Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 660: Đó là điều đương nhiên!
KK Cố Hương
13/02/2024
Lúc bấy giờ, nữ đế nghiêm giọng nói: “Ký Bắc vương, ngươi đúng là hoàng thúc tốt của trẫm! Không ở yên tại Ký Bắc mà còn dẫn ba mươi vạn quân tới kinh thành của trẫm, có phải ngươi muốn mưu phản đoạt vị hay không?”
Nữ đế làm hoàng đế đã mấy năm, trên người nàng tràn đầy khí thế của bậc đế vương! Khi nàng lên tiếng chất vấn, khí chất đế vương ập tới khiến quân Ký Bắc có phần sợ sệt.
Mưu phản đoạt vị?
Ký Bắc vương nghĩ vậy đấy, song hắn ta tuyệt đối sẽ không nói ra!
“Gì mà mưu phản? Bệ hạ, ngươi hiểu lầm bản vương rồi!”
Ký Bắc vương chắp tay, hùng hổ nói: “Bản vương luôn luôn trung thành với bệ hạ! Lần này bản vương khởi binh không phải để mưu phản mà là để diệt trừ những tham quan gian thần bên cạnh bệ hạ! Những người này che mắt thánh, lừa lọc dân chúng, làm náo loạn giang sơn Đại Võ, tội ác tày trời, không thể không trừ khử!”
“Thế nên mong bệ hạ mở cổng thành để bản vương dẫn quân vào trong, giết chết bọn tham quan, diệt trừ bọn gian thần, bảo vệ giang sơn xã tắc, trả lại bầu trời sáng sủa cho Đại Võ! Đợi bản vương giết sạch bọn tham quan gian thần xong sẽ lập tức trở về, tuyệt đối không ở lại lâu!”
“Giết tham quan, diệt gian thần!”
“Giết tham quan, diệt gian thần!”
…
Đại quân Ký Bắc cao giọng hô, âm thanh vang dội đất trời.
Ký Bắc vương chìa tay ra, lớn giọng nói: “Bệ hạ, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, đây là những điều mà lòng dân hướng đến, thần cũng bất đắc dĩ mà thôi, mong bệ hạ tha thứ!”
“Hay cho một tên giặc vô liêm sỉ còn tỏ ra đạo mạo như ngươi!”
Nữ đế tức đến mức thở phì phò: “Hoàng thúc, ngươi nói bên cạnh trẫm toàn là tham quan gian thần! Thế thì ngươi nói xem bên trẫm có những kẻ nào là tham quan gian thần?”
“Thế thì nhiều lắm! Ví dụ như Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu…”
“Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang…”
“Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm…”
Ký Bắc vương đọc tên từng người, còn lấy ví dụ về tội của bọn họ khiến người nghe ai cũng phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi.
Nữ đế trừng mắt nhìn văn võ bách quan bên cạnh.
Cái đám người này hại nàng phải mất mặt, bị người ta bức vua thoái vị.
Văn võ bá quan toát mồ hôi hột, bắt đầu giảo biện.
“Bệ hạ, những điều này toàn là giả, hoàn toàn là vu oan giá họa, không thể tin được!”
“Tất cả đều là Ký Bắc vương đổ oan! Cộng thêm tội này nữa thì hắn ta xứng đáng bị tiêu diệt còn gì?”
“Chúng thần đều vô tội, mong bệ hạ minh giám!”
“Sau khi chuyện này kết thúc trẫm sẽ cho các ngươi biết tay!”
Nữ đế lại trừng mắt nhìn bọn họ, đoạn nói với Lâm Bắc Phàm: “Lâm ái khanh, tiếp theo giao cho ngươi đấy, đừng để trẫm phải thất vọng!”
“Bệ hạ yên tâm, cứ để thần lo!” Lâm Bắc Phàm híp mắt nói…
Lâm Bắc Phàm đứng ra, hắn nhìn đại quân võ giả của Ký Bắc vương ở bên dưới.
“Các ngươi thực sự khiến bản quan phải kinh ngạc đấy! Mỗi một người đều tu luyện đến cảnh giới Hậu Thiên! Quân số tuy không nhiều nhưng lại vô cùng chất lượng! Các ngươi có hơn vạn người, hoàn toàn có thể nói là vô địch!”
Đại quân võ giả ưỡn ngực, cực kì kiêu ngạo.
“Đó là điều đương nhiên! Chúng ta chính là sức mạnh vô địch của vương gia, tới là để xử lí các ngươi!”
“Khắp thiên hạ còn có ai là đối thủ của bọn ta nữa?”
“Triều đình các ngươi làm điều ngang ngược, hối lộ phạm pháp, ai cũng bao che cho nhau, các ngươi xứng đáng phải chịu báo ứng.”
“Cẩu quan, ngươi chịu chết đi!”
…
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn mỉm cười: “Các ngươi đừng vội đắc ý! Tình hình của các ngươi khiến bản quan nhớ đến một chuyện!”
Mọi người cực kì không hiểu, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn nhắc đến chuyện khác hả?
Có điều lúc này, mọi người không hề vội mà lắng tai nghe lời Lâm Bắc Phàm nói.
“Một năm trước, có một loại tà công xuất hiện!”
“Loại tà công này thần kỳ vô cùng! Bởi lẽ chỉ cần là người có một chút thiên phú học võ thôi thì đều có thể tu luyện, hơn nữa khi bắt đầu tu luyện loại tà công này còn như được thần thánh giúp đỡ, tiến triển cực nhanh!”
“Chỉ trong mười ngày là có thể trở thành võ giả Cửu phẩm! Một tháng thành võ giả Bát phẩm, ba tháng thành võ giả Thất phẩm, cuối cùng đạt tới cảnh giới Hậu Thiên! Có thể nói đây chính là một cuốn thần công!”
“Thế nhưng môn công pháp này sở dĩ được gọi là tà công bởi vì nó vô cùng tà ma! Trước hết, muốn luyện công pháp này con người bắt buộc phải tự thiến! Thứ hai, tu luyện tà công này có thể làm giảm tuổi thọ! Tu luyện càng nhanh thì chết càng nhanh!”
“Có thể nói đây là một loại tà công dùng sinh mạng để đổi lấy thực lực!”
Mọi người trong giang hồ đều biết chuyện này.
Loại tà công mà Lâm Bắc Phàm nhắc đến chính là Tịch Tà Kiếm Phổ cực kỳ xấu xa kia.
Bởi trước hết khi tu luyện loại công pháp này phải tự thiến, sau khi tu luyện sẽ giảm tuổi thọ, lại còn bị triều đình khắc chế, có thể nói là trăm hại mà chẳng có lấy một lợi nào, thế nên mọi người đều ruồng bỏ nó, không một ai tu luyện nữa.
Chuyện này đã trôi qua một năm, không biết tại sao Lâm Bắc Phàm lại nhắc lại nữa?
Thế nhưng Ký Bắc vương đang ngồi trên lưng ngựa, trông thấy dáng vẻ bình thản của Lâm Bắc Phàm, trong lòng hắn ta bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Nữ đế làm hoàng đế đã mấy năm, trên người nàng tràn đầy khí thế của bậc đế vương! Khi nàng lên tiếng chất vấn, khí chất đế vương ập tới khiến quân Ký Bắc có phần sợ sệt.
Mưu phản đoạt vị?
Ký Bắc vương nghĩ vậy đấy, song hắn ta tuyệt đối sẽ không nói ra!
“Gì mà mưu phản? Bệ hạ, ngươi hiểu lầm bản vương rồi!”
Ký Bắc vương chắp tay, hùng hổ nói: “Bản vương luôn luôn trung thành với bệ hạ! Lần này bản vương khởi binh không phải để mưu phản mà là để diệt trừ những tham quan gian thần bên cạnh bệ hạ! Những người này che mắt thánh, lừa lọc dân chúng, làm náo loạn giang sơn Đại Võ, tội ác tày trời, không thể không trừ khử!”
“Thế nên mong bệ hạ mở cổng thành để bản vương dẫn quân vào trong, giết chết bọn tham quan, diệt trừ bọn gian thần, bảo vệ giang sơn xã tắc, trả lại bầu trời sáng sủa cho Đại Võ! Đợi bản vương giết sạch bọn tham quan gian thần xong sẽ lập tức trở về, tuyệt đối không ở lại lâu!”
“Giết tham quan, diệt gian thần!”
“Giết tham quan, diệt gian thần!”
…
Đại quân Ký Bắc cao giọng hô, âm thanh vang dội đất trời.
Ký Bắc vương chìa tay ra, lớn giọng nói: “Bệ hạ, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, đây là những điều mà lòng dân hướng đến, thần cũng bất đắc dĩ mà thôi, mong bệ hạ tha thứ!”
“Hay cho một tên giặc vô liêm sỉ còn tỏ ra đạo mạo như ngươi!”
Nữ đế tức đến mức thở phì phò: “Hoàng thúc, ngươi nói bên cạnh trẫm toàn là tham quan gian thần! Thế thì ngươi nói xem bên trẫm có những kẻ nào là tham quan gian thần?”
“Thế thì nhiều lắm! Ví dụ như Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu…”
“Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang…”
“Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm…”
Ký Bắc vương đọc tên từng người, còn lấy ví dụ về tội của bọn họ khiến người nghe ai cũng phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi.
Nữ đế trừng mắt nhìn văn võ bách quan bên cạnh.
Cái đám người này hại nàng phải mất mặt, bị người ta bức vua thoái vị.
Văn võ bá quan toát mồ hôi hột, bắt đầu giảo biện.
“Bệ hạ, những điều này toàn là giả, hoàn toàn là vu oan giá họa, không thể tin được!”
“Tất cả đều là Ký Bắc vương đổ oan! Cộng thêm tội này nữa thì hắn ta xứng đáng bị tiêu diệt còn gì?”
“Chúng thần đều vô tội, mong bệ hạ minh giám!”
“Sau khi chuyện này kết thúc trẫm sẽ cho các ngươi biết tay!”
Nữ đế lại trừng mắt nhìn bọn họ, đoạn nói với Lâm Bắc Phàm: “Lâm ái khanh, tiếp theo giao cho ngươi đấy, đừng để trẫm phải thất vọng!”
“Bệ hạ yên tâm, cứ để thần lo!” Lâm Bắc Phàm híp mắt nói…
Lâm Bắc Phàm đứng ra, hắn nhìn đại quân võ giả của Ký Bắc vương ở bên dưới.
“Các ngươi thực sự khiến bản quan phải kinh ngạc đấy! Mỗi một người đều tu luyện đến cảnh giới Hậu Thiên! Quân số tuy không nhiều nhưng lại vô cùng chất lượng! Các ngươi có hơn vạn người, hoàn toàn có thể nói là vô địch!”
Đại quân võ giả ưỡn ngực, cực kì kiêu ngạo.
“Đó là điều đương nhiên! Chúng ta chính là sức mạnh vô địch của vương gia, tới là để xử lí các ngươi!”
“Khắp thiên hạ còn có ai là đối thủ của bọn ta nữa?”
“Triều đình các ngươi làm điều ngang ngược, hối lộ phạm pháp, ai cũng bao che cho nhau, các ngươi xứng đáng phải chịu báo ứng.”
“Cẩu quan, ngươi chịu chết đi!”
…
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn mỉm cười: “Các ngươi đừng vội đắc ý! Tình hình của các ngươi khiến bản quan nhớ đến một chuyện!”
Mọi người cực kì không hiểu, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn nhắc đến chuyện khác hả?
Có điều lúc này, mọi người không hề vội mà lắng tai nghe lời Lâm Bắc Phàm nói.
“Một năm trước, có một loại tà công xuất hiện!”
“Loại tà công này thần kỳ vô cùng! Bởi lẽ chỉ cần là người có một chút thiên phú học võ thôi thì đều có thể tu luyện, hơn nữa khi bắt đầu tu luyện loại tà công này còn như được thần thánh giúp đỡ, tiến triển cực nhanh!”
“Chỉ trong mười ngày là có thể trở thành võ giả Cửu phẩm! Một tháng thành võ giả Bát phẩm, ba tháng thành võ giả Thất phẩm, cuối cùng đạt tới cảnh giới Hậu Thiên! Có thể nói đây chính là một cuốn thần công!”
“Thế nhưng môn công pháp này sở dĩ được gọi là tà công bởi vì nó vô cùng tà ma! Trước hết, muốn luyện công pháp này con người bắt buộc phải tự thiến! Thứ hai, tu luyện tà công này có thể làm giảm tuổi thọ! Tu luyện càng nhanh thì chết càng nhanh!”
“Có thể nói đây là một loại tà công dùng sinh mạng để đổi lấy thực lực!”
Mọi người trong giang hồ đều biết chuyện này.
Loại tà công mà Lâm Bắc Phàm nhắc đến chính là Tịch Tà Kiếm Phổ cực kỳ xấu xa kia.
Bởi trước hết khi tu luyện loại công pháp này phải tự thiến, sau khi tu luyện sẽ giảm tuổi thọ, lại còn bị triều đình khắc chế, có thể nói là trăm hại mà chẳng có lấy một lợi nào, thế nên mọi người đều ruồng bỏ nó, không một ai tu luyện nữa.
Chuyện này đã trôi qua một năm, không biết tại sao Lâm Bắc Phàm lại nhắc lại nữa?
Thế nhưng Ký Bắc vương đang ngồi trên lưng ngựa, trông thấy dáng vẻ bình thản của Lâm Bắc Phàm, trong lòng hắn ta bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.