Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 673: Mau trình lên đây!
KK Cố Hương
13/02/2024
Hạ Thiên Khung cạn lời: “Thế nên mối thù của bọn họ với ngươi thâm sâu tựa biển, ngươi xảy ra chuyện thì bọn họ sẽ không bảo vệ ngươi đâu! Có thể nói trong triều đình, ngươi cô đơn một mình không có ai trợ giúp hết!”
“Do có cái danh tham quan, mặc dù ngươi làm được nhiều chuyện tốt song bách tính cũng sẽ không tha thứ cho ngươi! Nếu ngươi xảy ra chuyện, biết đâu bọn họ còn vỗ tay mừng rỡ ấy chứ!”
“Thế nên tính mạng của ngươi toàn bộ dựa vào sự hỉ nộ ái ố của nữ đế! Nàng có thể sủng ái tán thưởng ngươi, bởi nàng cần ngươi!”
“Thế nhưng hiện giờ, các quan văn võ trong triều về cơ bản đều bị nàng khống chế, ba phản vương cũng vào thiên lao rồi, Đại Võ thống nhất, uy chấn tứ hải, nàng sẽ chẳng còn cần ngươi nữa, ngươi nói xem nàng sẽ làm thế nào? Nàng sẽ cho phép một tên công cao chấn chủ như ngươi cả ngày lượn lờ trước mặt mình sao?”
“Biết đâu hôm nào đó ngươi làm sai, để xả giận nàng có thể giết ngươi ấy chứ! Chuyện này không phải không có đâu!”
Trông thấy dáng vẻ trầm ngâm của Lâm Bắc Phàm, Hạ Thiên Khung còn tưởng Lâm Bắc Phàm nghe hiểu, trong lòng hắn ta mừng rỡ, tiếp tục nói: “Thế nên chi bằng ngươi để lại một đường lui cho mình, bản cung luôn chào mừng ngươi!”
“Thái tử điện hạ, ngươi nói rất có lý, hiện giờ đúng là càng lúc ta càng nguy hiểm! Thế nhưng đó là chuyện sau này! Sau này thế nào thì để sau này nói! Có lẽ đợi đến lúc nữ đế muốn chặt đầu ta thì ta đã cao chạy xa bay từ lâu rồi!”
Lâm Bắc Phàm đứng dậy: “Cảm ơn thái tử điện hạ đã xem trọng ta! Có điều thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải về xử lý công vụ đây, hôm khác ta lại tới nói chuyện cùng thái tử điện hạ!”
Hạ Thiên Khung cũng đứng dậy, hắn ta mỉm cười: “Thường xuyên tới nhé, bản cung sẽ tiếp đã rượu ngon!”
“Đa tạ điện hạ, cáo từ!” Lâm Bắc Phàm rời khỏi thiên lao.
Vừa đi hắn vừa lẩm bẩm: “Đúng là một vị thái tử thú vị, tới giờ mà vẫn còn muốn mời chào ta! Thế nhưng ngươi vĩnh viễn không biết ta đã để lại bao nhiêu đường lui! Đại Hạ của ngươi diệt vong rồi nhưng ta thì vẫn an toàn đấy!”
Lại vài ngày trôi qua, quân chinh bắc khải hoàn, điều này đồng nghĩa với việc Đại Võ kết thúc cục diện phiên vương tranh loạn, thống nhất thành một thể.
Nữ đế vui vô cùng, bách quan văn võ cũng vậy, tổ chức tiệc chúc mừng trong ba ngày. Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái cũng trở về từ Ký Bắc.
Ngày thứ hai sau khi Ký Bắc vương bị bắt, bọn họ đã vội vã trở về thăm sư môn.
Một là để thăm sư môn xa cách đã lâu, hai là để hỏi sư môn và võ lâm Ký Bắc về tội trạng của Ký Bắc vương, ba là để bảo vệ sư môn, tránh cho triều đình tính sổ lên bọn họ.
Có Lâm Bắc Phàm bảo đảm, Thiết Kiếm Môn bình an vô sự. Tuy nhiên lúc bọn họ quay về, trông vẻ mặt vẫn u sầu.
“Công tử, ở quê phụ lão sống quá vất vả! Dọc đường gặp mười ngôi nhà thì chín ngôi nhà bỏ không, cực kì ít người, ruộng đồng hoang vu! Rõ ràng mới qua một năm mà lại biến thành như vậy!”
Quách Thiếu Soái nghiến răng nghiến lợi: “Đều tại cái tên Ký Bắc vương đáng chết kia, vì dã tâm của mình mà hắn ta bỏ mặc cuộc sống của dân chúng, biến quê hương chúng ta thành như vậy, đúng là muốn xông vào thiên lao để giết hắn ta quá mà!”
Mạc Như Sương túm lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm, nàng mong chờ hỏi: “Công tử, ngươi có cách gì cứu quê hương chúng ta không?”
“Công tử, hiện giờ chỉ có ngươi mới nghĩ được cách thôi!” Quách Thiếu Soái sốt sắng.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Các ngươi yên tâm, ta đã chuẩn bị xong rồi, sáng sớm ngày mai ta sẽ dâng tấu lên triều đình, đại xá thiên hạ, trùng tu lại Đại Võ! Ký Bắc ta chắc chắn sẽ không quên đâu!”
Hai người kia mừng rỡ: “Đa tạ công tử!”
Ngày hôm sau, tại buổi triều sớm.
Nữ đế ngồi trên cao, nói với giọng uy nghiêm: “Tới nay Giang Nam, Võ Tây, Ký Bắc đã được thu hồi, triều đình thống nhất thành một thể, uy chấn tứ phương! Tuy nhiên ba vùng đất kia đã bị ba phản vương hại đến mức không còn hình dạng, kinh tế suy thoái, dân chúng lầm than! Các vị ái khanh có kế sách gì không?”
Thân là thừa tướng, Lâm Bắc Phàm không thể làm việc chểnh mảng: “Khởi bẩm bệ hạ, sau đại loạn ắt phải cai trị nghiêm minh để thiên hạ thái bình! Đây là chính sách mà vi thần đã đề ra để an dân, mời bệ hạ xem!”
Nữ đế vội nói: “Mau trình lên đây!”
Nữ đế mở ra xem, bên trên toàn chữ là chữ.
Nội dung chủ yếu của chính sách như sau.
Một là giảm bớt lao dịch và thu thuế.
Chỉ cần tới Giang Nam, Võ Tây và Ký Bắc khai hoang ruộng đồng, miễn thuế năm đầu tiên, năm thứ hai giảm một nửa thuế, năm thứ ba chỉ thu ba phần tư thuế là có thể giảm bớt gánh nặng cho dân chúng.
Hai là tận dụng lao động.
Do ba vị phản vương mưu mô hòng đoạt vị nên đã chiêu mộ rất nhiều lao động trẻ tuổi. Hiện giờ chiến tranh đã kết thúc, dựa theo lựa chọn của bọn họ, thả bọn họ về quê làm ruộng, bên cạnh đó cổ vũ những người dân xa quê trở lại quê hương.
Ba là khuyến khích sinh đẻ.
Sinh nhiều con là có thể không phải lao dịch nữa.
Thực ra đây là một cách để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Lâm Bắc Phàm đã kết hợp kinh nghiệm của các triều đại trước đó rồi vận dụng vào tình hình thực tế tại Đại Võ để viết ra những điều này.
“Do có cái danh tham quan, mặc dù ngươi làm được nhiều chuyện tốt song bách tính cũng sẽ không tha thứ cho ngươi! Nếu ngươi xảy ra chuyện, biết đâu bọn họ còn vỗ tay mừng rỡ ấy chứ!”
“Thế nên tính mạng của ngươi toàn bộ dựa vào sự hỉ nộ ái ố của nữ đế! Nàng có thể sủng ái tán thưởng ngươi, bởi nàng cần ngươi!”
“Thế nhưng hiện giờ, các quan văn võ trong triều về cơ bản đều bị nàng khống chế, ba phản vương cũng vào thiên lao rồi, Đại Võ thống nhất, uy chấn tứ hải, nàng sẽ chẳng còn cần ngươi nữa, ngươi nói xem nàng sẽ làm thế nào? Nàng sẽ cho phép một tên công cao chấn chủ như ngươi cả ngày lượn lờ trước mặt mình sao?”
“Biết đâu hôm nào đó ngươi làm sai, để xả giận nàng có thể giết ngươi ấy chứ! Chuyện này không phải không có đâu!”
Trông thấy dáng vẻ trầm ngâm của Lâm Bắc Phàm, Hạ Thiên Khung còn tưởng Lâm Bắc Phàm nghe hiểu, trong lòng hắn ta mừng rỡ, tiếp tục nói: “Thế nên chi bằng ngươi để lại một đường lui cho mình, bản cung luôn chào mừng ngươi!”
“Thái tử điện hạ, ngươi nói rất có lý, hiện giờ đúng là càng lúc ta càng nguy hiểm! Thế nhưng đó là chuyện sau này! Sau này thế nào thì để sau này nói! Có lẽ đợi đến lúc nữ đế muốn chặt đầu ta thì ta đã cao chạy xa bay từ lâu rồi!”
Lâm Bắc Phàm đứng dậy: “Cảm ơn thái tử điện hạ đã xem trọng ta! Có điều thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải về xử lý công vụ đây, hôm khác ta lại tới nói chuyện cùng thái tử điện hạ!”
Hạ Thiên Khung cũng đứng dậy, hắn ta mỉm cười: “Thường xuyên tới nhé, bản cung sẽ tiếp đã rượu ngon!”
“Đa tạ điện hạ, cáo từ!” Lâm Bắc Phàm rời khỏi thiên lao.
Vừa đi hắn vừa lẩm bẩm: “Đúng là một vị thái tử thú vị, tới giờ mà vẫn còn muốn mời chào ta! Thế nhưng ngươi vĩnh viễn không biết ta đã để lại bao nhiêu đường lui! Đại Hạ của ngươi diệt vong rồi nhưng ta thì vẫn an toàn đấy!”
Lại vài ngày trôi qua, quân chinh bắc khải hoàn, điều này đồng nghĩa với việc Đại Võ kết thúc cục diện phiên vương tranh loạn, thống nhất thành một thể.
Nữ đế vui vô cùng, bách quan văn võ cũng vậy, tổ chức tiệc chúc mừng trong ba ngày. Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái cũng trở về từ Ký Bắc.
Ngày thứ hai sau khi Ký Bắc vương bị bắt, bọn họ đã vội vã trở về thăm sư môn.
Một là để thăm sư môn xa cách đã lâu, hai là để hỏi sư môn và võ lâm Ký Bắc về tội trạng của Ký Bắc vương, ba là để bảo vệ sư môn, tránh cho triều đình tính sổ lên bọn họ.
Có Lâm Bắc Phàm bảo đảm, Thiết Kiếm Môn bình an vô sự. Tuy nhiên lúc bọn họ quay về, trông vẻ mặt vẫn u sầu.
“Công tử, ở quê phụ lão sống quá vất vả! Dọc đường gặp mười ngôi nhà thì chín ngôi nhà bỏ không, cực kì ít người, ruộng đồng hoang vu! Rõ ràng mới qua một năm mà lại biến thành như vậy!”
Quách Thiếu Soái nghiến răng nghiến lợi: “Đều tại cái tên Ký Bắc vương đáng chết kia, vì dã tâm của mình mà hắn ta bỏ mặc cuộc sống của dân chúng, biến quê hương chúng ta thành như vậy, đúng là muốn xông vào thiên lao để giết hắn ta quá mà!”
Mạc Như Sương túm lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm, nàng mong chờ hỏi: “Công tử, ngươi có cách gì cứu quê hương chúng ta không?”
“Công tử, hiện giờ chỉ có ngươi mới nghĩ được cách thôi!” Quách Thiếu Soái sốt sắng.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Các ngươi yên tâm, ta đã chuẩn bị xong rồi, sáng sớm ngày mai ta sẽ dâng tấu lên triều đình, đại xá thiên hạ, trùng tu lại Đại Võ! Ký Bắc ta chắc chắn sẽ không quên đâu!”
Hai người kia mừng rỡ: “Đa tạ công tử!”
Ngày hôm sau, tại buổi triều sớm.
Nữ đế ngồi trên cao, nói với giọng uy nghiêm: “Tới nay Giang Nam, Võ Tây, Ký Bắc đã được thu hồi, triều đình thống nhất thành một thể, uy chấn tứ phương! Tuy nhiên ba vùng đất kia đã bị ba phản vương hại đến mức không còn hình dạng, kinh tế suy thoái, dân chúng lầm than! Các vị ái khanh có kế sách gì không?”
Thân là thừa tướng, Lâm Bắc Phàm không thể làm việc chểnh mảng: “Khởi bẩm bệ hạ, sau đại loạn ắt phải cai trị nghiêm minh để thiên hạ thái bình! Đây là chính sách mà vi thần đã đề ra để an dân, mời bệ hạ xem!”
Nữ đế vội nói: “Mau trình lên đây!”
Nữ đế mở ra xem, bên trên toàn chữ là chữ.
Nội dung chủ yếu của chính sách như sau.
Một là giảm bớt lao dịch và thu thuế.
Chỉ cần tới Giang Nam, Võ Tây và Ký Bắc khai hoang ruộng đồng, miễn thuế năm đầu tiên, năm thứ hai giảm một nửa thuế, năm thứ ba chỉ thu ba phần tư thuế là có thể giảm bớt gánh nặng cho dân chúng.
Hai là tận dụng lao động.
Do ba vị phản vương mưu mô hòng đoạt vị nên đã chiêu mộ rất nhiều lao động trẻ tuổi. Hiện giờ chiến tranh đã kết thúc, dựa theo lựa chọn của bọn họ, thả bọn họ về quê làm ruộng, bên cạnh đó cổ vũ những người dân xa quê trở lại quê hương.
Ba là khuyến khích sinh đẻ.
Sinh nhiều con là có thể không phải lao dịch nữa.
Thực ra đây là một cách để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Lâm Bắc Phàm đã kết hợp kinh nghiệm của các triều đại trước đó rồi vận dụng vào tình hình thực tế tại Đại Võ để viết ra những điều này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.