Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 606: Đậu má!
KK Cố Hương
11/02/2024
Trong lòng Giang Nam vương thầm kêu toang rồi, hắn ta vội vàng lớn tiếng kêu gọi: “Mọi người đừng tin bọn chúng, đây chắc chắn là diễn! Hoàn toàn chỉ muốn làm tan rã lòng quân của chúng ta, mọi người tuyệt đối đừng mắc bẫy! Đừng tin…”
Trong lòng quân Giang Nam cười lạnh.
Mặc kệ có phải là diễn hay không thì bọn họ cũng cảm giác được sự coi trọng và quan tâm của triều đình đối với bọn họ, và cả sự tôn trọng nhân cách con người từ bờ đối diện nữa!
Chí ít vẫn tốt hơn Giang Nam vương ngươi nhiều!
Ít ra người ta còn biết diễn, nhưng ngươi ngay cả diễn cũng lười làm!
Mắt thấy mọi người thờ ơ, Giang Nam vương nổi giận nói: “Không được nhìn nữa! Trở về hết cho bản vương! Lập tức về ngay cho bản vương! Còn không đi mau, giờ lời bản vương nói cũng không nghe luôn sao? Các ngươi còn không về sẽ xử theo quân pháp!”
Dưới sự cưỡng chế yêu cầu của Giang Nam vương, mọi người không thể không quay người rời đi, thế nhưng, một hạt giống trong lòng lại đang nhanh chóng nảy mầm.
Mắt thấy lại sắp đến tối.
“Khụ khụ! Ta muốn đi ẻ!”
“Trùng hợp quá! Ta cũng thế!”
“Ta đi ẻ với, chúng ta đi chung đi!”
…
Sáng ngày hôm sau, lúc lại kiểm tra nhân số, Giang Nam vương phát hiện ra thiếu hơn trăm người, tất cả đều chạy sang bờ bên kia.
Bọn họ đang mỉm cười ăn bánh bao bột mì trắng và húp cháo trắng, trông về bờ bên này với vẻ đắc ý vô cùng.
Thế này cũng khiến binh lính Giang Nam khác ngưỡng mộ muốn chết mất.
“Sao bọn họ đều nhanh như vậy chứ?
“Ăn ngon quá đi mất!”
“Ta cũng muốn gia nhập với bọn họ!”
…
Giang Nam vương nổi giận đùng đùng, nói: “Sau này đều canh phòng nghiêm ngặt vào cho bản vương, không cho phép tùy tiện đi ngoài! Mỗi lần đi nhất định phải có một trưởng quan hoặc võ giả trông chừng! Ngoài ra, cũng phái lính coi chừng kỹ sông Tùng cho bản vương! Còn một người nào nữa trốn đi thì xử theo quân pháp!”
“Rõ, thưa vương gia!”
Lại đến tối, nhưng lần này canh phòng nghiêm ngặt hơn.
“Khụ khụ! Ta muốn ra ngoài đi ẻ!”
“Bụng ta cũng không thoải mái, ta cũng muốn đi!”
“Đi chung, đi chung đi!”
Lại có người kết bè kết nhóm ra ngoài, chẳng qua phía sau có một võ giả đang giám sát bọn họ.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Hắn ta đi theo, chúng ta hoàn toàn không nhảy xuống được!”
“Dứt khoát được ăn cả ngã về không đi!”
Đúng lúc này, võ giả đi theo phía sau mở miệng: “Đừng đi thêm nữa, nếu còn đi tiếp cách sông Tùng sẽ xa lắm, thế còn bơi đến bờ bên kia kiểu gì nữa?”
“Ngươi ngươi ngươi… có ý gì?”
“Các ngươi không nghe rõ hay sao?”
“Ý của ta là…’
Võ giả tiến lại gần vài bước, nở nụ cười: “Chúng ta dứt khoát trốn chung đi, ta cũng muốn chạy sang bờ bên kia!”
“Hả?”
Các binh lính kinh ngạc…
Ngày hôm sau tỉnh lại, Giang Nam vương lại đếm nhân số, phát hiện ra lại thiếu mất mấy trăm người!
Người bỏ trốn còn nhiều hơn cả trước đây!
Hắn ta nổi trận lôi đình: “Người đâu? Người đi đâu hết cả rồi? Không phải bản vương đã ra lệnh cho tướng lĩnh và võ giả trông chừng rồi sao? Sao vẫn thiếu nhiều người như vậy?”
Lúc này, Vương Phú Quý vội vàng chạy vào, lớn tiếng gào lên: “Vương gia, chuyện lớn không hay rồi! Các binh lính mất tích đã chạy sang bờ bên kia, giờ đang ở bên đó uống cháo và ăn bánh bao ạ!”
Giang Nam vương giận dữ nói: “Vậy mấy người trông coi thì sao? Bọn chúng làm việc kiểu gì vậy? Giải chúng lên đây, xử theo quân pháp!”
“Vương gia, bọn họ cũng chạy sang bờ bên kia luôn rồi!”
Giang Nam vương: “Đậu má!”
Hắn ta chạy đến bên bờ sông, phát hiện ra quả đúng là như vậy.
Mấy binh lính mất tích đó, còn cả tướng lĩnh và võ giả trông chừng bọn họ, tất cả đều chạy hết sang bờ bên kia.
Bọn họ đang ở đó ăn bánh bao bột mì trắng và uống cháo thơm nóng hôi hổi với vẻ mặt hài lòng.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng xuất hiện.
Hắn đứng trước mặt mấy võ giả tạo phản đó, nói với vẻ khó hiểu: “Các ngươi đều là người có võ nghệ trong người, theo lý mà nói chắc hẳn sẽ được Giang Nam vương coi trọng, đãi ngộ không tồi mới phải, tại sao lại phản bội hắn ta?”
Sau khi nghe được lời này của Lâm Bắc Phàm, bọn họ bắt đầu kể khổ.
“Giang Nam vương quả thật đối xử với chúng ta không tồi, nhưng đó cũng không phải điều mà chúng ta muốn!”
“Lúc trước, sở dĩ ta chọn đầu quân cho Giang Nam vương chính là vì cảm thấy hắn ta có chí lớn ôm hết thiên hạ, có khả năng
nắm giữ càn khôn, có trái tim rộng lớn như biển cả! Nhưng bây giờ xem ra, hắn ta chỉ là một người ích kỷ tư lợi! Vì dã tâm của mình mà làm hại dân chúng, càng làm hại binh lính của mình, hắn ta không phải con người!”
“Theo một kẻ như vậy không có tương lai, hơn nữa làm việc với hắn ta khiến lương tâm của ta cũng chịu tra tấn gấp đôi! Đáng tiếc đã lên thuyền giặc, không còn đường quay đầu nữa, tạo hóa thật trêu người!”
“Nhưng bây giờ chúng ta phát hiện ra triều đình đối xử với mấy binh lính đầu hàng như chúng ta không tồi, bằng lòng cho chúng ta cơ hội sửa đổi bản thân, cho nên chúng ta không hề do dự mà làm phản!”
“Hy vọng đại nhân có thể cho chúng ta một cơ hội thay đổi làm người mới!”
Trong lòng quân Giang Nam cười lạnh.
Mặc kệ có phải là diễn hay không thì bọn họ cũng cảm giác được sự coi trọng và quan tâm của triều đình đối với bọn họ, và cả sự tôn trọng nhân cách con người từ bờ đối diện nữa!
Chí ít vẫn tốt hơn Giang Nam vương ngươi nhiều!
Ít ra người ta còn biết diễn, nhưng ngươi ngay cả diễn cũng lười làm!
Mắt thấy mọi người thờ ơ, Giang Nam vương nổi giận nói: “Không được nhìn nữa! Trở về hết cho bản vương! Lập tức về ngay cho bản vương! Còn không đi mau, giờ lời bản vương nói cũng không nghe luôn sao? Các ngươi còn không về sẽ xử theo quân pháp!”
Dưới sự cưỡng chế yêu cầu của Giang Nam vương, mọi người không thể không quay người rời đi, thế nhưng, một hạt giống trong lòng lại đang nhanh chóng nảy mầm.
Mắt thấy lại sắp đến tối.
“Khụ khụ! Ta muốn đi ẻ!”
“Trùng hợp quá! Ta cũng thế!”
“Ta đi ẻ với, chúng ta đi chung đi!”
…
Sáng ngày hôm sau, lúc lại kiểm tra nhân số, Giang Nam vương phát hiện ra thiếu hơn trăm người, tất cả đều chạy sang bờ bên kia.
Bọn họ đang mỉm cười ăn bánh bao bột mì trắng và húp cháo trắng, trông về bờ bên này với vẻ đắc ý vô cùng.
Thế này cũng khiến binh lính Giang Nam khác ngưỡng mộ muốn chết mất.
“Sao bọn họ đều nhanh như vậy chứ?
“Ăn ngon quá đi mất!”
“Ta cũng muốn gia nhập với bọn họ!”
…
Giang Nam vương nổi giận đùng đùng, nói: “Sau này đều canh phòng nghiêm ngặt vào cho bản vương, không cho phép tùy tiện đi ngoài! Mỗi lần đi nhất định phải có một trưởng quan hoặc võ giả trông chừng! Ngoài ra, cũng phái lính coi chừng kỹ sông Tùng cho bản vương! Còn một người nào nữa trốn đi thì xử theo quân pháp!”
“Rõ, thưa vương gia!”
Lại đến tối, nhưng lần này canh phòng nghiêm ngặt hơn.
“Khụ khụ! Ta muốn ra ngoài đi ẻ!”
“Bụng ta cũng không thoải mái, ta cũng muốn đi!”
“Đi chung, đi chung đi!”
Lại có người kết bè kết nhóm ra ngoài, chẳng qua phía sau có một võ giả đang giám sát bọn họ.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Hắn ta đi theo, chúng ta hoàn toàn không nhảy xuống được!”
“Dứt khoát được ăn cả ngã về không đi!”
Đúng lúc này, võ giả đi theo phía sau mở miệng: “Đừng đi thêm nữa, nếu còn đi tiếp cách sông Tùng sẽ xa lắm, thế còn bơi đến bờ bên kia kiểu gì nữa?”
“Ngươi ngươi ngươi… có ý gì?”
“Các ngươi không nghe rõ hay sao?”
“Ý của ta là…’
Võ giả tiến lại gần vài bước, nở nụ cười: “Chúng ta dứt khoát trốn chung đi, ta cũng muốn chạy sang bờ bên kia!”
“Hả?”
Các binh lính kinh ngạc…
Ngày hôm sau tỉnh lại, Giang Nam vương lại đếm nhân số, phát hiện ra lại thiếu mất mấy trăm người!
Người bỏ trốn còn nhiều hơn cả trước đây!
Hắn ta nổi trận lôi đình: “Người đâu? Người đi đâu hết cả rồi? Không phải bản vương đã ra lệnh cho tướng lĩnh và võ giả trông chừng rồi sao? Sao vẫn thiếu nhiều người như vậy?”
Lúc này, Vương Phú Quý vội vàng chạy vào, lớn tiếng gào lên: “Vương gia, chuyện lớn không hay rồi! Các binh lính mất tích đã chạy sang bờ bên kia, giờ đang ở bên đó uống cháo và ăn bánh bao ạ!”
Giang Nam vương giận dữ nói: “Vậy mấy người trông coi thì sao? Bọn chúng làm việc kiểu gì vậy? Giải chúng lên đây, xử theo quân pháp!”
“Vương gia, bọn họ cũng chạy sang bờ bên kia luôn rồi!”
Giang Nam vương: “Đậu má!”
Hắn ta chạy đến bên bờ sông, phát hiện ra quả đúng là như vậy.
Mấy binh lính mất tích đó, còn cả tướng lĩnh và võ giả trông chừng bọn họ, tất cả đều chạy hết sang bờ bên kia.
Bọn họ đang ở đó ăn bánh bao bột mì trắng và uống cháo thơm nóng hôi hổi với vẻ mặt hài lòng.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng xuất hiện.
Hắn đứng trước mặt mấy võ giả tạo phản đó, nói với vẻ khó hiểu: “Các ngươi đều là người có võ nghệ trong người, theo lý mà nói chắc hẳn sẽ được Giang Nam vương coi trọng, đãi ngộ không tồi mới phải, tại sao lại phản bội hắn ta?”
Sau khi nghe được lời này của Lâm Bắc Phàm, bọn họ bắt đầu kể khổ.
“Giang Nam vương quả thật đối xử với chúng ta không tồi, nhưng đó cũng không phải điều mà chúng ta muốn!”
“Lúc trước, sở dĩ ta chọn đầu quân cho Giang Nam vương chính là vì cảm thấy hắn ta có chí lớn ôm hết thiên hạ, có khả năng
nắm giữ càn khôn, có trái tim rộng lớn như biển cả! Nhưng bây giờ xem ra, hắn ta chỉ là một người ích kỷ tư lợi! Vì dã tâm của mình mà làm hại dân chúng, càng làm hại binh lính của mình, hắn ta không phải con người!”
“Theo một kẻ như vậy không có tương lai, hơn nữa làm việc với hắn ta khiến lương tâm của ta cũng chịu tra tấn gấp đôi! Đáng tiếc đã lên thuyền giặc, không còn đường quay đầu nữa, tạo hóa thật trêu người!”
“Nhưng bây giờ chúng ta phát hiện ra triều đình đối xử với mấy binh lính đầu hàng như chúng ta không tồi, bằng lòng cho chúng ta cơ hội sửa đổi bản thân, cho nên chúng ta không hề do dự mà làm phản!”
“Hy vọng đại nhân có thể cho chúng ta một cơ hội thay đổi làm người mới!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.