Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 506: Điện hạ bảo trọng!
KK Cố Hương
07/02/2024
Bên trận doanh của Đại Hạ.
"Cuối cùng thì gió cũng ngừng lại rồi, tiếng động cũng đã nhỏ đi, xem ra trận chiến đã kết thúc rồi!"
"Rốt cuộc là bên nào thua, bên nào thắng vậy?"
"Còn phải nói nữa hay sao, chúng ta có hai mươi cao thủ Tiên Thiên, đám Đại Võ đó có thể là đối thủ của chúng ta hay sao?"
"Nói không chừng, bây giờ cửa thành đã mở rồi cũng nên, cung nghênh điện hạ!"
Các vị tướng quân chúc mừng tới tấp.
Hạ Thiên Khung nghe vậy, hưng phấn ra mặt, hắn ta bắt đầu bật cười ha hả: "Tốt! Xem ra đại cục đã định! Chúng ta hãy nhìn xem hai mươi vị dũng sĩ của chúng ta đã giành được chiến công ra sao nào?"
Kết quả, bọn họ bình tĩnh nhìn lại, trông ai cũng vô cùng bối rối!
Phóng tầm mắt nhìn sang bên đó, chỉ thấy tất cả các binh lính được phái đi tấn công vào thành đều đã ngã gục! Hai mươi vị cao thủ Tiên Thiên mà bọn họ gửi gắm kỳ vọng cũng chẳng thấy đâu cả!
Hổ Lao Quan vẫn bình yên vô sự, cổng thành chưa hề bị phá, số lượng binh sĩ thủ thành không hề suy giảm, quân kỳ của Đại Võ vẫn thẳng tắp ở đó, phất phơ theo gió, cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả!
Thái tử Đại Hạ, Hạ Thiên Khung trợn mắt, há hốc miệng!
Các tướng lĩnh của Đại Hạ cũng trợn mắt há hốc miệng!
Các binh sĩ của Đại Hạ cũng trợn mắt, há hốc miệng!
Một lúc lâu sau, Hạ Thiên Khung mới sửng sốt mà lên tiếng: "Chuyện... chuyện gì thế này? Ai nói cho bản cung biết bọn họ đã đi đâu cả rồi? Bọn họ đâu rồi, bọn họ đi đâu rồi hả?"
Trong lòng hắn ta dâng lên một luồng linh cảm mà hắn ta không dám tưởng tượng tới!
"Thái tử điện hạ, ngươi nhìn bên kia đi!" Một vị tướng quân chỉ về một bên, vừa hoảng sợ vừa nói: "Hình như người đó là Hắc Hổ!"
"Hắc Hổ? Hắc Hổ đâu?" Hạ Thiên Khung lập tức kiềm chế cơn xúc động, nhìn về phía hắn ta chỉ.
Chỉ nhìn thấy ở đó có một cỗ thi thể đẫm máu, nằm giữa một đống thi thể khác mà trợn tròn mắt, chết không nhắm mắt.
Cả người Hạ Thiên Khung run run: "Đây là Hắc Hổ sao... Hắn ta bị làm sao thế kia?"
"Điện hạ, hình như hắn ta bị giết chết rồi!"
Hạ Thiên Khung lại tiếp tục run rẩy: "Hắn ta là cao thủ Tiên Thiên Ngũ phẩm cơ mà, kẻ nào có thể giết chết hắn ta được cơ chứ?"
"Điện hạ, mạt tướng không rõ..."
Đúng lúc đó, lại có người chỉ tay về phía khác: "Điện hạ, ngươi nhìn bên kia đi! Hình như đó là Cự Lang tướng quân thì phải!"
Hạ Thiên Khung lập tức nhìn sang, lại thấy một cỗ thi thể máu me be bét khác. Trái tim hắn ta cứ như thể bị xuyên thủng, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ bãi đất xung quanh.
"Hắn ta là Cự Lang! Hắn ta bị làm sao thế kia?" Hạ Thiên Khung hỏi với vẻ kích động.
"Điện hạ, hình như hắn ta cũng bị giết chết rồi, bị người ta giết chết rồi..."
"Không thể nào! Sao có thể như vậy được? Sao hắn ta có thể bị người ta giết chết được?" Sắc mặt của Hạ Thiên Khung hơi tái đi, hắn ta giận dữ hét lên.
"Điện hạ, ngươi nhìn bên kia đi, hình như đó là Tử Mặc đại nhân đấy, hình như hắn ta cũng chết rồi!"
"Điện hạ, cỗ thi thể kia trông giống Giảo Hồ..."
"Điện hạ..."
Hết cỗ thi thể này đến cỗ thi thể khác được bọn chúng nhận ra, tinh thần của người bên phía Đại Hạ ngày càng sa sút, ngày càng tang thương.
Mãi cho tới cuối cùng, khi thi thể của tất thảy hai mươi vị cao thủ Tiên Thiên được nhận ra.
Trạng thái tử vong của người nào cũng rất kinh khủng, đều bị người ta đâm xuyên tim mà chết, vẻ mặt trông rất đáng sợ.
"Chết rồi... không ngờ bọn họ lại chết cả rồi!"
Sắc mặt Hạ Thiên Khung tái nhợt như tờ giấy, đôi môi run rẩy, hắn ta ngồi trên lưng con ngựa to lớn mà lảo đảo dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Điện hạ bảo trọng!" Các vị tướng lĩnh đồng thanh nói.
"Ngươi bảo bản cung bảo trọng như thế nào đây? Những người này đều là ái tướng tâm phúc của bản cung, thế mà bọn họ lại chết cả rồi, chết cả rồi! Bản cung đau lòng lắm các người có biết không hả?"
Đôi mắt Hạ Thiên Khung đỏ ngầu, hắn ta đau đớn mà gào lên.
Hai mươi cao thủ Tiên Thiên đấy!
Cao thủ Tiên Thiên, có đối mặt với kẻ nào cũng không thể dễ dàng chịu thiệt!
Mỗi cao thủ Tiên Thiên đều là nhân vật có thực lực cao cường, có năng lực xông vào giữa thiên quân vạn mã như chốn không người!
Các cao thủ như vậy rất ít, trong một vạn võ giả chưa chắc đã bồi dưỡng nên được một cao thủ Tiên Thiên!
Thà rằng hi sinh hai mươi vạn đại quân, hắn ta cũng không muốn hi sinh hai mươi cao thủ Tiên Thiên!
"Điện hạ..." Tâm trạng của các tướng lĩnh cũng rất đau thương, không biết phải khuyên nhủ Thái Tử như thế nào.
Hạ Thiên Khung kích động mà nói: "Nói cho bản cung biết, rốt cuộc kẻ nào đã giết chết bọn họ hả? Bản cung phải báo thù cho bọn họ! Bản cung tuyệt đối không để bọn họ chết một cách vô ích!"
Mọi người lắc đầu, thở dài mà không nói gì. Trong tình thế hiện giờ, còn có thể là kẻ nào giết chết bọn họ nữa đây? Chẳng phải đã rất rõ ràng rồi hay sao?
Rõ ràng thái tử điện hạ đã tức đến nỗi phát khùng rồi, nói năng lung tung!
"Cuối cùng thì gió cũng ngừng lại rồi, tiếng động cũng đã nhỏ đi, xem ra trận chiến đã kết thúc rồi!"
"Rốt cuộc là bên nào thua, bên nào thắng vậy?"
"Còn phải nói nữa hay sao, chúng ta có hai mươi cao thủ Tiên Thiên, đám Đại Võ đó có thể là đối thủ của chúng ta hay sao?"
"Nói không chừng, bây giờ cửa thành đã mở rồi cũng nên, cung nghênh điện hạ!"
Các vị tướng quân chúc mừng tới tấp.
Hạ Thiên Khung nghe vậy, hưng phấn ra mặt, hắn ta bắt đầu bật cười ha hả: "Tốt! Xem ra đại cục đã định! Chúng ta hãy nhìn xem hai mươi vị dũng sĩ của chúng ta đã giành được chiến công ra sao nào?"
Kết quả, bọn họ bình tĩnh nhìn lại, trông ai cũng vô cùng bối rối!
Phóng tầm mắt nhìn sang bên đó, chỉ thấy tất cả các binh lính được phái đi tấn công vào thành đều đã ngã gục! Hai mươi vị cao thủ Tiên Thiên mà bọn họ gửi gắm kỳ vọng cũng chẳng thấy đâu cả!
Hổ Lao Quan vẫn bình yên vô sự, cổng thành chưa hề bị phá, số lượng binh sĩ thủ thành không hề suy giảm, quân kỳ của Đại Võ vẫn thẳng tắp ở đó, phất phơ theo gió, cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả!
Thái tử Đại Hạ, Hạ Thiên Khung trợn mắt, há hốc miệng!
Các tướng lĩnh của Đại Hạ cũng trợn mắt há hốc miệng!
Các binh sĩ của Đại Hạ cũng trợn mắt, há hốc miệng!
Một lúc lâu sau, Hạ Thiên Khung mới sửng sốt mà lên tiếng: "Chuyện... chuyện gì thế này? Ai nói cho bản cung biết bọn họ đã đi đâu cả rồi? Bọn họ đâu rồi, bọn họ đi đâu rồi hả?"
Trong lòng hắn ta dâng lên một luồng linh cảm mà hắn ta không dám tưởng tượng tới!
"Thái tử điện hạ, ngươi nhìn bên kia đi!" Một vị tướng quân chỉ về một bên, vừa hoảng sợ vừa nói: "Hình như người đó là Hắc Hổ!"
"Hắc Hổ? Hắc Hổ đâu?" Hạ Thiên Khung lập tức kiềm chế cơn xúc động, nhìn về phía hắn ta chỉ.
Chỉ nhìn thấy ở đó có một cỗ thi thể đẫm máu, nằm giữa một đống thi thể khác mà trợn tròn mắt, chết không nhắm mắt.
Cả người Hạ Thiên Khung run run: "Đây là Hắc Hổ sao... Hắn ta bị làm sao thế kia?"
"Điện hạ, hình như hắn ta bị giết chết rồi!"
Hạ Thiên Khung lại tiếp tục run rẩy: "Hắn ta là cao thủ Tiên Thiên Ngũ phẩm cơ mà, kẻ nào có thể giết chết hắn ta được cơ chứ?"
"Điện hạ, mạt tướng không rõ..."
Đúng lúc đó, lại có người chỉ tay về phía khác: "Điện hạ, ngươi nhìn bên kia đi! Hình như đó là Cự Lang tướng quân thì phải!"
Hạ Thiên Khung lập tức nhìn sang, lại thấy một cỗ thi thể máu me be bét khác. Trái tim hắn ta cứ như thể bị xuyên thủng, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ bãi đất xung quanh.
"Hắn ta là Cự Lang! Hắn ta bị làm sao thế kia?" Hạ Thiên Khung hỏi với vẻ kích động.
"Điện hạ, hình như hắn ta cũng bị giết chết rồi, bị người ta giết chết rồi..."
"Không thể nào! Sao có thể như vậy được? Sao hắn ta có thể bị người ta giết chết được?" Sắc mặt của Hạ Thiên Khung hơi tái đi, hắn ta giận dữ hét lên.
"Điện hạ, ngươi nhìn bên kia đi, hình như đó là Tử Mặc đại nhân đấy, hình như hắn ta cũng chết rồi!"
"Điện hạ, cỗ thi thể kia trông giống Giảo Hồ..."
"Điện hạ..."
Hết cỗ thi thể này đến cỗ thi thể khác được bọn chúng nhận ra, tinh thần của người bên phía Đại Hạ ngày càng sa sút, ngày càng tang thương.
Mãi cho tới cuối cùng, khi thi thể của tất thảy hai mươi vị cao thủ Tiên Thiên được nhận ra.
Trạng thái tử vong của người nào cũng rất kinh khủng, đều bị người ta đâm xuyên tim mà chết, vẻ mặt trông rất đáng sợ.
"Chết rồi... không ngờ bọn họ lại chết cả rồi!"
Sắc mặt Hạ Thiên Khung tái nhợt như tờ giấy, đôi môi run rẩy, hắn ta ngồi trên lưng con ngựa to lớn mà lảo đảo dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Điện hạ bảo trọng!" Các vị tướng lĩnh đồng thanh nói.
"Ngươi bảo bản cung bảo trọng như thế nào đây? Những người này đều là ái tướng tâm phúc của bản cung, thế mà bọn họ lại chết cả rồi, chết cả rồi! Bản cung đau lòng lắm các người có biết không hả?"
Đôi mắt Hạ Thiên Khung đỏ ngầu, hắn ta đau đớn mà gào lên.
Hai mươi cao thủ Tiên Thiên đấy!
Cao thủ Tiên Thiên, có đối mặt với kẻ nào cũng không thể dễ dàng chịu thiệt!
Mỗi cao thủ Tiên Thiên đều là nhân vật có thực lực cao cường, có năng lực xông vào giữa thiên quân vạn mã như chốn không người!
Các cao thủ như vậy rất ít, trong một vạn võ giả chưa chắc đã bồi dưỡng nên được một cao thủ Tiên Thiên!
Thà rằng hi sinh hai mươi vạn đại quân, hắn ta cũng không muốn hi sinh hai mươi cao thủ Tiên Thiên!
"Điện hạ..." Tâm trạng của các tướng lĩnh cũng rất đau thương, không biết phải khuyên nhủ Thái Tử như thế nào.
Hạ Thiên Khung kích động mà nói: "Nói cho bản cung biết, rốt cuộc kẻ nào đã giết chết bọn họ hả? Bản cung phải báo thù cho bọn họ! Bản cung tuyệt đối không để bọn họ chết một cách vô ích!"
Mọi người lắc đầu, thở dài mà không nói gì. Trong tình thế hiện giờ, còn có thể là kẻ nào giết chết bọn họ nữa đây? Chẳng phải đã rất rõ ràng rồi hay sao?
Rõ ràng thái tử điện hạ đã tức đến nỗi phát khùng rồi, nói năng lung tung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.