Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 441: Đây là chuyện bất đắc dĩ mà!
KK Cố Hương
05/02/2024
Đối phương như bị chọc vào chỗ đau, hắn ta gào lên: “Im miệng!”
“Ta cứ nói đấy! Ta cứ cười đấy! Vì thực lực mà ngươi cam tâm tình nguyện trở thành một thái giám! Còn Lâm gia chúng ta lại bị tiêu diệt bởi một tên thái giám, ha ha… ngươi nói xem có buồn cười hay không?”
Người thanh niên kia cười đến mức ra cả máu.
Đối phương tức đến mức phát run: “Im miệng! Hôm nay lão nương phải hủy diệt ngươi!”
Hắn ta ra tay, cuối cùng người thanh niên kia không đánh lại được, dọc đường bị thương và chạy thục mạng khắp nơi.
Hắn ta bỏ ra một cái giá cực lớn, cuối cùng cũng cứu lại được một mạng. Song mối thù này vẫn ăn sâu trong lòng hắn ta!
“Cha mẹ đều đã chết, huynh đệ tỷ muội cũng không còn… Không báo thù này thì ta thề không làm người!”
Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu, trong lòng là sự thù hận không gì lớn bằng: “Vung đao tự thiến thôi mà, ai mà chẳng biết?”
Thế là hắn ta cắn răng, rút đao nhanh chóng, bắt đầu tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ.
Tại hồ Kim Long, hai bang phái Giao Long và Phi Ngư đang đánh nhau.
Đúng lúc ấy, bỗng có một cường giả xuất hiện bên bang phái Giao Long, tốc độ cực nhanh, kiếm pháp hiểm độc, nhanh chóng giết hết mười mấy người bên bang phái Phi Ngư và giành được chiến thắng.
“Hả? Chiêu thức võ công này… ngươi đã tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ!”
Người trong bang phái Phi Ngư đều có mắt nhìn, liếc cái là bọn họ đã nhận ra.
“Coi như ngươi cũng có mắt nhìn! Các tỷ muội, giết hết cho ta!”
Bang phái Giao Long lại có thêm vài cường giả tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, bọn họ giết cho Phi Ngư người ngã ngựa đổ, cuối cùng hủy diệt hoàn toàn.”
Chỉ có mấy người ở bên ngoài làm việc là không gặp nạn, nhưng bọn họ đã ghi nhớ mối thù này.
“Các huynh đệ, Giao Long đã hủy diệt bang Phi Ngư chúng ta, một trăm sáu mươi lăm người trong bang phái chỉ còn mỗi mấy người chúng ta còn sống! Chúng ta có nên báo thù cho bang chủ và cho các huynh đệ tỷ muội của mình?”
“Nên! Nên! Nên!”
Mọi người gào lên một cách phẫn nộ.
“Bang Giao Long đã tiêu diệt Phi Ngư chúng ta, ngươi nói xem chúng ta liệu có bỏ qua cho bọn họ hay không?”
“Sẽ không! Sẽ không! Sẽ không!”
Mọi người tiếp tục gào.
“Thế nên chúng ta phải làm thế nào?”
“Tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ!”
Mọi người đồng thanh nói.
Thế là bọn họ đồng loạt rút binh khi ra, ra tay với chính mình.
Còn những nơi khác trong giang hổ cũng tranh đấu ngày càng nhiều bởi Tịch Tà Kiếm Phổ và trở nên hỗn loạn vô cùng.
Thiếu Lâm Tự.
“Sư huynh, vừa rồi có tin đưa đến, lại có một môn phái hạng ba nữa bị hủy diệt bởi Tịch Tà Kiếm Phổ! Hai trăm sáu mươi ba người toàn phái đều chết hết, đúng là quá đáng thương mà, a di đà phật!”
Lão hòa thượng chắp hai tay lại.
Sắc mặt trụ trì Thiếu Lâm Tự trông nặng nề vô cùng: “Tình thế không hề ổn! Khoảng hơn tháng nay giang hồ có vô số người hi sinh vì Tịch Tà Kiếm Phổ, còn có bốn môn phái bị hủy diệt! Nếu cứ tiếp tục thế này thì giang hồ chắc chắn sẽ tiêu tàn mất! Đây là một tai họa ảnh hưởng đến toàn võ lâm, chúng ta phải lập tức mở võ lâm đại hội để ngăn chặn mọi người tu luyện Tịch Tà Kiếm Pháp!”
“Sư huynh, tại sao chúng ta phải ra tay ngăn chặn? Giang hồ càng yếu đi thì càng có lợi với chúng ta mà?”
Lão hòa thượng không hiểu.
Trụ trì Thiếu Lâm Tự lắc đầu, nói: “Sư đệ, vậy là ngươi không biết rồi? Giang hồ mà yếu đi đúng là sẽ có lợi với Thiếu Lâm Tự chúng ta! Thế nhưng thống lĩnh một giang hồ yếu thế thì làm sao được triều đình coi trọng?”
“Triều đình chọn chúng ta làm minh chủ võ lâm là bởi chúng ta có thực lực lớn, đủ tư cách để quản lí chuyện trong giang hồ, có thể bảo vệ trật tự nơi đây! Nếu giang hồ không còn uy hiếp đến triều đình nữa thì cái chức minh chủ này của bần tăng cũng coi như hữu danh vô thực, chẳng có giá trị tồn tại gì cả, chẳng phải sao? Triều đình sẽ còn xem trọng Thiếu Lâm Tự của chúng ta ư?”
“Thế nên cách tốt nhất chính là cân bằng giữa giang hồ và triều đình, không được để bất cứ bên nào mạnh hơn! Để triều đình phải cần chúng ta, mà giang hồ cũng phải cần chúng ta! Như thế thì Thiếu Lâm Tự ta mới lớn mạnh hơn được!”
“A di đà phật! Sư huynh nói chí phải, bần tăng hiểu rồi!”
Lão hòa thượng cúi đầu.
Thế là trụ trì Thiếu Lâm Tự lập tức lấy thân phận minh chủ võ lâm để mở võ lâm đại hội.
Tại võ lâm đại hội, trụ trì Thiếu Lâm Tự liệt kê ra những chuyện xảy ra trong giang hồ gần đây và những tác hại do Tịch Tà Kiếm Phổ gây ra. Hắn ta coi Tịch Tà Kiếm Phổ là một môn tà công và cấm mọi người tu luyện.
Kẻ nào trái lệ đều sẽ phải trả giá.
Tuy nhiên ngoài mặt thì mọi người đều vô cùng hưởng ứng, song sau lưng vẫn tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ.
Bởi lẽ nếu ngươi không luyện thì người khác sẽ luyện, như vậy ngươi sẽ không phải đối thủ của người kia! Không có thực lực thì làm sao có thể bảo vệ bản thân?
Không thấy mấy bang phái bởi không luyện Tịch Tà Kiếm Phổ nên đã bị những bang phái có luyện tiêu diệt hay sao?
Thế nên các môn phái đều nhận thấy Tịch Tà Kiếm Phổ là một môn tà công, song bọn họ vẫn cho đệ tử môn phái mình tu luyện.
Đây là chuyện bất đắc dĩ mà!
Mục đích không phải để trở nên mạnh hơn mà là để bảo vệ chính mình!
Cứ thế, cả giang hồ điên loạn lên vì Tịch Tà Kiếm Phổ! Thù hận, giết chóc không những không giảm bớt mà còn ngày càng nhiều hơn.
Trụ trì Thiếu Lâm Tự trông thấy cảnh này, chỉ đành thở dài một cách bất lực.
“Giang hồ thật sự thay đổi rồi!”
“Ta cứ nói đấy! Ta cứ cười đấy! Vì thực lực mà ngươi cam tâm tình nguyện trở thành một thái giám! Còn Lâm gia chúng ta lại bị tiêu diệt bởi một tên thái giám, ha ha… ngươi nói xem có buồn cười hay không?”
Người thanh niên kia cười đến mức ra cả máu.
Đối phương tức đến mức phát run: “Im miệng! Hôm nay lão nương phải hủy diệt ngươi!”
Hắn ta ra tay, cuối cùng người thanh niên kia không đánh lại được, dọc đường bị thương và chạy thục mạng khắp nơi.
Hắn ta bỏ ra một cái giá cực lớn, cuối cùng cũng cứu lại được một mạng. Song mối thù này vẫn ăn sâu trong lòng hắn ta!
“Cha mẹ đều đã chết, huynh đệ tỷ muội cũng không còn… Không báo thù này thì ta thề không làm người!”
Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu, trong lòng là sự thù hận không gì lớn bằng: “Vung đao tự thiến thôi mà, ai mà chẳng biết?”
Thế là hắn ta cắn răng, rút đao nhanh chóng, bắt đầu tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ.
Tại hồ Kim Long, hai bang phái Giao Long và Phi Ngư đang đánh nhau.
Đúng lúc ấy, bỗng có một cường giả xuất hiện bên bang phái Giao Long, tốc độ cực nhanh, kiếm pháp hiểm độc, nhanh chóng giết hết mười mấy người bên bang phái Phi Ngư và giành được chiến thắng.
“Hả? Chiêu thức võ công này… ngươi đã tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ!”
Người trong bang phái Phi Ngư đều có mắt nhìn, liếc cái là bọn họ đã nhận ra.
“Coi như ngươi cũng có mắt nhìn! Các tỷ muội, giết hết cho ta!”
Bang phái Giao Long lại có thêm vài cường giả tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, bọn họ giết cho Phi Ngư người ngã ngựa đổ, cuối cùng hủy diệt hoàn toàn.”
Chỉ có mấy người ở bên ngoài làm việc là không gặp nạn, nhưng bọn họ đã ghi nhớ mối thù này.
“Các huynh đệ, Giao Long đã hủy diệt bang Phi Ngư chúng ta, một trăm sáu mươi lăm người trong bang phái chỉ còn mỗi mấy người chúng ta còn sống! Chúng ta có nên báo thù cho bang chủ và cho các huynh đệ tỷ muội của mình?”
“Nên! Nên! Nên!”
Mọi người gào lên một cách phẫn nộ.
“Bang Giao Long đã tiêu diệt Phi Ngư chúng ta, ngươi nói xem chúng ta liệu có bỏ qua cho bọn họ hay không?”
“Sẽ không! Sẽ không! Sẽ không!”
Mọi người tiếp tục gào.
“Thế nên chúng ta phải làm thế nào?”
“Tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ!”
Mọi người đồng thanh nói.
Thế là bọn họ đồng loạt rút binh khi ra, ra tay với chính mình.
Còn những nơi khác trong giang hổ cũng tranh đấu ngày càng nhiều bởi Tịch Tà Kiếm Phổ và trở nên hỗn loạn vô cùng.
Thiếu Lâm Tự.
“Sư huynh, vừa rồi có tin đưa đến, lại có một môn phái hạng ba nữa bị hủy diệt bởi Tịch Tà Kiếm Phổ! Hai trăm sáu mươi ba người toàn phái đều chết hết, đúng là quá đáng thương mà, a di đà phật!”
Lão hòa thượng chắp hai tay lại.
Sắc mặt trụ trì Thiếu Lâm Tự trông nặng nề vô cùng: “Tình thế không hề ổn! Khoảng hơn tháng nay giang hồ có vô số người hi sinh vì Tịch Tà Kiếm Phổ, còn có bốn môn phái bị hủy diệt! Nếu cứ tiếp tục thế này thì giang hồ chắc chắn sẽ tiêu tàn mất! Đây là một tai họa ảnh hưởng đến toàn võ lâm, chúng ta phải lập tức mở võ lâm đại hội để ngăn chặn mọi người tu luyện Tịch Tà Kiếm Pháp!”
“Sư huynh, tại sao chúng ta phải ra tay ngăn chặn? Giang hồ càng yếu đi thì càng có lợi với chúng ta mà?”
Lão hòa thượng không hiểu.
Trụ trì Thiếu Lâm Tự lắc đầu, nói: “Sư đệ, vậy là ngươi không biết rồi? Giang hồ mà yếu đi đúng là sẽ có lợi với Thiếu Lâm Tự chúng ta! Thế nhưng thống lĩnh một giang hồ yếu thế thì làm sao được triều đình coi trọng?”
“Triều đình chọn chúng ta làm minh chủ võ lâm là bởi chúng ta có thực lực lớn, đủ tư cách để quản lí chuyện trong giang hồ, có thể bảo vệ trật tự nơi đây! Nếu giang hồ không còn uy hiếp đến triều đình nữa thì cái chức minh chủ này của bần tăng cũng coi như hữu danh vô thực, chẳng có giá trị tồn tại gì cả, chẳng phải sao? Triều đình sẽ còn xem trọng Thiếu Lâm Tự của chúng ta ư?”
“Thế nên cách tốt nhất chính là cân bằng giữa giang hồ và triều đình, không được để bất cứ bên nào mạnh hơn! Để triều đình phải cần chúng ta, mà giang hồ cũng phải cần chúng ta! Như thế thì Thiếu Lâm Tự ta mới lớn mạnh hơn được!”
“A di đà phật! Sư huynh nói chí phải, bần tăng hiểu rồi!”
Lão hòa thượng cúi đầu.
Thế là trụ trì Thiếu Lâm Tự lập tức lấy thân phận minh chủ võ lâm để mở võ lâm đại hội.
Tại võ lâm đại hội, trụ trì Thiếu Lâm Tự liệt kê ra những chuyện xảy ra trong giang hồ gần đây và những tác hại do Tịch Tà Kiếm Phổ gây ra. Hắn ta coi Tịch Tà Kiếm Phổ là một môn tà công và cấm mọi người tu luyện.
Kẻ nào trái lệ đều sẽ phải trả giá.
Tuy nhiên ngoài mặt thì mọi người đều vô cùng hưởng ứng, song sau lưng vẫn tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ.
Bởi lẽ nếu ngươi không luyện thì người khác sẽ luyện, như vậy ngươi sẽ không phải đối thủ của người kia! Không có thực lực thì làm sao có thể bảo vệ bản thân?
Không thấy mấy bang phái bởi không luyện Tịch Tà Kiếm Phổ nên đã bị những bang phái có luyện tiêu diệt hay sao?
Thế nên các môn phái đều nhận thấy Tịch Tà Kiếm Phổ là một môn tà công, song bọn họ vẫn cho đệ tử môn phái mình tu luyện.
Đây là chuyện bất đắc dĩ mà!
Mục đích không phải để trở nên mạnh hơn mà là để bảo vệ chính mình!
Cứ thế, cả giang hồ điên loạn lên vì Tịch Tà Kiếm Phổ! Thù hận, giết chóc không những không giảm bớt mà còn ngày càng nhiều hơn.
Trụ trì Thiếu Lâm Tự trông thấy cảnh này, chỉ đành thở dài một cách bất lực.
“Giang hồ thật sự thay đổi rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.