Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 380: Luận công ban thưởng
KK Cố Hương
21/01/2024
Trọng tài lập tức tuyên bố: "Trận đấu thứ năm của phần thi võ, bắt đầu!"
Hai bên cùng hét lớn một tiếng, chuẩn bị ra tay.
Bỗng nhiên, thời tiết thay đổi, gió to ập tới, bụi đất mù mịt, cuốn cát bay lên khắp sân thi đấu.
"Thời tiết... sao nói thay đổi là thay đổi ngay vậy chứ?"
"Vốn đang trời quang mây tạnh, đột nhiên lại nổi gió lớn, trông cũng đâu có giống như sắp mưa!"
"Phải đấy, hôm qua còn bỗng dưng có sét nữa chứ, thật kỳ lạt"
Nữ đế lớn giọng mà nói: "Tạm dừng trận quyết đấu đã, chờ gió ngừng rồi hãy tiếp tục!"
"Vâng, bệ hại" Hai người dừng tay, chờ cơn gió dừng lại.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là, cơn gió này vẫn tiếp tục thổi vù vù, không hề dừng lại.
Bất giác, đã qua thời gian một phần tư nén hương.
Tam hoàng tử sốt ruột, phương pháp dùng ngân châm đâm vào huyệt vị của bọn họ chỉ có thể kéo dài trong thời gian một nén nhang mà thôi. Sau khi hết một nén nhang, hiệu quả sẽ mất đi, người của bọn họ sẽ rơi vào trạng thái mệt mỏi, còn đánh kiểu gì được nữa chứ?
Vì vậy, hắn ta chắp tay nói với nữ đế: "Đại võ bệ hạ, chỉ là chút gió mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến trận đấu của hai bọn họ, hay là cứ để bọn họ tiếp tục đi!"
Nữ đế gật đầu: "Tam hoàng tử nói có lý lắm! Vậy thì..."
Đột nhiên, cuồng phong gào thét, ập tới phía nữ đế và các quan.
Gió thổi mạnh đến mức quần áo của mọi người bay phần phật, thậm chí có người còn bị thổi bay cả mũ, cát bay vào miệng, trông rất chật vật.
Nữ đế đành phải lánh ra phía sau sân thi đấu, tránh cơn gió lớn.
Lão thái giám cười gượng với tam hoàng tử: "Tam hoàng tử điện hạ, vẫn nên chờ đi thôi, gió lớn thế này... bọn họ có thể đánh được nhưng chúng ta không xem được!"
"Ôi, chuyện này..."
Tam hoàng tử sửng sốt ra mặt, khóc không ra nước mắt.
Cứ như thế, trong sự chờ đợi của tam hoàng tử, trận gió lớn này cứ tiếp tục kéo dài, gió không ngừng thổi mạnh.
Sau thời gian nửa nén hương, vẫn chưa hề dừng lại, trái tim tam hoàng tử chùng xuống, sốt ruột hệt như con kiến bò trên chảo nóng.
Lại một phần tư nén hương trôi qua, vẫn chưa hề ngừng lại, trái tim tam hoàng tử chùng xuống một lần nữa, dự cảm xấu ngày càng mãnh liệt hơn.
Cuối cùng, rốt cuộc thì cũng hết một nén nhang, cơn gió lớn ngừng lại, cứ như thể nó canh chuẩn giờ mà dừng vậy.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng trái tim tam hoàng tử cũng đã chìm xuống đáy vực rồi. Lúc này, nữ đế bước ra, lớn tiếng mà tuyên bố: "Gió ngừng rồi, tiếp tục thi võ!"
Phần thi võ bị gián đoạn một nén nhang, lại bắt đầu.
Thiên Diêu của Đại Võ hét lớn một tiếng, dốc hết sức lực toàn thân mà đánh ra một đòn.
Lạc Sơn của Đại Viêm giơ tay ra đỡ nhưng dường như không đủ sức nên bị luồng sức mạnh này làm chấn động, bay ra ngoài như một mảnh vải rách, ngã trên mặt đất mà phun ra một ngụm máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Thiên Diêu chấn động đến mức bối rối: "Ôi trời? Cứ thăng một cách dễ dàng như vậy thôi sao?"
Tam hoàng tử điện hạ lảo đảo, thất thần mà nói: "Thôi xong rồi! Xong thật rồi!"
Khoảnh khắc Lạc Sơn ngã xuống ấy, toàn bộ sân thi đấu đều hoan hô.
"Chúng ta thắng rồi, Đại Võ thắng rồi!" "Thắng cả văn và võ, khắp nơi vui mừng!”
"Vi chuyện này chúng ta nên uống cạn một chén! Ha hat"
Đồng thời, tin tức tốt lành này cũng nhanh chóng truyền ra bên ngoài sân thi đấu, muôn dân vui mừng, khắp chốn mừng vui.
"Năm trận thắng ba trận, chúng ta đã thắng cả phần thi võ rồi!"
“Thi văn toàn thắng, thi võ đại thắng, thắng cả văn và võ, Đại Võ thật oai phong!"
"Chúng ta đã lập nên lịch sử rồi!"
"Đại Võ chúng ta, đã tạo nên một kỳ tích!"
Tiếng hoan hô vang dội vang lên ở bên ngoài, ào ạt vọng vào trong sân thi đấu. Các quan lại càng hào hứng. hơn, nữ đế cũng cảm thấy hài lòng.
Đặc biệt là nữ đế, nụ cười trên mặt nàng như trăm hoa đua nở, xinh đẹp đến mức không một từ nào có thể miêu tả được.
Nàng hoàn toàn không ngờ, trong lần so tài Viêm Võ lần này, dưới đủ loại tình huống bất lợi, bọn họ lại có thể giành được thắng lợi huy hoàng, hệt như kỳ tích thế này!
Thi văn toàn thắng, thi võ đại thắng, văn võ toàn thắng!
Mở ra tiền lệ trong lịch sử! Vĩnh viễn lưu danh sử sách!
Tất cả những điều này, đều nhờ có một tên khốn kiếp. nào đó mang lại!
Mặc dù thường ngày hắn hay gây ra những chuyện dở khóc dở cười, khiến người ta phải đau đầu, nhưng những lúc mấu chốt thì luôn đáng để tin tưởng!
"Tuyên ý chỉ của trãẫm xuống dưới, chúng ta đại thắng trận so tài Viêm Võ, mở chợ đêm, cả nước ăn mừng ba ngày!"
Nữ đến lớn tiếng mà nói.
“Tạ bệ hạ long ân!"
Các quan đồng thanh đáp.
Tin tốt nhanh chóng truyền ra khỏi sân thi đấu, dân chúng ở bên ngoài mừng rỡ, liền đáp lại thật to và rõ ràng.
“Tạ bệ hạ long ân!"
"Mời các vị thanh niên tuấn kiệt đại diện cho Đại Võ tham gia cuộc so tài Viêm Võ lần này lên sân khất
Nữ đế lớn tiếng mà nói.
Mười tuyển thủ tham gia so tài và cả Lâm Bắc Phàm cùng xếp thành hàng ngay ngắn rồi đi tới trước mặt nữ đế.
“Trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, các vị ái khanh đều đã lập được công lớn, cho nên tất cả đều sẽ được ban thưởng hậu hĩnh! Liêu Như Mẫn bước lên nghe phong thưởng!"
"Bệ hạ, có thần!"
Liêu Như Mãn đứng ra với vẻ kích động.
Hai bên cùng hét lớn một tiếng, chuẩn bị ra tay.
Bỗng nhiên, thời tiết thay đổi, gió to ập tới, bụi đất mù mịt, cuốn cát bay lên khắp sân thi đấu.
"Thời tiết... sao nói thay đổi là thay đổi ngay vậy chứ?"
"Vốn đang trời quang mây tạnh, đột nhiên lại nổi gió lớn, trông cũng đâu có giống như sắp mưa!"
"Phải đấy, hôm qua còn bỗng dưng có sét nữa chứ, thật kỳ lạt"
Nữ đế lớn giọng mà nói: "Tạm dừng trận quyết đấu đã, chờ gió ngừng rồi hãy tiếp tục!"
"Vâng, bệ hại" Hai người dừng tay, chờ cơn gió dừng lại.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là, cơn gió này vẫn tiếp tục thổi vù vù, không hề dừng lại.
Bất giác, đã qua thời gian một phần tư nén hương.
Tam hoàng tử sốt ruột, phương pháp dùng ngân châm đâm vào huyệt vị của bọn họ chỉ có thể kéo dài trong thời gian một nén nhang mà thôi. Sau khi hết một nén nhang, hiệu quả sẽ mất đi, người của bọn họ sẽ rơi vào trạng thái mệt mỏi, còn đánh kiểu gì được nữa chứ?
Vì vậy, hắn ta chắp tay nói với nữ đế: "Đại võ bệ hạ, chỉ là chút gió mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến trận đấu của hai bọn họ, hay là cứ để bọn họ tiếp tục đi!"
Nữ đế gật đầu: "Tam hoàng tử nói có lý lắm! Vậy thì..."
Đột nhiên, cuồng phong gào thét, ập tới phía nữ đế và các quan.
Gió thổi mạnh đến mức quần áo của mọi người bay phần phật, thậm chí có người còn bị thổi bay cả mũ, cát bay vào miệng, trông rất chật vật.
Nữ đế đành phải lánh ra phía sau sân thi đấu, tránh cơn gió lớn.
Lão thái giám cười gượng với tam hoàng tử: "Tam hoàng tử điện hạ, vẫn nên chờ đi thôi, gió lớn thế này... bọn họ có thể đánh được nhưng chúng ta không xem được!"
"Ôi, chuyện này..."
Tam hoàng tử sửng sốt ra mặt, khóc không ra nước mắt.
Cứ như thế, trong sự chờ đợi của tam hoàng tử, trận gió lớn này cứ tiếp tục kéo dài, gió không ngừng thổi mạnh.
Sau thời gian nửa nén hương, vẫn chưa hề dừng lại, trái tim tam hoàng tử chùng xuống, sốt ruột hệt như con kiến bò trên chảo nóng.
Lại một phần tư nén hương trôi qua, vẫn chưa hề ngừng lại, trái tim tam hoàng tử chùng xuống một lần nữa, dự cảm xấu ngày càng mãnh liệt hơn.
Cuối cùng, rốt cuộc thì cũng hết một nén nhang, cơn gió lớn ngừng lại, cứ như thể nó canh chuẩn giờ mà dừng vậy.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng trái tim tam hoàng tử cũng đã chìm xuống đáy vực rồi. Lúc này, nữ đế bước ra, lớn tiếng mà tuyên bố: "Gió ngừng rồi, tiếp tục thi võ!"
Phần thi võ bị gián đoạn một nén nhang, lại bắt đầu.
Thiên Diêu của Đại Võ hét lớn một tiếng, dốc hết sức lực toàn thân mà đánh ra một đòn.
Lạc Sơn của Đại Viêm giơ tay ra đỡ nhưng dường như không đủ sức nên bị luồng sức mạnh này làm chấn động, bay ra ngoài như một mảnh vải rách, ngã trên mặt đất mà phun ra một ngụm máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Thiên Diêu chấn động đến mức bối rối: "Ôi trời? Cứ thăng một cách dễ dàng như vậy thôi sao?"
Tam hoàng tử điện hạ lảo đảo, thất thần mà nói: "Thôi xong rồi! Xong thật rồi!"
Khoảnh khắc Lạc Sơn ngã xuống ấy, toàn bộ sân thi đấu đều hoan hô.
"Chúng ta thắng rồi, Đại Võ thắng rồi!" "Thắng cả văn và võ, khắp nơi vui mừng!”
"Vi chuyện này chúng ta nên uống cạn một chén! Ha hat"
Đồng thời, tin tức tốt lành này cũng nhanh chóng truyền ra bên ngoài sân thi đấu, muôn dân vui mừng, khắp chốn mừng vui.
"Năm trận thắng ba trận, chúng ta đã thắng cả phần thi võ rồi!"
“Thi văn toàn thắng, thi võ đại thắng, thắng cả văn và võ, Đại Võ thật oai phong!"
"Chúng ta đã lập nên lịch sử rồi!"
"Đại Võ chúng ta, đã tạo nên một kỳ tích!"
Tiếng hoan hô vang dội vang lên ở bên ngoài, ào ạt vọng vào trong sân thi đấu. Các quan lại càng hào hứng. hơn, nữ đế cũng cảm thấy hài lòng.
Đặc biệt là nữ đế, nụ cười trên mặt nàng như trăm hoa đua nở, xinh đẹp đến mức không một từ nào có thể miêu tả được.
Nàng hoàn toàn không ngờ, trong lần so tài Viêm Võ lần này, dưới đủ loại tình huống bất lợi, bọn họ lại có thể giành được thắng lợi huy hoàng, hệt như kỳ tích thế này!
Thi văn toàn thắng, thi võ đại thắng, văn võ toàn thắng!
Mở ra tiền lệ trong lịch sử! Vĩnh viễn lưu danh sử sách!
Tất cả những điều này, đều nhờ có một tên khốn kiếp. nào đó mang lại!
Mặc dù thường ngày hắn hay gây ra những chuyện dở khóc dở cười, khiến người ta phải đau đầu, nhưng những lúc mấu chốt thì luôn đáng để tin tưởng!
"Tuyên ý chỉ của trãẫm xuống dưới, chúng ta đại thắng trận so tài Viêm Võ, mở chợ đêm, cả nước ăn mừng ba ngày!"
Nữ đến lớn tiếng mà nói.
“Tạ bệ hạ long ân!"
Các quan đồng thanh đáp.
Tin tốt nhanh chóng truyền ra khỏi sân thi đấu, dân chúng ở bên ngoài mừng rỡ, liền đáp lại thật to và rõ ràng.
“Tạ bệ hạ long ân!"
"Mời các vị thanh niên tuấn kiệt đại diện cho Đại Võ tham gia cuộc so tài Viêm Võ lần này lên sân khất
Nữ đế lớn tiếng mà nói.
Mười tuyển thủ tham gia so tài và cả Lâm Bắc Phàm cùng xếp thành hàng ngay ngắn rồi đi tới trước mặt nữ đế.
“Trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, các vị ái khanh đều đã lập được công lớn, cho nên tất cả đều sẽ được ban thưởng hậu hĩnh! Liêu Như Mẫn bước lên nghe phong thưởng!"
"Bệ hạ, có thần!"
Liêu Như Mãn đứng ra với vẻ kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.