Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 283: Không cần áy náy
KK Cố Hương
16/01/2024
Lâm Bắc Phàm ngồi xổm xuống, quan sát tỉ mỉ gương mặt của vị lão giả
tiên thiên này. Trong lòng hắn thầm nhủ, ngươi là người đầu tiên trên
thế giới này chết dưới tiểu lí phi đao đấy, coi như chết cũng có ý
nghĩa!
Lúc bấy giờ, Mạc Như Sương và Quách thiếu soái cũng chạy tới. Trông thấy gương mặt của lão giả, bọn họ thất kinh: “Hắn ta là... Mộc lão!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Các ngươi quen biết hả?”
Mặc Như Sương nhắm mắt, trông nàng có vẻ tuyệt vọng: “Biết!”
Quách thiếu soái thở dài một hơi đây nặng nề, ánh sáng trong mắt cũng biến mất, cơ thể gục xuống như thể sức sống trong người bị rút sạch, trông hắn ta như một lão ăn mày.
Hắn ta quay đầu nhìn sư tỷ ở bên cạnh, uể oải nói: “Sư tỷ, chuyện mà đó giờ chúng ta vẫn làm liệu có sai rồi chăng?”
“Đừng hỏi ta, ta cũng không biết đâu!”
Hai mắt Mạc Như Sương mê mang.
“Các ngươi đang nói gì đấy? À đúng rồi, các ngươi quen biết vị tiên thiên này à, rốt cuộc thì hắn ta là ai?”
Tiểu quân chúa tò mò hỏi.
Mặc dù mọi người không nói nhưng ai cũng dỏng tai lên để nghe.
'Thế nhưng Mạc Như Sương và Quách thiếu soái lại im lặng, trông bọn họ như mất đi sức sống.
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Đừng hỏi nữa, bọn họ có nỗi khổ của mình! Chuyện này để sau hãng nói!”
“Công tử, tình hình hiện giờ vô cùng căng thẳng! Nếu đối phương đã phái tiên thiên tới thì e là về sau hãy còn cường giả nữa! Thực lực của chúng ta có hạn, mà cũng chẳng còn tông sư nào bảo vệ nữa nên chúng ta hãy mau chóng rời đi thôi!”
Vương đại nhân lại khuyên. Lâm Bắc Phàm nhìn những người bị thương, trong lòng hắn cũng thấy áy náy nên gật đầu: “Chúng ta trở vềthôi!"
Thế là mọi người lại quay về đường cũ, mãi đến lúc ra khỏi đất của Kí Bắc bọn họ mới thở phào một hơi.
Đêm lại tới, Lâm Bắc Phàm ngồi uống rượu một mình. Mặc Như Sương bước tới, nói: “Công tử...”
“Công tử, trong lòng ta đau buồn, có vài chuyện ta muốn nói với ngươi!”
'Trông sắc mặt Mạc Như Sương vô cùng đau thương.
“Được! Mau ngồi xuống, chúng ta vừa uống rượu vừa nói!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
“Cảm ơn công tử!”
Mạc Như Sương chầm chậm ngồi xuống, nàng thủ thỉ: “Tiên thiên đuổi giết chúng ta tên họ cụ thể thì ta không biết, nhưng mọi người bao gồm cả vương gia đều gọi hắn ta là Mộc lão, đó là một tiên thiên lâu đời!”
“Ta chỉ từng gặp hắn ta một lần! Hôm ấy vương gia mở tiệc mời tất cả võ lâm đồng đạo thân thiết tới tham dự! Lúc đó ta may mắn được góp mặt và ngồi phía cuối trong yến hội, ta trông thấy hắn ta ngồi ngay dưới vương gia và được vương gia kính rượu rất nhiều lần! Từ đó có thể thấy, hắn ta được vương gia coi trọng vô cùng!”
“Trên đời này người có thể sai bảo hắn ta chắc cũng chỉ có một mình vương gia mà thôi!”
Mạc Như Sương đau khổ nói: “Ta thật sự không ngờ, tại sao người đó lại là vương gia?”
“Tại sao không thể là hắn ta?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Bởi lẽ Thiết Kiếm Môn - môn phái của chúng ta vẫn luôn biết ơn vương gial”
“Từ nhỏ sư phụ đã nói với ta rằng chỉ có vương gia mới là minh chủ cứu thế, vương gia anh minh uy phong, rất được lòng dân, lại thích làm việc thiện, hạ mình cầu hiền. Chỉ có đi theo vương gia thì Đại Võ và bá tánh mới có hi vọng!”
“Người mà ta quen biết, những võ lâm đồng đạo. xung quanh ta đều tán dương vương gia như vậy, ai cũng khâm phục trước sự anh minh của vương gia!”
“Mà ta cũng luôn cho rằng đi theo vương gia thì bá tánh mới có hi vọng!”
“Vậy nên khi ta học thành tài thì tới nương nhờ vương gia, hi vọng có thể giết địch bằng thanh kiếm của mình, trải đường cho vương gia, góp sức vì bá tánh!”
“Thế nhưng xem ra hiện giờ những gì mà ta kiên trì, niềm tin mà ta luôn giữ vững từ trước đến nay đều sai lầm cả! Thật chẳng ngờ anh minh uy phong chỉ là lớp vỏ của hắn ta, phía sau đó hắn ta lại là người...”
Mạc Như Sương đau khổ vô cùng: “Ta đúng thật là có mắt không tròng mài”
Lâm Bắc Phàm vội an ủi: “Như Sương, không phải ngươi có mắt không tròng, ngươi chỉ bị hắn ta làm mờ con mắt mà thôi! Ngươi cứ nghĩ mà xem, trong giang hồ. có biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt mà đều bị hắn ta lừa đó thôi!”
“Bọn họ đã là những lão làng trong giang hồ, ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, quãng đường bọn họ đã đi dài hơn ngươi rất nhiều, cuối cùng bọn họ đều trúng phải kế của vương gia, cam tâm bị hắn ta sai khiến! Một tiểu cô nương mới ra giang hồ như ngươi sao. có thể nhìn thấy bộ mặt thật của hắn ta?”
“Đạ tạ công tử đã an ủi! Thế nhưng ta đã làm nhiều việc cho vương gia, như vậy liệu có được xem là giúp người xấu làm việc ác hay không?”
Mạc Như Sương vươn đôi bàn tay run rẩy ra, nói: “Cứ nghĩ tới việc ta hồ đồ làm bao nhiêu chuyện vì vương gia là ta lại cảm thấy tay mình đây máu, thật bẩn! Đó đều là... máu của dân chúng!”
Lâm Bắc Phàm lập tức nắm chặt lấy tay nàng: “Như: Sương, ngươi nghĩ nhiều rồi! Không phải ngươi tiếp tay cho giặc, ngươi chỉ có lòng tốt nhưng lại làm hỏng việc. mà thôi, xuất phát điểm của ngươi tốt mà! Mất bò mới lo làm chuồng, thời gian vẫn chưa muộn! Chỉ cần ngươi suy nghĩ cho kĩ, những năm này ngươi chưa từng giết nhầm một người tốt nào...”
“Chưa từng, chắc chắn chưa từng!”
Mạc Như Sương kích động nói: “Trước khi giết người †a đều phải điều tra kĩ lưỡng, bọn chúng đáng bị giết thì †a mới ra tay! Bắng không ta sẽ thẹn với lương tâm của chính mình!”
“Thế thì không sao, nếu ngươi đã không hổ thẹn với lòng mình thì ngươi còn áy náy gì nữa?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Lúc bấy giờ, Mạc Như Sương và Quách thiếu soái cũng chạy tới. Trông thấy gương mặt của lão giả, bọn họ thất kinh: “Hắn ta là... Mộc lão!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Các ngươi quen biết hả?”
Mặc Như Sương nhắm mắt, trông nàng có vẻ tuyệt vọng: “Biết!”
Quách thiếu soái thở dài một hơi đây nặng nề, ánh sáng trong mắt cũng biến mất, cơ thể gục xuống như thể sức sống trong người bị rút sạch, trông hắn ta như một lão ăn mày.
Hắn ta quay đầu nhìn sư tỷ ở bên cạnh, uể oải nói: “Sư tỷ, chuyện mà đó giờ chúng ta vẫn làm liệu có sai rồi chăng?”
“Đừng hỏi ta, ta cũng không biết đâu!”
Hai mắt Mạc Như Sương mê mang.
“Các ngươi đang nói gì đấy? À đúng rồi, các ngươi quen biết vị tiên thiên này à, rốt cuộc thì hắn ta là ai?”
Tiểu quân chúa tò mò hỏi.
Mặc dù mọi người không nói nhưng ai cũng dỏng tai lên để nghe.
'Thế nhưng Mạc Như Sương và Quách thiếu soái lại im lặng, trông bọn họ như mất đi sức sống.
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Đừng hỏi nữa, bọn họ có nỗi khổ của mình! Chuyện này để sau hãng nói!”
“Công tử, tình hình hiện giờ vô cùng căng thẳng! Nếu đối phương đã phái tiên thiên tới thì e là về sau hãy còn cường giả nữa! Thực lực của chúng ta có hạn, mà cũng chẳng còn tông sư nào bảo vệ nữa nên chúng ta hãy mau chóng rời đi thôi!”
Vương đại nhân lại khuyên. Lâm Bắc Phàm nhìn những người bị thương, trong lòng hắn cũng thấy áy náy nên gật đầu: “Chúng ta trở vềthôi!"
Thế là mọi người lại quay về đường cũ, mãi đến lúc ra khỏi đất của Kí Bắc bọn họ mới thở phào một hơi.
Đêm lại tới, Lâm Bắc Phàm ngồi uống rượu một mình. Mặc Như Sương bước tới, nói: “Công tử...”
“Công tử, trong lòng ta đau buồn, có vài chuyện ta muốn nói với ngươi!”
'Trông sắc mặt Mạc Như Sương vô cùng đau thương.
“Được! Mau ngồi xuống, chúng ta vừa uống rượu vừa nói!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
“Cảm ơn công tử!”
Mạc Như Sương chầm chậm ngồi xuống, nàng thủ thỉ: “Tiên thiên đuổi giết chúng ta tên họ cụ thể thì ta không biết, nhưng mọi người bao gồm cả vương gia đều gọi hắn ta là Mộc lão, đó là một tiên thiên lâu đời!”
“Ta chỉ từng gặp hắn ta một lần! Hôm ấy vương gia mở tiệc mời tất cả võ lâm đồng đạo thân thiết tới tham dự! Lúc đó ta may mắn được góp mặt và ngồi phía cuối trong yến hội, ta trông thấy hắn ta ngồi ngay dưới vương gia và được vương gia kính rượu rất nhiều lần! Từ đó có thể thấy, hắn ta được vương gia coi trọng vô cùng!”
“Trên đời này người có thể sai bảo hắn ta chắc cũng chỉ có một mình vương gia mà thôi!”
Mạc Như Sương đau khổ nói: “Ta thật sự không ngờ, tại sao người đó lại là vương gia?”
“Tại sao không thể là hắn ta?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Bởi lẽ Thiết Kiếm Môn - môn phái của chúng ta vẫn luôn biết ơn vương gial”
“Từ nhỏ sư phụ đã nói với ta rằng chỉ có vương gia mới là minh chủ cứu thế, vương gia anh minh uy phong, rất được lòng dân, lại thích làm việc thiện, hạ mình cầu hiền. Chỉ có đi theo vương gia thì Đại Võ và bá tánh mới có hi vọng!”
“Người mà ta quen biết, những võ lâm đồng đạo. xung quanh ta đều tán dương vương gia như vậy, ai cũng khâm phục trước sự anh minh của vương gia!”
“Mà ta cũng luôn cho rằng đi theo vương gia thì bá tánh mới có hi vọng!”
“Vậy nên khi ta học thành tài thì tới nương nhờ vương gia, hi vọng có thể giết địch bằng thanh kiếm của mình, trải đường cho vương gia, góp sức vì bá tánh!”
“Thế nhưng xem ra hiện giờ những gì mà ta kiên trì, niềm tin mà ta luôn giữ vững từ trước đến nay đều sai lầm cả! Thật chẳng ngờ anh minh uy phong chỉ là lớp vỏ của hắn ta, phía sau đó hắn ta lại là người...”
Mạc Như Sương đau khổ vô cùng: “Ta đúng thật là có mắt không tròng mài”
Lâm Bắc Phàm vội an ủi: “Như Sương, không phải ngươi có mắt không tròng, ngươi chỉ bị hắn ta làm mờ con mắt mà thôi! Ngươi cứ nghĩ mà xem, trong giang hồ. có biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt mà đều bị hắn ta lừa đó thôi!”
“Bọn họ đã là những lão làng trong giang hồ, ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, quãng đường bọn họ đã đi dài hơn ngươi rất nhiều, cuối cùng bọn họ đều trúng phải kế của vương gia, cam tâm bị hắn ta sai khiến! Một tiểu cô nương mới ra giang hồ như ngươi sao. có thể nhìn thấy bộ mặt thật của hắn ta?”
“Đạ tạ công tử đã an ủi! Thế nhưng ta đã làm nhiều việc cho vương gia, như vậy liệu có được xem là giúp người xấu làm việc ác hay không?”
Mạc Như Sương vươn đôi bàn tay run rẩy ra, nói: “Cứ nghĩ tới việc ta hồ đồ làm bao nhiêu chuyện vì vương gia là ta lại cảm thấy tay mình đây máu, thật bẩn! Đó đều là... máu của dân chúng!”
Lâm Bắc Phàm lập tức nắm chặt lấy tay nàng: “Như: Sương, ngươi nghĩ nhiều rồi! Không phải ngươi tiếp tay cho giặc, ngươi chỉ có lòng tốt nhưng lại làm hỏng việc. mà thôi, xuất phát điểm của ngươi tốt mà! Mất bò mới lo làm chuồng, thời gian vẫn chưa muộn! Chỉ cần ngươi suy nghĩ cho kĩ, những năm này ngươi chưa từng giết nhầm một người tốt nào...”
“Chưa từng, chắc chắn chưa từng!”
Mạc Như Sương kích động nói: “Trước khi giết người †a đều phải điều tra kĩ lưỡng, bọn chúng đáng bị giết thì †a mới ra tay! Bắng không ta sẽ thẹn với lương tâm của chính mình!”
“Thế thì không sao, nếu ngươi đã không hổ thẹn với lòng mình thì ngươi còn áy náy gì nữa?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.