Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 235: Đọc trong sách
KK Cố Hương
16/01/2024
Lâm Bắc Phàm hô to: "Lấy ý của ngươi làm ý trời, lấy đạo của ngươi làm đạo của trời! Tâm của trời chính là tâm của ta, ý của ta chính là ý của trời, đạo của ta chính là đạo trời! Như vậy trong trời đất này không ai có thể cướp đoạt thứ gì của ngươi cả! Bởi vì ngươi chính là đạo, mà đạo chính là ngươi!"
Khi ấy, bỗng nhiên có một tiếng sét nổ vang như thể có ý cảnh cáo vậy!
Ba người kiếm tiên đều giật nảy mình.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cách đó không xa có một đám mây đen, trông giống như đang chuẩn bị bổ sét xuống mặt đất để trừng phạt kẻ ngỗ nghịch bất kính với trời đất!
Nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn bình thản như thường.
"Phải đạt tới cảnh giới đó thì ngươi mới thật sự vô địch! Bởi vì ngươi chính là ông trời, ngươi chính là đạo của bản thân ngươi, vạn vật trong trời đất đều xoay quanh ngươi! Ngươi muốn làm gì thì cứ làm cái đó, chẳng ai có thể làm gì được ngươi cả!"
"Không có ngươi thì vạn vật trên đời này đều không thể sống nổi!"
"Trong tình hình đó, liệu ai có thể đánh thắng ông trời, đánh bại thiên đạo, đánh bại ngươi nữa đây, ngươi nói có phải không nào?”
"Đúng vậy, đúng vậy! Ngươi nói phải lắm!" Kiếm tiên lén lau mồ hôi lạnh.
Hắn ta cảm thấy người này quả đúng là gan to bằng trời, dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thết
Ngươi không sợ ông trời giáng vài tia sét xuống, giật cho ngươi cháy xém sao?
Nhưng lời hắn nói quả thực rất có lý!
Nếu thật sự trở thành thiên đạo, trở thành ông trời thì đúng là vô địch rồi!
Không một ai có thể đánh bại ngươi!
"Ta gọi cảnh giới này là... Đạo cảnh!"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Ngươi cảm thấy lời ta nói có lý không?"
"Có lý lắm, nhưng con người đâu thể tu luyện tới cảnh giới này cơ chứ!" Kiếm tiên cười gượng.
"Ta đã nói là không thể rồi, là ngươi cứ đòi nghe đấy chứ”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Hơn nữa cho dù có thể làm được thật thì cũng không được làm! Trời sinh ra vạn vật để nuôi dưỡng con ngươi, con người lại chẳng thể dùng thứ gì để cảm tạ ông trời! Chúng ta đòi hỏi nhiều thứ từ ông trời như thế, báo đáp còn chẳng kịp, tại sao lại muốn thay thế ông trời cơ chứ? Như thế thì có khác gì giết cha giết mẹ đâu nào? Chỉ có loài cầm thú mới có thể làm ra loại chuyện như thế này mà thôi!"
Lâm Bắc Phàm cầm một ly rượu lên, hướng lên bầu trời: "Cho nên, chúng ta vẫn nên kính nể ông trời, kính nể thiên nhiên hơn mới phải! Nếu không thì chỉ có đường tự diệt bản thân!"
Dường như trời cao đã nghe được lời Lâm Bắc Phàm nói, mây đen dần dần tản ra.
Ánh mặt trời rực rỡ lại chiếu xuống mặt đất.
"Cảnh giới Cương Kiếm, cảnh giới Nhuyễn Kiếm, cảnh giới Trọng Kiếm, cảnh giới Mộc Kiếm, cảnh giới Vô Kiếm, cảnh giới Vô Vô và cuối cùng là Đạo cảnh! Bảy cảnh giới lớn này, thật sự là tất cả gốc rễ của kiếm đạo!"
"Bản tọa từng cho răng mình đã tu luyện tới đỉnh cao của kiếm đạo, khó tránh khỏi sinh ra tâm lý kiêu căng! Đến tận hôm nay mới biết mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, thật xấu hổ, xấu hổ quái"
"Nhưng mất bò mới lo làm chuồng, giờ vẫn chưa muộn để thay đổi! Hôm nay ta được nghe những lời vàng ngọc thế này, hiểu ra con đường phía trước, nên uống cạn một ly lớn!"
"Ha ha..." Kiếm tiên cười thoải mái, không ngừng tự rót rượu uống một mình, bộ dáng vô cùng vui vẻ.
"Đúng vậy, kiếm đạo dài lâu!" Quách Thiếu Soái than thở: "Hôm nay ta mới biết thực lực của mình vẫn đang. nằm ở cảnh giới Cương Kiếm cơ bản nhất, sau này còn rất nhiều cảnh giới, còn rất nhiều con đường phải đi!"
"Phải đấy, đạo không có giới hạn và kiếm đạo cũng vậy!" Mạc Như Sương than thở.
Lâm Bắc Phàm cười thầm, mới thế đã lừa các ngươi mụ mị đầu óc hết rồi sao?
Ta còn chưa nói tới mấy khái niệm đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật đâu đấy!
Còn chưa nhắc tới các khái niệm không bị cảnh giới ràng buộc, tất cả các cảnh giới đều do hắn tự định nghĩa ra đấy!
Đảm bảo sẽ dọa các người sợ chết khiếp cho mà xeml
"Công tử, làm sao mà ngươi biết được những cảnh giới tu vi này thế?" Mạc Như Sương tò mò hỏi.
Hai người khác dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe.
"Ngươi phải hiểu rằng, núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười bảo: "Ngoài cảnh giới cuối cùng ra thì tất nhiên cũng có người khác đã đạt tới các cảnh giới còn lại rồi nên mới có thể tổng kết ra được!"
Năm cảnh giới đầu tiên, hầu như những người tu luyện tới cấp bậc Đại Tông Sư tối cao đều có thể đạt tới được!
Còn cảnh giới thứ sáu là cảnh giới Vô Vô do Lâm Bắc Phàm đoán ra!
Hắn cho rằng cô gái Bạch Quan âm như thần lại như ma kia, có lẽ đã đạt tới cảnh giới này rồi!
Nếu không thì tại sao nàng lại có vài bản lĩnh khác thường như vậy chứ?
'Trông chẳng giống võ đạo chút nào mà giống huyền huyễn tu chân hơn!
Còn cảnh giới cuối cùng là Đạo cảnh, thật ra là hắn bịa ra đấy!
Có người đạt tới cảnh giới này hay không thì hắn không biết mà cũng chẳng muốn biết!
Trước ánh mắt đầy mong đợi của mọi người, Lâm Bắc Phàm nhún vai than thở: "Đừng nhìn ta nữa, ta không quen biết gì những người đó, cũng chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả! Những thứ này ta đều đọc trong sách cả đấy!"
"Đọc trong sách nào thế?" Kiếm tiên dò hỏi.
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp: "Đọc trong hàng trăm cuốn sách, ngộ ra từ hàng vạn quyển sách! Đọc sách trăm lần sẽ tự khắc hiểu được ý nghĩa! Sau đó ta tổng. kết lại, nói cho các vị cùng nghel"
Khi ấy, bỗng nhiên có một tiếng sét nổ vang như thể có ý cảnh cáo vậy!
Ba người kiếm tiên đều giật nảy mình.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cách đó không xa có một đám mây đen, trông giống như đang chuẩn bị bổ sét xuống mặt đất để trừng phạt kẻ ngỗ nghịch bất kính với trời đất!
Nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn bình thản như thường.
"Phải đạt tới cảnh giới đó thì ngươi mới thật sự vô địch! Bởi vì ngươi chính là ông trời, ngươi chính là đạo của bản thân ngươi, vạn vật trong trời đất đều xoay quanh ngươi! Ngươi muốn làm gì thì cứ làm cái đó, chẳng ai có thể làm gì được ngươi cả!"
"Không có ngươi thì vạn vật trên đời này đều không thể sống nổi!"
"Trong tình hình đó, liệu ai có thể đánh thắng ông trời, đánh bại thiên đạo, đánh bại ngươi nữa đây, ngươi nói có phải không nào?”
"Đúng vậy, đúng vậy! Ngươi nói phải lắm!" Kiếm tiên lén lau mồ hôi lạnh.
Hắn ta cảm thấy người này quả đúng là gan to bằng trời, dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thết
Ngươi không sợ ông trời giáng vài tia sét xuống, giật cho ngươi cháy xém sao?
Nhưng lời hắn nói quả thực rất có lý!
Nếu thật sự trở thành thiên đạo, trở thành ông trời thì đúng là vô địch rồi!
Không một ai có thể đánh bại ngươi!
"Ta gọi cảnh giới này là... Đạo cảnh!"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Ngươi cảm thấy lời ta nói có lý không?"
"Có lý lắm, nhưng con người đâu thể tu luyện tới cảnh giới này cơ chứ!" Kiếm tiên cười gượng.
"Ta đã nói là không thể rồi, là ngươi cứ đòi nghe đấy chứ”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Hơn nữa cho dù có thể làm được thật thì cũng không được làm! Trời sinh ra vạn vật để nuôi dưỡng con ngươi, con người lại chẳng thể dùng thứ gì để cảm tạ ông trời! Chúng ta đòi hỏi nhiều thứ từ ông trời như thế, báo đáp còn chẳng kịp, tại sao lại muốn thay thế ông trời cơ chứ? Như thế thì có khác gì giết cha giết mẹ đâu nào? Chỉ có loài cầm thú mới có thể làm ra loại chuyện như thế này mà thôi!"
Lâm Bắc Phàm cầm một ly rượu lên, hướng lên bầu trời: "Cho nên, chúng ta vẫn nên kính nể ông trời, kính nể thiên nhiên hơn mới phải! Nếu không thì chỉ có đường tự diệt bản thân!"
Dường như trời cao đã nghe được lời Lâm Bắc Phàm nói, mây đen dần dần tản ra.
Ánh mặt trời rực rỡ lại chiếu xuống mặt đất.
"Cảnh giới Cương Kiếm, cảnh giới Nhuyễn Kiếm, cảnh giới Trọng Kiếm, cảnh giới Mộc Kiếm, cảnh giới Vô Kiếm, cảnh giới Vô Vô và cuối cùng là Đạo cảnh! Bảy cảnh giới lớn này, thật sự là tất cả gốc rễ của kiếm đạo!"
"Bản tọa từng cho răng mình đã tu luyện tới đỉnh cao của kiếm đạo, khó tránh khỏi sinh ra tâm lý kiêu căng! Đến tận hôm nay mới biết mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, thật xấu hổ, xấu hổ quái"
"Nhưng mất bò mới lo làm chuồng, giờ vẫn chưa muộn để thay đổi! Hôm nay ta được nghe những lời vàng ngọc thế này, hiểu ra con đường phía trước, nên uống cạn một ly lớn!"
"Ha ha..." Kiếm tiên cười thoải mái, không ngừng tự rót rượu uống một mình, bộ dáng vô cùng vui vẻ.
"Đúng vậy, kiếm đạo dài lâu!" Quách Thiếu Soái than thở: "Hôm nay ta mới biết thực lực của mình vẫn đang. nằm ở cảnh giới Cương Kiếm cơ bản nhất, sau này còn rất nhiều cảnh giới, còn rất nhiều con đường phải đi!"
"Phải đấy, đạo không có giới hạn và kiếm đạo cũng vậy!" Mạc Như Sương than thở.
Lâm Bắc Phàm cười thầm, mới thế đã lừa các ngươi mụ mị đầu óc hết rồi sao?
Ta còn chưa nói tới mấy khái niệm đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật đâu đấy!
Còn chưa nhắc tới các khái niệm không bị cảnh giới ràng buộc, tất cả các cảnh giới đều do hắn tự định nghĩa ra đấy!
Đảm bảo sẽ dọa các người sợ chết khiếp cho mà xeml
"Công tử, làm sao mà ngươi biết được những cảnh giới tu vi này thế?" Mạc Như Sương tò mò hỏi.
Hai người khác dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe.
"Ngươi phải hiểu rằng, núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười bảo: "Ngoài cảnh giới cuối cùng ra thì tất nhiên cũng có người khác đã đạt tới các cảnh giới còn lại rồi nên mới có thể tổng kết ra được!"
Năm cảnh giới đầu tiên, hầu như những người tu luyện tới cấp bậc Đại Tông Sư tối cao đều có thể đạt tới được!
Còn cảnh giới thứ sáu là cảnh giới Vô Vô do Lâm Bắc Phàm đoán ra!
Hắn cho rằng cô gái Bạch Quan âm như thần lại như ma kia, có lẽ đã đạt tới cảnh giới này rồi!
Nếu không thì tại sao nàng lại có vài bản lĩnh khác thường như vậy chứ?
'Trông chẳng giống võ đạo chút nào mà giống huyền huyễn tu chân hơn!
Còn cảnh giới cuối cùng là Đạo cảnh, thật ra là hắn bịa ra đấy!
Có người đạt tới cảnh giới này hay không thì hắn không biết mà cũng chẳng muốn biết!
Trước ánh mắt đầy mong đợi của mọi người, Lâm Bắc Phàm nhún vai than thở: "Đừng nhìn ta nữa, ta không quen biết gì những người đó, cũng chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả! Những thứ này ta đều đọc trong sách cả đấy!"
"Đọc trong sách nào thế?" Kiếm tiên dò hỏi.
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp: "Đọc trong hàng trăm cuốn sách, ngộ ra từ hàng vạn quyển sách! Đọc sách trăm lần sẽ tự khắc hiểu được ý nghĩa! Sau đó ta tổng. kết lại, nói cho các vị cùng nghel"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.