Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 710: Lại thêm một bài thơ đầy sát khí nữa!
KK Cố Hương
13/02/2024
Lúc Cáp Mộc vương tử đang buồn bực thì Lâm Bắc Phàm và mọi người đang nhàn hạ ngồi trên thuyền lớn để tới Hoa Châu, sau đó bọn họ dạo chơi nước non dưới sự dẫn dắt của tri phủ Hoa Châu.
Nơi này cách nước Đa La năm trăm dặm, là nơi trồng rất nhiều hoa cúc.
Hoa cúc nở rộ khắp núi tạo thành một biển ánh sáng cực kỳ bắt mắt, đẹp không thể tả. Tâm trạng của Lâm Bắc Phàm cũng tốt hơn.
Lúc này, tri phủ Hoa Châu hỏi hắn một vấn đề: “Thừa tướng đại nhân, lần này đại nhân viễn chinh tới Đa La, tại sao đại nhân lại nhàn rỗi, không hề gấp gáp lên đường vậy?"
Lâm Bắc Phàm đang thấy rất vui, hắn cười: “Bởi vì Đa La đã nằm trong tay bản quan rồi! Muốn xào muốn nấu thế nào là do bản quan, thế nên bản quan muốn “om” từ từ để cho ra hương vị thơm ngon nhất, như vậy mới bắt miệng!"
“Hóa ra là vậy!” Tri phủ Hoa Châu gật đầu.
“Ví dụ như loại hoa này...” Lâm Bắc Phàm ngắt một bông hoa cúc, đoạn bảo: “Ta hi vọng khi ta tới thì đúng lúc trăm hoa đua nở! Khi ta đi, trăm hoa lụi tàn, theo gió mà bay! Vẻ đẹp của sinh mệnh, vẻ đẹp của sự lụi tàn ta đều nhìn được hết!” Nói đoạn, Lâm Bắc Phàm bèn vò nát bông hoa cúc trong tay: “Bản quan đang muốn làm thơ, lấy bút đến đây!"
Bút được đem tới, Lâm Bắc Phàm bèn bắt đầu “vung mực” trên giấy. Khi hắn viết xong, mọi người bèn lập tức xúm đến, đọc: “Đợi mùng tám tháng chín mùa thu tới, hoa ta nở rộ, hoa khác tàn!"
"Hương thơm ngút trời thấu La Thành, khắp thành đều mặc giáp vàng kim!” Trong đó La Thành chính là thủ đô của nước Đa La.
Bài thơ này toát lên sự ngông cuồng và sát khí, mọi người có mặt nghe xong bèn vỗ tay khen hay: “Thơ hay quá!"
Bài thơ này không biết đã được truyền tới Đa La bằng cách nào! Sát khí trong đó cũng được truyền đi và khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
“Thừa tướng Lâm Bắc Phàm của Đại Võ đã làm một bài thơ ở Hoa Châu rằng: Đái đáo thu lai cửu nguyệt bát, ngã hoa khai hậu bách hoa sát, hắn tính giết người Đa La chúng ta, sát khí mạnh quá!"
“Hoa Châu cách chúng ta có hơn năm trăm dặm thôi! Điều này cũng có nghĩa là chỉ cần vài ngày thôi là Đại Võ đã có thể dẫn binh qua đây! Binh mã của Đại Võ như thần, trăm trận trăm thắng, liệu chúng ta có chống đỡ được không?"
“Chống đỡ cái con khỉ ấy, không thể đánh lại được đâu, mau chạy thôi!"
Các binh sĩ Đa La bèn loạn như cào cào. Còn các binh sĩ canh gác biên giới của Đại Võ hay tin thừa tướng Lâm Bắc Phàm sắp tới thì bừng bừng sĩ khí.
“Các tướng sĩ, thừa tướng sắp tới rồi, đây là lúc chúng ta lập công! Chúng ta hãy thay áo giáp, bày binh bố trận, chuẩn bị thật tốt! Chỉ cần thừa tướng tới là tấn công Đa La, giết chết những kẻ không hiểu quy củ!"
"Giết! Giết! Giết!"
Chí khí của đại quân rực cháy như lửa, mọi người thi nhau hô.
Họ thay áo giáp rồi tiến hành bày binh bố trận, trông ngay ngắn thẳng thắn vô cùng! Sát khí ngút trời!
Ở một bên khác, các binh sĩ của Đa La nhìn mà ngây ngốc! Đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy trận thế của Đại Võ như thế này.
Ý chí chiến đấu dâng cao, sát khí ngút trời khiến bọn họ sợ sệt đi rất nhiều! Bọn họ cứ cảm giác không thể đánh thắng được đại quân của Đại Võ!
Thế nên càng lúc càng có nhiều người chạy trốn!
Cáp Mộc vương tử tức đến mức thổ huyết, hắn ta tức giận gào lên: “Chỉ một bài thơ mà đã khiến các ngươi sợ sệt đến mức này, có đến mức vậy không? Người ta còn chưa đến mà các ngươi sợ cái gì? Đừng có mà tự làm mình loạn, tất cả về hàng cho ta, ai chạy ta sẽ giết kẻ đó!"
Ở một bên khác, Lâm Bắc Phàm đã tới Chu Châu, nơi này cách Đa La hơn bốn trăm dặm.
Hắn được người địa phương tiếp đãi, còn có hai người biểu diễn múa kiếm, kết hợp độc đáo giữa cương và nhu khiến ý muốn làm thơ của Lâm Bắc Phàm lại dấy lên, thế là hắn lại cho ra đời một bài.
“Giết hết La Thành trăm vạn lính, bảo kiếm bên hông ngập máu thù!"
“Áo giáp bên thân quyết chí tiến, không phá Đa La quyết không về!"
Sát khí cuồn cuộn một lần nữa được truyền tới nước Đa La cách đó bốn trăm dặm. Binh sĩ của Đa La lại được phen ngây ngốc.
“Lại thêm một bài thơ đầy sát khí nữa!"
“Sát khí mạnh quá, nghe xong mà toàn thân ta phát lạnh, không thể khống chế!"
“Làm liên tiếp hai bài thơ cực kì dọa người, sao vị thừa tướng này lại muốn giết chúng ta như vậy?"
“Mau chạy thôi, bị hắn giết là coi như xong đời!"
Các tướng sĩ của Đại Võ lại có thêm một bài thơ đầy sát khí nữa nên ý chí chiến đấu của họ càng dâng cao. Họ mặc áo giáp luyện binh, vừa luyện vừa hô to.
“Giết hết La Thành trăm vạn lính, bảo kiếm bên hông ngập máu thù!"
“Áo giáp bên thân quyết chí tiến, không phá Đa La quyết không về!"
Sát khí đáng sợ tiếp tục bành trướng! Càng lúc càng có nhiều binh sĩ của Đa La chạy trốn!
Cáp Mộc vương tử cực kì tức giận, hắn ta hét lên: “Chỉ là một bài thơ thôi mà? Một bài thơ thì có gì đáng sợ đâu?
Tất cả quay lại cho bản cung, ai không quay lại thì sẽ xử lý theo quân pháp, tất cả những kẻ đó đều sẽ phải rơi đầu!"
Nơi này cách nước Đa La năm trăm dặm, là nơi trồng rất nhiều hoa cúc.
Hoa cúc nở rộ khắp núi tạo thành một biển ánh sáng cực kỳ bắt mắt, đẹp không thể tả. Tâm trạng của Lâm Bắc Phàm cũng tốt hơn.
Lúc này, tri phủ Hoa Châu hỏi hắn một vấn đề: “Thừa tướng đại nhân, lần này đại nhân viễn chinh tới Đa La, tại sao đại nhân lại nhàn rỗi, không hề gấp gáp lên đường vậy?"
Lâm Bắc Phàm đang thấy rất vui, hắn cười: “Bởi vì Đa La đã nằm trong tay bản quan rồi! Muốn xào muốn nấu thế nào là do bản quan, thế nên bản quan muốn “om” từ từ để cho ra hương vị thơm ngon nhất, như vậy mới bắt miệng!"
“Hóa ra là vậy!” Tri phủ Hoa Châu gật đầu.
“Ví dụ như loại hoa này...” Lâm Bắc Phàm ngắt một bông hoa cúc, đoạn bảo: “Ta hi vọng khi ta tới thì đúng lúc trăm hoa đua nở! Khi ta đi, trăm hoa lụi tàn, theo gió mà bay! Vẻ đẹp của sinh mệnh, vẻ đẹp của sự lụi tàn ta đều nhìn được hết!” Nói đoạn, Lâm Bắc Phàm bèn vò nát bông hoa cúc trong tay: “Bản quan đang muốn làm thơ, lấy bút đến đây!"
Bút được đem tới, Lâm Bắc Phàm bèn bắt đầu “vung mực” trên giấy. Khi hắn viết xong, mọi người bèn lập tức xúm đến, đọc: “Đợi mùng tám tháng chín mùa thu tới, hoa ta nở rộ, hoa khác tàn!"
"Hương thơm ngút trời thấu La Thành, khắp thành đều mặc giáp vàng kim!” Trong đó La Thành chính là thủ đô của nước Đa La.
Bài thơ này toát lên sự ngông cuồng và sát khí, mọi người có mặt nghe xong bèn vỗ tay khen hay: “Thơ hay quá!"
Bài thơ này không biết đã được truyền tới Đa La bằng cách nào! Sát khí trong đó cũng được truyền đi và khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
“Thừa tướng Lâm Bắc Phàm của Đại Võ đã làm một bài thơ ở Hoa Châu rằng: Đái đáo thu lai cửu nguyệt bát, ngã hoa khai hậu bách hoa sát, hắn tính giết người Đa La chúng ta, sát khí mạnh quá!"
“Hoa Châu cách chúng ta có hơn năm trăm dặm thôi! Điều này cũng có nghĩa là chỉ cần vài ngày thôi là Đại Võ đã có thể dẫn binh qua đây! Binh mã của Đại Võ như thần, trăm trận trăm thắng, liệu chúng ta có chống đỡ được không?"
“Chống đỡ cái con khỉ ấy, không thể đánh lại được đâu, mau chạy thôi!"
Các binh sĩ Đa La bèn loạn như cào cào. Còn các binh sĩ canh gác biên giới của Đại Võ hay tin thừa tướng Lâm Bắc Phàm sắp tới thì bừng bừng sĩ khí.
“Các tướng sĩ, thừa tướng sắp tới rồi, đây là lúc chúng ta lập công! Chúng ta hãy thay áo giáp, bày binh bố trận, chuẩn bị thật tốt! Chỉ cần thừa tướng tới là tấn công Đa La, giết chết những kẻ không hiểu quy củ!"
"Giết! Giết! Giết!"
Chí khí của đại quân rực cháy như lửa, mọi người thi nhau hô.
Họ thay áo giáp rồi tiến hành bày binh bố trận, trông ngay ngắn thẳng thắn vô cùng! Sát khí ngút trời!
Ở một bên khác, các binh sĩ của Đa La nhìn mà ngây ngốc! Đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy trận thế của Đại Võ như thế này.
Ý chí chiến đấu dâng cao, sát khí ngút trời khiến bọn họ sợ sệt đi rất nhiều! Bọn họ cứ cảm giác không thể đánh thắng được đại quân của Đại Võ!
Thế nên càng lúc càng có nhiều người chạy trốn!
Cáp Mộc vương tử tức đến mức thổ huyết, hắn ta tức giận gào lên: “Chỉ một bài thơ mà đã khiến các ngươi sợ sệt đến mức này, có đến mức vậy không? Người ta còn chưa đến mà các ngươi sợ cái gì? Đừng có mà tự làm mình loạn, tất cả về hàng cho ta, ai chạy ta sẽ giết kẻ đó!"
Ở một bên khác, Lâm Bắc Phàm đã tới Chu Châu, nơi này cách Đa La hơn bốn trăm dặm.
Hắn được người địa phương tiếp đãi, còn có hai người biểu diễn múa kiếm, kết hợp độc đáo giữa cương và nhu khiến ý muốn làm thơ của Lâm Bắc Phàm lại dấy lên, thế là hắn lại cho ra đời một bài.
“Giết hết La Thành trăm vạn lính, bảo kiếm bên hông ngập máu thù!"
“Áo giáp bên thân quyết chí tiến, không phá Đa La quyết không về!"
Sát khí cuồn cuộn một lần nữa được truyền tới nước Đa La cách đó bốn trăm dặm. Binh sĩ của Đa La lại được phen ngây ngốc.
“Lại thêm một bài thơ đầy sát khí nữa!"
“Sát khí mạnh quá, nghe xong mà toàn thân ta phát lạnh, không thể khống chế!"
“Làm liên tiếp hai bài thơ cực kì dọa người, sao vị thừa tướng này lại muốn giết chúng ta như vậy?"
“Mau chạy thôi, bị hắn giết là coi như xong đời!"
Các tướng sĩ của Đại Võ lại có thêm một bài thơ đầy sát khí nữa nên ý chí chiến đấu của họ càng dâng cao. Họ mặc áo giáp luyện binh, vừa luyện vừa hô to.
“Giết hết La Thành trăm vạn lính, bảo kiếm bên hông ngập máu thù!"
“Áo giáp bên thân quyết chí tiến, không phá Đa La quyết không về!"
Sát khí đáng sợ tiếp tục bành trướng! Càng lúc càng có nhiều binh sĩ của Đa La chạy trốn!
Cáp Mộc vương tử cực kì tức giận, hắn ta hét lên: “Chỉ là một bài thơ thôi mà? Một bài thơ thì có gì đáng sợ đâu?
Tất cả quay lại cho bản cung, ai không quay lại thì sẽ xử lý theo quân pháp, tất cả những kẻ đó đều sẽ phải rơi đầu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.