắt về bao nhiêu thì ta nhốt bấy nhiêu, ta chẳng từ chối không nhận kẻ nào cả!
Chuyện này dẫn đến một hậu quả rất lớn, đó là tội phạm trong nhà giam đông như mắc cửi, nhưng tình hình an ninh trật tự trong kinh thành và Dân Tâm thành lại được cải thiện hẳn!
Chẳng ai dám ăn trộm cũng không dám gây sự nữa, chỉ sợ sẽ bị Dạ Lai Hương bắt đi. Cả hàng xóm và bạn bè đều chung sống với nhau rất hòa thuận.
Cho dù có uống chút rượu, xảy ra tranh cãi thì nể mặt Dạ Lai Hương, mọi người đều nhẫn nhịn cơn tức giận.
Ngày hôm sau, hắn ta tiếp tục làm việc, bắt được chín kẻ trộm.
Ngày thứ ba, hắn ta lại phát hiện ra một băng nhóm trộm cắp, bắt về hai mươi lăm tên trộm. . Ngôn Tình Sủng
Ngày thứ tư, hắn ta bắt được mười ba tên trộm.
Ngày thứ năm...
Hầu như ngày nào cũng có mấy tên trộm bị xét xử.
Đến Lâm Bắc Phàm cũng hơi choáng váng, rốt cuộc hắn ta định làm gì vậy?
Chẳng lẽ là vì bản thân không được đi ăn trộm nên sinh ra tâm lý muốn trả thù đời, hắn ta thấy mấy kẻ trộm khác liền bắt vào tù sao?
Nếu ta không được đi ăn trộm, thì các ngươi cũng không được ăn trộm đấy à?
Cứ mặc kệ hắn ta vậy, dù sao thì hắn ta làm như thế cũng coi như trừ hại cho dân, Lâm Bắc Phàm chẳng có lý do gì để phản đối cả!
Nhưng tình hình trong nhà giam thì không ổn cho lắm. Bắt đầu từ ngày thứ năm.
Cai ngục vội vàng chạy tới: "Phủ doãn đại nhân, nhà giam đã đủ tù nhân rồi, đâu đâu cũng toàn là kẻ trộm, không thể nhốt thêm người vào được nữa!"
Lâm Bắc Phàm xua tay: "Không sao đâu, chật một chút cũng được mà! Theo ta được biết thì một tuần nữa sẽ có mấy chục phạm nhân hết thời gian chịu phạt, được phóng thích ra bên ngoài, như vậy thì sẽ trống rất nhiều chỗ rồi!"
Ngày thứ sáu.
Cai ngục lại tiếp tục chạy tới: "Phủ doãn đại nhân, tình hình không ổn rồi! Dạ Lai Hương lại bắt về hai mươi tên trộm nữa, có quá nhiều người phải giam, trong nhà giam không đủ chỗ để nhốt nhiều người như thế đâu!"
Lâm Bắc Phàm đáp: "Cứ để bọn chúng chen chúc một chút đi!"
Ngày thứ bảy.
Cai ngục lại tiếp tục chạy tới: "Phủ doãn đại nhân, chuyện không ổn rồi! Dạ Lai Hương lại bắt được mười tám tên trộm phải giam vào tù, trong nhà giam đã chật kín cả rồi, hiện giờ các phạm nhân đều rất kích động, có thể xảy ra ẩu đả bất cứ lúc nào!"
Lâm Bắc Phàm xua tay: "Bản quan sẽ phái vài quan sai tới giám sát, kẻ nào đánh nhau thì trừng phạt kẻ đó!"
Ngày thứ tám.
Cai ngục lại lần nữa chạy tới: "Phủ doãn đại nhân, Dạ Lai Hương lại bắt được mười bảy tên trộm, hiện giờ trong nhà giam đâu đâu cũng có người cả rồi, thật sự không thể nhét vào nổi nữa đâu, đến chỗ ngủ cũng chẳng có!"
Lâm Bắc Phàm: "Thế thì cứ để bọn chúng ôm nhau mà ngủ, cho bọn chúng nam tính hơn một chút!"
Cai ngục: "Hả?"
"Không đủ chỗ để nhốt nữa rồi sao, thật là đáng tiếc quá!" Dạ Lai Hương phe phẩy cây quạt mà bước vào, nói với vẻ tiếc nuối: "Bản công tử vừa phát hiện ra một băng nhóm trộm cắp khoảng hai mươi tên, đang định đi tóm bọn chúng về đây! Ngươi nói xem bây giờ ta nên bắt, hay là không bắt đây?"
Lúc này, sao Lâm Bắc Phàm lại không nhận ra ý đồ của Dạ Lai Hương là gì cơ chứ? Rõ ràng hắn ta đã bày ra cách này để làm khó hắn đây mà!
Nhưng không thể không thừa nhận rằng, cách của hắn ta rất hiệu quả!
Bởi vì việc mà hắn ta làm là việc chính nghĩa, Lâm Bắc Phàm không thể ngăn cản được! Lâm Bắc Phàm mà ngăn cản hắn ta thì thể diện của người làm quan sẽ mất sạch!
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Phải bắt chứ! Bất kể ngươi bắt về bao nhiêu phạm nhân, ta đều giam được tất!"
Dạ Lai Hương bộp một tiếng, thu cây quạt giấy lại rồi mỉm cười mà nói: "Có câu nói này của ngươi thì ta yên tâm rồi, bản công tử sẽ bắt bọn chúng về quy án ngay đây!"
Chờ sau khi Dạ Lai Hương đi rồi, cai ngục mới bày ra vẻ mặt đau khổ: "Nhưng mà phủ doãn đại nhân à, nhà giam thật sự không thể chứa thêm phạm nhân được nữa, còn nhét thêm vào sẽ xảy ra chuyện mất!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười mà đáp: "Chuyện này thì ngươi không cần phải lo! Chúng ta có xi măng, có thể xây dựng thêm rất nhiều nhà giam để giam phạm nhân chỉ trong thời gian ngắn!"
Vẻ mặt cai ngục vẫn rất đau khổ: "Nhưng có xây nhà giam thì cũng phải có thời gian chứ!"
"Trong Dân Tâm thành còn một số nhà trống, tạm thời dùng làm nhà giam đi, các ngươi áp giải một vài phạm nhân qua đó trước đi đã! Đợi tới khi nhà giam mới được xây xong thì lại áp giải bọn chúng về!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Vâng, phủ doãn đại nhân!" Cai ngục thở phào nhẹ nhõm.
Vì vậy, vấn đề nhà giam tạm thời được giải quyết.
Nhưng Dạ Lai Hương vẫn săn lùng mấy tên trộm cắp mà không biết mệt mỏi.
Trong vòng chưa tới nửa tháng mà hắn ta đã bắt hết sạch mấy tên trộm cắp trong kinh thành và Dân Tâm thành, kinh thành không còn tội phạm, cảnh tượng kỳ lạ như ban đêm đi ngủ không cần đóng cửa xuất hiện.
Tên trộm nào còn sót lại, cũng không dám ló đầu ra nữa.
Chỉ sợ sẽ bị vị tổ sư gia trong giới ăn trộm này nhìn thấy, bắt bọn chúng để lập công.
Lâm Bắc Phàm thấy vậy thì không nhịn được mà lắc đầu: "Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau?"
Không bắt trộm được nữa, Dạ Lai Hương lại chuyển sang truy lùng mấy tên tội phạm khác. Cứ phát hiện ra kẻ nào có hành vi phạm pháp, hắn lập tức bắt về nha môn, nhốt vào đại lao.
Cũng may là Lâm Bắc Phàm có thần khí xây nhà là xi măng, có thể cấp tốc xây dựng nhà giam để nhốt phạm nhân.
Ngươi bắt về bao nhiêu thì ta nhốt bấy nhiêu, ta chẳng từ chối không nhận kẻ nào cả!
Chuyện này dẫn đến một hậu quả rất lớn, đó là tội phạm trong nhà giam đông như mắc cửi, nhưng tình hình an ninh trật tự trong kinh thành và Dân Tâm thành lại được cải thiện hẳn!
Chẳng ai dám ăn trộm cũng không dám gây sự nữa, chỉ sợ sẽ bị Dạ Lai Hương bắt đi. Cả hàng xóm và bạn bè đều chung sống với nhau rất hòa thuận.
Cho dù có uống chút rượu, xảy ra tranh cãi thì nể mặt Dạ Lai Hương, mọi người đều nhẫn nhịn cơn tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.