Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 622: Mong mãi cuối cùng
KK Cố Hương
12/02/2024
Tiếp đó, Công Tôn tướng quân làm theo đề nghị của Châu tướng quân, hắn ta không để ý quá nhiều đến sự quấy nhiễu của đám chuột nhắt kia nữa, cũng không chia binh lính ra đi truy kích, giữ vững đội hình tiến về phía trước.
Nếu có người nào mệt thì sẽ cho mọi người nghỉ ngơi nhiều thêm, thả chậm tốc độ vẫn tốt hơn có người chết nhiều.
Cứ thế, mặc dù bọn họ vẫn phải chịu tổn thất, song số lượng ít đi rất nhiều.
Thế nhưng Công Tôn tướng quân vẫn tức giận lắm, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đám nghĩa quân đáng chết này! Đợi lão phu có thời gian nhất định phải băm các ngươi thành trăm mảnh, thiêu cháy các ngươi!”
Bỏ ra khoảng gần nửa tháng, cuối cùng quân Đại Nguyệt cũng tới được dãy núi Phượng Hoàng…
Võ Tây vương tới nghênh đón, lúc trông thấy binh mã của Đại Nguyệt, hắn ta kinh ngạc không thôi. Sao người nào cũng thâm mắt, trông bơ phờ mệt mỏi đến vậy?
Ai cũng ngáp ngắn ngáp dài, đi đường cũng nghiêng nghiêng ngả ngả? Còn có một vài người cứ thế nằm bò ra đất ngủ?
Võ Tây vương không khỏi hoài nghi, đây là quân Đại Nguyệt thiện chiến đó sao?
Đây là đội quân do chiến thần Công Tôn Vô Địch bồi dưỡng đó sao?
Chẳng lẽ những điều này đều là chém gió?
Nếu thật sự là thế thì hắn ta thà không cần đám người này chi viện còn hơn.
Võ Tây vương lo lắng hỏi: “Công Tôn tướng quân, các ngươi…”
Công Tôn tướng quân thở dài một hơi, hắn ta cười khổ: “Ôi, Võ Tây vương điện hạ, đúng là một lời khó nói mà! Cả chặng đường chúng ta bị cái đám chuột nhắt kia mai phục và quấy nhiễu đến mức ăn không ngon ngủ không yên, thậm chí còn không thể đánh trận tốt được! Khó khăn lắm chúng ta mới đi tới được đây, song số lượng binh mã đã tổn thất khoảng hơn ba, bốn vạn rồi… Chậc, cái đám chuột nhắt chết tiệt này!”
Võ Tây vương tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc.
Hắn ta cũng bị cái đám chuột nhắt kia làm loạn hơn nửa năm, có tiêu diệt kiểu gì cũng không thể phá hủy sào huyệt của bọn chúng, giết cũng chẳng giết hết được, thậm chí còn chẳng tìm thấy bóng dáng chúng đâu. Hắn ta cực kì hiểu nỗi khổ của Công Tôn tướng quân.
“Sau khi trận chiến này kết thúc, lão phu nhất định phải giết sạch bọn chúng, không chừa bất cứ kẻ nào! Bằng không lão phu không tiêu được nỗi hận này!” Công Tôn tướng quân siết chặt nắm đấm, hắn ta căm phẫn nói.
“Bản vương sẽ toàn lực ủng hộ! Có điều hiện giờ chuyện đánh Đại Võ vẫn quan trọng hơn! Các vị tướng quân Đại Nguyệt bôn ba đường xa, đúng là quá vất vả rồi! Mọi người nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày sau chúng ta sẽ cùng nhau khởi binh, đánh bại cứ điểm Phượng Hoàng, tiến thẳng vào Trung Nguyên!”
“Nói hay lắm, lão phu cũng có ý ấy!” Công Tôn tướng quân lớn giọng nói.
Võ Tây vương nhường đường: “Mời các vị tướng quân vào trong! Bản vương đã cho người chuẩn bị cơm ngon rượu thơm để chiêu đãi các vị!”
“Võ Tây vương điện hạ khách sáo quá rồi, mời ngươi!”
Bọn họ vừa nói vừa cười bước vào bên trong quân doanh.
Những binh lính khác của Đại Nguyệt cũng dựng trại, nổi lửa nấu cơm, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm cũng tới được cứ điểm Phượng Hoàng.
Tướng quân cùng các quan viên triều đình đang cầm cự ở đây đều xếp hàng ra nghênh đón.
Tướng quân dẫn đầu nơi đây tên Chu Tinh Vũ, chức quan thuộc hàng nhị phẩm, là trọng thần của triều đình, song khi gặp Lâm Bắc Phàm hắn ta vẫn khách sáo vô cùng.
Dẫu sao thì Lâm Bắc Phàm cũng là nhân vật số một hàng thật giá thật tại triều đình mà.
Hắn là tế tửu Quốc Tử Giám, phủ doãn kinh thành, đại quan nhất phẩm của triều đình, còn được phong tước vị, xét về khía cạnh nào cũng không thể coi thường được.
“Mong mãi cuối cùng cũng đợi được Lâm đại nhân!”
Chu tướng quân cười ha ha: “Có Lâm đại nhân ở đây thì chắc chắn chúng ta có thể giữ vững được cứ điểm Phượng Hoàng, không để quân Võ Tây và quân Đại Nguyệt tiến vào dù chỉ một bước!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Chu tướng quân khách khí quá rồi! Ngươi là lão tướng quân hành quân sa trường đã nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, năng lực xuất chúng, hành quân đánh trận vẫn phải nhờ vào ngươi, bản quan tới cũng chỉ như thêu hoa trên gấm mà thôi!”
“Lâm đại nhân, ngươi mới đang khách khí ấy chứ!”
Chu tướng quân có hơi bất mãn, nói: “Quan văn võ trong triều làm gì có ai giỏi đánh trận bằng ngươi? Bất kể là trận ở Hổ Quan Lao hay trận ở sông Tùng, ngươi đều đánh rất đặc sắc, khiến người ta phải đập bàn khen hay! Nếu như đổi lại là lão phu thì chắc chắn không làm được như thế!”
“Thế nên nói về đánh trận thì lão phu rất bội phục ngươi! Lão phu cũng hy vọng Lâm đại nhân có thể chỉ bảo nhiều hơn, lấy kế sách mưu lược đối phó với quân Đại Viêm, quân Giang Nam trước đó để đánh quân Võ Tây và quân Đại Nguyệt! Ha ha…”
“Được! Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng đánh quân Võ Tây và quân Đại Nguyệt!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Tiếp đó, Chu tướng quân cho người bày bàn tiệc để tiếp đãi Lâm Bắc Phàm.
Giữa lúc uống rượu, có một binh sĩ chạy vào bẩm báo với Chu tướng quân.
Chu tướng quân nói với Lâm Bắc Phàm, giọng điệu có phần tinh nghịch: “Lâm đại nhân, bên ngoài có một nữ tử tuyệt mỹ mặc đồ màu tím, nàng nói nàng tên Tử Nguyệt, là hồng nhan tri kỷ của ngươi và muốn gặp mặt ngươi! Lâm đại nhân, ngươi xem…”
“Một nữ tử tuyệt mỹ mặc đồ màu tím?”
“Hồng nhan tri kỷ?”
Nếu có người nào mệt thì sẽ cho mọi người nghỉ ngơi nhiều thêm, thả chậm tốc độ vẫn tốt hơn có người chết nhiều.
Cứ thế, mặc dù bọn họ vẫn phải chịu tổn thất, song số lượng ít đi rất nhiều.
Thế nhưng Công Tôn tướng quân vẫn tức giận lắm, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đám nghĩa quân đáng chết này! Đợi lão phu có thời gian nhất định phải băm các ngươi thành trăm mảnh, thiêu cháy các ngươi!”
Bỏ ra khoảng gần nửa tháng, cuối cùng quân Đại Nguyệt cũng tới được dãy núi Phượng Hoàng…
Võ Tây vương tới nghênh đón, lúc trông thấy binh mã của Đại Nguyệt, hắn ta kinh ngạc không thôi. Sao người nào cũng thâm mắt, trông bơ phờ mệt mỏi đến vậy?
Ai cũng ngáp ngắn ngáp dài, đi đường cũng nghiêng nghiêng ngả ngả? Còn có một vài người cứ thế nằm bò ra đất ngủ?
Võ Tây vương không khỏi hoài nghi, đây là quân Đại Nguyệt thiện chiến đó sao?
Đây là đội quân do chiến thần Công Tôn Vô Địch bồi dưỡng đó sao?
Chẳng lẽ những điều này đều là chém gió?
Nếu thật sự là thế thì hắn ta thà không cần đám người này chi viện còn hơn.
Võ Tây vương lo lắng hỏi: “Công Tôn tướng quân, các ngươi…”
Công Tôn tướng quân thở dài một hơi, hắn ta cười khổ: “Ôi, Võ Tây vương điện hạ, đúng là một lời khó nói mà! Cả chặng đường chúng ta bị cái đám chuột nhắt kia mai phục và quấy nhiễu đến mức ăn không ngon ngủ không yên, thậm chí còn không thể đánh trận tốt được! Khó khăn lắm chúng ta mới đi tới được đây, song số lượng binh mã đã tổn thất khoảng hơn ba, bốn vạn rồi… Chậc, cái đám chuột nhắt chết tiệt này!”
Võ Tây vương tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc.
Hắn ta cũng bị cái đám chuột nhắt kia làm loạn hơn nửa năm, có tiêu diệt kiểu gì cũng không thể phá hủy sào huyệt của bọn chúng, giết cũng chẳng giết hết được, thậm chí còn chẳng tìm thấy bóng dáng chúng đâu. Hắn ta cực kì hiểu nỗi khổ của Công Tôn tướng quân.
“Sau khi trận chiến này kết thúc, lão phu nhất định phải giết sạch bọn chúng, không chừa bất cứ kẻ nào! Bằng không lão phu không tiêu được nỗi hận này!” Công Tôn tướng quân siết chặt nắm đấm, hắn ta căm phẫn nói.
“Bản vương sẽ toàn lực ủng hộ! Có điều hiện giờ chuyện đánh Đại Võ vẫn quan trọng hơn! Các vị tướng quân Đại Nguyệt bôn ba đường xa, đúng là quá vất vả rồi! Mọi người nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày sau chúng ta sẽ cùng nhau khởi binh, đánh bại cứ điểm Phượng Hoàng, tiến thẳng vào Trung Nguyên!”
“Nói hay lắm, lão phu cũng có ý ấy!” Công Tôn tướng quân lớn giọng nói.
Võ Tây vương nhường đường: “Mời các vị tướng quân vào trong! Bản vương đã cho người chuẩn bị cơm ngon rượu thơm để chiêu đãi các vị!”
“Võ Tây vương điện hạ khách sáo quá rồi, mời ngươi!”
Bọn họ vừa nói vừa cười bước vào bên trong quân doanh.
Những binh lính khác của Đại Nguyệt cũng dựng trại, nổi lửa nấu cơm, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm cũng tới được cứ điểm Phượng Hoàng.
Tướng quân cùng các quan viên triều đình đang cầm cự ở đây đều xếp hàng ra nghênh đón.
Tướng quân dẫn đầu nơi đây tên Chu Tinh Vũ, chức quan thuộc hàng nhị phẩm, là trọng thần của triều đình, song khi gặp Lâm Bắc Phàm hắn ta vẫn khách sáo vô cùng.
Dẫu sao thì Lâm Bắc Phàm cũng là nhân vật số một hàng thật giá thật tại triều đình mà.
Hắn là tế tửu Quốc Tử Giám, phủ doãn kinh thành, đại quan nhất phẩm của triều đình, còn được phong tước vị, xét về khía cạnh nào cũng không thể coi thường được.
“Mong mãi cuối cùng cũng đợi được Lâm đại nhân!”
Chu tướng quân cười ha ha: “Có Lâm đại nhân ở đây thì chắc chắn chúng ta có thể giữ vững được cứ điểm Phượng Hoàng, không để quân Võ Tây và quân Đại Nguyệt tiến vào dù chỉ một bước!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Chu tướng quân khách khí quá rồi! Ngươi là lão tướng quân hành quân sa trường đã nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, năng lực xuất chúng, hành quân đánh trận vẫn phải nhờ vào ngươi, bản quan tới cũng chỉ như thêu hoa trên gấm mà thôi!”
“Lâm đại nhân, ngươi mới đang khách khí ấy chứ!”
Chu tướng quân có hơi bất mãn, nói: “Quan văn võ trong triều làm gì có ai giỏi đánh trận bằng ngươi? Bất kể là trận ở Hổ Quan Lao hay trận ở sông Tùng, ngươi đều đánh rất đặc sắc, khiến người ta phải đập bàn khen hay! Nếu như đổi lại là lão phu thì chắc chắn không làm được như thế!”
“Thế nên nói về đánh trận thì lão phu rất bội phục ngươi! Lão phu cũng hy vọng Lâm đại nhân có thể chỉ bảo nhiều hơn, lấy kế sách mưu lược đối phó với quân Đại Viêm, quân Giang Nam trước đó để đánh quân Võ Tây và quân Đại Nguyệt! Ha ha…”
“Được! Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng đánh quân Võ Tây và quân Đại Nguyệt!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Tiếp đó, Chu tướng quân cho người bày bàn tiệc để tiếp đãi Lâm Bắc Phàm.
Giữa lúc uống rượu, có một binh sĩ chạy vào bẩm báo với Chu tướng quân.
Chu tướng quân nói với Lâm Bắc Phàm, giọng điệu có phần tinh nghịch: “Lâm đại nhân, bên ngoài có một nữ tử tuyệt mỹ mặc đồ màu tím, nàng nói nàng tên Tử Nguyệt, là hồng nhan tri kỷ của ngươi và muốn gặp mặt ngươi! Lâm đại nhân, ngươi xem…”
“Một nữ tử tuyệt mỹ mặc đồ màu tím?”
“Hồng nhan tri kỷ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.