Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 307: Đại Ngưu ra nhập Lục Phiến Môn
KK Cố Hương
16/01/2024
"Chiêu hàng, có rất nhiều điểm lợi!"
"Lâm Bắc Phàm cười nói: "Thứ nhất, có thể bảo vệ danh tiếng và uy tín của triều đình, còn thể hiện được hoàng ân mênh mông, khiến ngày càng có nhiều người đầu quân cho triều đình, cống hiến cho triều đình của bệ hạt"
"Thứ hai, sau khi chiều hàng người đó, hắn ta sẽ làm việc dưới sự giám sát của chúng ta. Chúng ta có thể quản lý hắn ta chặt chẽ, tránh để hắn ta tiếp tục gây ra chuyện có hại cho triều đình. Như vậy, mọi người cũng có thể yên tâm rồi!"
"Thứ ba, năng lực của người đó mạnh hơn người khác, có thể trở thành đại anh hùng diệt cướp, chắc chắn hắn ta phải có điểm nào đó hơn người, người như vậy. mà không dùng thì thật là đáng tiếc! Chúng ta có thể để hắn ta tiếp tục làm việc cho triều đình, tiếp tục lập công đền tội! Đợi tới khi lập đủ công lao thì mới xóa hết mọi tội lỗi cho hẳn ta, như thế thì sẽ không làm tổn hại pháp. luật của triều đình!"
"Bệ hạ có đồng ý không ạ?” "Sự tính toán của ái khanh rất hợp ý trãm!"
Nữ đế vui vẻ ra mặt: "Cứ làm như vậy đi! Nhưng mà, phải giao cái tên này cho ai trông coi đây?"
"Bệ hạ, giao cho vi thân đi!"
Quách đầu mục của Lục Phiến Môn đứng ra, cười nói: "Người này không chỉ có công phu cao cường mà còn am hiểu về những nơi núi sâu hoang dã, kịp thời phát hiện tung tích của kẻ địch, Lục Phiến Môn bọn ta đúng lúc cần nhân tài như vậy!"
"Được, vậy thì giao cho Quách ái khanh đi!" Cứ như thế, việc này được định đoạt.
Đại anh hùng diệt cướp là tội phạm nguy hiểm bị triều đình truy nã, đã phạm phải tội không thể tha thứ được, không thể dễ dàng đặc xá.
Nhưng triều đình sẽ khai ân ngoại lệ cho hắn ta, đã nói là làm, sẽ không truy nã hắn ta nữa. Nhưng hắn ta phải tới Lục Phiến Môn, chấp nhận sự quản lý của triều đình, tiếp tục cống hiến cho triều đình, lập công chuộc TỘI.
Có thể nói, phương án xử lý này rất thỏa đáng, mọi mặt đều hợp tình hợp lý, khiến người ta không thể chỉ trích được điều gì!
Sau khi đại anh hùng diệt cướp Đại Ngưu biết chuyện, hắn ta rất mừng rỡ.
Mặc dù tội trạng của hắn ta chưa được đặc xá hết, nhưng cũng đã coi như được tự do, đi ngoài đường không cần phải đội mũ che mặt, không phải sợ người khác tới bắt nữa, có thể quang minh chính đại mà đi gặp các anh em của hắn ta rồi.
Mặc dù phải tới Lục Phiến Môn, bị triều đình quản lý, cống hiến cho triều đình.
Nhưng nhìn nhận từ một góc độ khác thì cũng coi như là được ăn cơm nhà nước, có rất nhiều người muốn tới Lục Phiến Môn mà còn chẳng có cửa ấy chứ.
Chỉ cần hắn ta không phạm phải lỗi lầm nào nữa, thì cả đời này có thể sống một cách yên ổn rồi.
Vậy là, hắn ta đi theo cao thủ của Lục Phiến Môn tới trụ sở của Lục Phiến Môn ở kinh thành, bái kiến Quách đầu mục.
"Thảo dân... thuộc hạ Đại Ngưu, bái kiến Quách đại nhân!"
Quách đầu mục quan sát Đại Ngưu từ trên xuống dưới một lượt rồi gật đầu với vẻ hài lòng: "Không tồi đấy, là một nhân tài! Nghe nói ngươi rất am hiểu về cách điều †ra tung tích của người khác, có rất nhiều thổ phỉ trốn ở nơi hoang dã đều do ngươi tìm ra, Lục Phiến Môn bọn ta rất cần người như ngươi!"
"Ngươi cứ làm việc cho tốt! Còn tội trạng của ngươi, đừng để ý làm gì! Chờ tới khi ngươi lập đủ công lao, bản quan sẽ dâng tấu lên thánh thượng, đặc xá toàn bộ tội trạng của ngươi!"
"Vâng, đại nhân!"
Đại Ngưu đáp với vẻ vô cùng mừng rỡ.
"Nhưng cũng phải công nhận rằng, lá gan của ngươi lớn quá rồi đấy! Triều đình truy nã ngươi khắp nơi, thế mà ngươi còn dám chạy tới giết thổ phỉ rồi đưa ra điều kiện cho triều đình, kích động quá! Ngươi có biết là suýt nữa mình đã mất mạng rồi không hải!"
Quách đầu mục nói với giọng bực bội. Đại Ngưu hoảng sợ: "Vậy tại sao..." "Chẳng phải là nhờ tế tửu đại nhân sao?"
Quách đầu mục cười nói: "Nếu không có tế tửu đại nhân dùng lý lẽ biện bạch cho ngươi trên triều đường, nói đỡ cho ngươi, thì ngươi đã xong đời từ lâu rồi! Dù sao thì ngươi cũng phạm phải tội phản quốc đấy, suýt nữa thì khiến triều đình tổn thất nặng nề, đất nước rung chuyển, không lấy đầu ngươi là đã tốt lắm rồi!"
"Tế tửu đại nhân sao..."
Ánh mắt của Đại Ngưu trở nên phức tạp, tâm trạng cũng rất rối bời. Hắn ta nhớ tới chàng trai mà mình từng gặp vào hai tháng trước!
Chính nhờ chàng trai đó ra tay, nhanh chóng giải quyết vụ việc phản quân, còn thả cho hắn ta một con đường sống, nên đã để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với hắn ta!
Không ngờ, chành trai ấy, lại tiếp tục cứu hắn ta một mạng trên triều đình!
Hai người chỉ vô tình gặp nhau, không thù không oán, tại sao người ta lại tốt với hắn ta đến vậy cơ chứ?
Đại Ngưu chắp tay mà nói: "Quách đại nhân, thuộc hạ muốn xin đại nhân nghỉ một ngày, đi cảm ơn tế tửu đại nhân, mong đại nhân ân chuẩn!"
"Đây là việc nên làm, ngươi đi đi! Thay ta chào hỏi tế tửu đại nhân nhé!"
Vì vậy, Đại Ngưu mang một ít quà đắt đỏ rồi tới Lâm phủ cảm ơn Lâm Bắc Phàm.
Hắn ta còn trịnh trọng tuyên bố rằng, có việc gì Lâm Bắc Phàm chỉ cần gọi một tiếng, nhất định hắn ta sẽ dùng hết sức mình mà giải quyết, báo đáp ơn cứu mạng...
"Lâm Bắc Phàm cười nói: "Thứ nhất, có thể bảo vệ danh tiếng và uy tín của triều đình, còn thể hiện được hoàng ân mênh mông, khiến ngày càng có nhiều người đầu quân cho triều đình, cống hiến cho triều đình của bệ hạt"
"Thứ hai, sau khi chiều hàng người đó, hắn ta sẽ làm việc dưới sự giám sát của chúng ta. Chúng ta có thể quản lý hắn ta chặt chẽ, tránh để hắn ta tiếp tục gây ra chuyện có hại cho triều đình. Như vậy, mọi người cũng có thể yên tâm rồi!"
"Thứ ba, năng lực của người đó mạnh hơn người khác, có thể trở thành đại anh hùng diệt cướp, chắc chắn hắn ta phải có điểm nào đó hơn người, người như vậy. mà không dùng thì thật là đáng tiếc! Chúng ta có thể để hắn ta tiếp tục làm việc cho triều đình, tiếp tục lập công đền tội! Đợi tới khi lập đủ công lao thì mới xóa hết mọi tội lỗi cho hẳn ta, như thế thì sẽ không làm tổn hại pháp. luật của triều đình!"
"Bệ hạ có đồng ý không ạ?” "Sự tính toán của ái khanh rất hợp ý trãm!"
Nữ đế vui vẻ ra mặt: "Cứ làm như vậy đi! Nhưng mà, phải giao cái tên này cho ai trông coi đây?"
"Bệ hạ, giao cho vi thân đi!"
Quách đầu mục của Lục Phiến Môn đứng ra, cười nói: "Người này không chỉ có công phu cao cường mà còn am hiểu về những nơi núi sâu hoang dã, kịp thời phát hiện tung tích của kẻ địch, Lục Phiến Môn bọn ta đúng lúc cần nhân tài như vậy!"
"Được, vậy thì giao cho Quách ái khanh đi!" Cứ như thế, việc này được định đoạt.
Đại anh hùng diệt cướp là tội phạm nguy hiểm bị triều đình truy nã, đã phạm phải tội không thể tha thứ được, không thể dễ dàng đặc xá.
Nhưng triều đình sẽ khai ân ngoại lệ cho hắn ta, đã nói là làm, sẽ không truy nã hắn ta nữa. Nhưng hắn ta phải tới Lục Phiến Môn, chấp nhận sự quản lý của triều đình, tiếp tục cống hiến cho triều đình, lập công chuộc TỘI.
Có thể nói, phương án xử lý này rất thỏa đáng, mọi mặt đều hợp tình hợp lý, khiến người ta không thể chỉ trích được điều gì!
Sau khi đại anh hùng diệt cướp Đại Ngưu biết chuyện, hắn ta rất mừng rỡ.
Mặc dù tội trạng của hắn ta chưa được đặc xá hết, nhưng cũng đã coi như được tự do, đi ngoài đường không cần phải đội mũ che mặt, không phải sợ người khác tới bắt nữa, có thể quang minh chính đại mà đi gặp các anh em của hắn ta rồi.
Mặc dù phải tới Lục Phiến Môn, bị triều đình quản lý, cống hiến cho triều đình.
Nhưng nhìn nhận từ một góc độ khác thì cũng coi như là được ăn cơm nhà nước, có rất nhiều người muốn tới Lục Phiến Môn mà còn chẳng có cửa ấy chứ.
Chỉ cần hắn ta không phạm phải lỗi lầm nào nữa, thì cả đời này có thể sống một cách yên ổn rồi.
Vậy là, hắn ta đi theo cao thủ của Lục Phiến Môn tới trụ sở của Lục Phiến Môn ở kinh thành, bái kiến Quách đầu mục.
"Thảo dân... thuộc hạ Đại Ngưu, bái kiến Quách đại nhân!"
Quách đầu mục quan sát Đại Ngưu từ trên xuống dưới một lượt rồi gật đầu với vẻ hài lòng: "Không tồi đấy, là một nhân tài! Nghe nói ngươi rất am hiểu về cách điều †ra tung tích của người khác, có rất nhiều thổ phỉ trốn ở nơi hoang dã đều do ngươi tìm ra, Lục Phiến Môn bọn ta rất cần người như ngươi!"
"Ngươi cứ làm việc cho tốt! Còn tội trạng của ngươi, đừng để ý làm gì! Chờ tới khi ngươi lập đủ công lao, bản quan sẽ dâng tấu lên thánh thượng, đặc xá toàn bộ tội trạng của ngươi!"
"Vâng, đại nhân!"
Đại Ngưu đáp với vẻ vô cùng mừng rỡ.
"Nhưng cũng phải công nhận rằng, lá gan của ngươi lớn quá rồi đấy! Triều đình truy nã ngươi khắp nơi, thế mà ngươi còn dám chạy tới giết thổ phỉ rồi đưa ra điều kiện cho triều đình, kích động quá! Ngươi có biết là suýt nữa mình đã mất mạng rồi không hải!"
Quách đầu mục nói với giọng bực bội. Đại Ngưu hoảng sợ: "Vậy tại sao..." "Chẳng phải là nhờ tế tửu đại nhân sao?"
Quách đầu mục cười nói: "Nếu không có tế tửu đại nhân dùng lý lẽ biện bạch cho ngươi trên triều đường, nói đỡ cho ngươi, thì ngươi đã xong đời từ lâu rồi! Dù sao thì ngươi cũng phạm phải tội phản quốc đấy, suýt nữa thì khiến triều đình tổn thất nặng nề, đất nước rung chuyển, không lấy đầu ngươi là đã tốt lắm rồi!"
"Tế tửu đại nhân sao..."
Ánh mắt của Đại Ngưu trở nên phức tạp, tâm trạng cũng rất rối bời. Hắn ta nhớ tới chàng trai mà mình từng gặp vào hai tháng trước!
Chính nhờ chàng trai đó ra tay, nhanh chóng giải quyết vụ việc phản quân, còn thả cho hắn ta một con đường sống, nên đã để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với hắn ta!
Không ngờ, chành trai ấy, lại tiếp tục cứu hắn ta một mạng trên triều đình!
Hai người chỉ vô tình gặp nhau, không thù không oán, tại sao người ta lại tốt với hắn ta đến vậy cơ chứ?
Đại Ngưu chắp tay mà nói: "Quách đại nhân, thuộc hạ muốn xin đại nhân nghỉ một ngày, đi cảm ơn tế tửu đại nhân, mong đại nhân ân chuẩn!"
"Đây là việc nên làm, ngươi đi đi! Thay ta chào hỏi tế tửu đại nhân nhé!"
Vì vậy, Đại Ngưu mang một ít quà đắt đỏ rồi tới Lâm phủ cảm ơn Lâm Bắc Phàm.
Hắn ta còn trịnh trọng tuyên bố rằng, có việc gì Lâm Bắc Phàm chỉ cần gọi một tiếng, nhất định hắn ta sẽ dùng hết sức mình mà giải quyết, báo đáp ơn cứu mạng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.