Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 470: Ngươi thích màu gì nhất?
KK Cố Hương
05/02/2024
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lập tức rút kiếm, thận trọng chỉ mũi kiếm về phía tiểu quận chúa.
Đám người Lý Sư Sư và Tiểu Thúy đều lùi đến bên cạnh Lâm Bắc Phàm.
Tiểu quận chúa có hơi hoảng hốt: “Các ngươi hiểu lầm rồi, sao ta có thể là Dạ Lai Hương được chứ?”
“Ta cũng chưa chắc ngươi có phải hay không, nhưng thận trọng vẫn hơn, ta hỏi ngươi vài câu trước, ngươi nhất định phải trả lời!”
Lâm Bắc Phàm mang vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu không trả lời được hoặc trả lời sai vậy chứng minh ngươi chính là hàng giả!”
Tiểu quận chúa vội vàng gật đầu: “Được, ngươi hỏi ta đáp, ta nhất định sẽ trả lời thành thật!”
Lâm Bắc Phàm mở miệng hỏi: “Tiểu quận chúa, ta hỏi ngươi, ngươi đã ăn thịt gì?”
Tiểu quận chúa chảy nước miếng: “Thịt kho Đông Pha, bánh bà xã, phổi vợ chồng…”
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Nếu ven biển có một con rùa biển không thể lật người được, ngươi định làm thế nào?”
Tiểu quận chúa lớn tiếng đáp: “Xách về nấu canh!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Xin hỏi, câu sau của ‘Ngỗng ngỗng ngỗng, dùng dao để chặt là gì?”
Tiểu quận chúa cười khà khà: “Nhổ lông thêm gáo nước, châm lửa bắc nồi lên!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Ta là ngày tháng tư của nhân gian!”
Tiểu quận chúa giơ tay: “Thích ăn Địa Tam Tiên của Đông Bắc!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi tiếp: “Ngươi thích màu gì nhất?”
Hai mắt của tiểu quận chúa tỏa sáng: “Bún ốc!”
…
Cứ như vậy, một người hỏi một đáp, vô cùng trôi chảy!
Mạc Như Sương nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy tiểu quận chúa trả lời không sai!”
Lý Sư Sư cũng nhỏ giọng bảo: “Đúng là không sai, câu nào cũng không tách khỏi đồ ăn, là thánh phàm ăn không nghi ngờ gì nữa!”
Quách Thiếu Soái cũng nhỏ giọng nói: “Phàm ăn như thế, trong thiên hạ không tìm ra được người thứ hai đâu!”
Cuối cùng, tiểu quận chúa có hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, bây giờ có thể chứng minh sự trong sạch của ta được chưa?”
“Vẫn chưa được, ta nghi ngờ ngươi dán mặt nạ da người!”
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ nghiêm túc: “Cho nên nhất định phải để ta kiểm tra gương mặt của ngươi, xem có phải thật không.”
“Xem thì xem đi!” Tiểu quận chúa ngẩng gương mặt nhỏ lên.
Hai tay Lâm Bắc Phàm nâng gương mặt nàng lên, kiểm tra rất nghiêm túc, thuận tay vỗ một cái.
Núng nính, thật thú vị!
Tiểu quận chúa sa sầm mặt mũi, nghiến răng: “Ngươi nhéo đủ chưa?”
Lâm Bắc Phàm buông tay với vẻ luyến tiếc, đáp: “Được rồi, bây giờ có thể chứng minh ngươi là quận chúa hàng thật giá thật!”
“Ta vốn đã là hàng thật rồi, hừ!” Tiểu quận chúa bĩu môi.
“Tiếp theo, để ăn trộm minh châu bảy màu, Dạ Lai Hương có thể ngụy trang thành một người trong số chúng ta, cho nên ta cảm thấy chúng ta phải đặt một ám hiệu, ám hiệu khớp mới có thể tin tưởng là người của mình!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Ám hiệu gì?” Mọi người hỏi.
Lâm Bắc Phàm nói: “Thiên vương cái địa hổ!”
Mọi người lập tức đáp: “Bảo tháp trấn hà yêu!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Sai! Là đề mạc nhất mễ ngũ!”
Mọi người: “Hả?”
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: “Câu này nghĩa là gì?”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Chẳng có nghĩa gì cả, các ngươi chỉ cần nhớ ám hiệu này là được! Có điều để phòng ngừa vạn nhất, mấy ngày này các ngươi cố hết sức đừng ra khỏi cửa! Tịnh Đài, mấy ngày nay ngươi phải trông chừng cẩn thận, đừng để Dạ Lai Hương trà trộn vào Lâm phủ!”
“Rõ, sư phụ!” Lão hòa thượng chắp hai tay lại, đáp.
Lúc này, tin tức Dạ Lai Hương sắp tới trộm báu vật quốc gia là viên minh châu bảy màu nhanh chóng truyền khắp toàn thành.
“Đạo soái Dạ Lai Hương quả nhiên đã tới rồi!”
“Hay lắm! Vừa tới đã nhìn trúng báu vật minh châu bảy màu của triều ta, lá gan thật quá to!”
“Gan có thể không to được sao? Người ta thậm chí còn trộm cả trân bảo của Đại Hạ hoàng triều kia kìa! Khi ấy có hai vị Tông Sư canh chừng bảo vệ nhưng hắn ta vẫn trộm được đồ đi ngay dưới mí mắt của bọn họ, vô cùng khoa trương luôn nhé!”
“Nếu viên minh châu bảy màu của chúng ta bị trộm đi, mặt mũi của triều đình ta sẽ mất sạch mất!”
“Bệ hạ đã khẩn cấp triệu tập quần thần nghĩ cách rồi!”
“Nghe nói bệ hạ đã giao chuyện này cho phủ doãn đại nhân!”
…
Mọi người bàn luận sôi nổi, vô cùng quan tâm đến chuyện này.
Thế nhưng, Lâm Bắc Phàm thân là người trong cuộc lại tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh.
Không tăng thêm binh lực tuần tra lục soát, cũng không liên lạc với các cơ quan vũ lực khác, càng không sắp xếp gì cả, hắn trực tiếp mang viên minh châu bảy màu trên người, đi rêu rao khắp nơi.
Vì dựa theo suy nghĩ của hắn, nếu mình đã không bảo vệ được minh châu bảy màu vậy có bao nhiêu người tới cũng vô dụng cả thôi.
Nhưng một màn này lọt vào mắt người ta lại khác hẳn.
Quách đầu mục của Lục Phiến Môn vô cùng sốt ruột, hắn ta tìm tới cửa nói: “Lâm đại nhân, tối mai đạo soái Dạ Lai Hương sẽ tới, sao ngươi không chuẩn bị một chút nào vậy?”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Quách đại nhân không cần nôn nóng! Dạ Lai Hương đó có một quy tắc, hắn ta nói khi nào tới trộm thì khi đó mới tới trộm, chưa đến giờ thì sẽ không tới đâu, bây giờ rất an toàn mà!”
“Bản quan cũng biết, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng nên chuẩn bị chút gì đi chứ, phải điều binh khiển tướng mới có thể ung dung đối phó với Dạ Lai Hương được! Bằng không đợi khi hắn ta ra tay đã quá muộn rồi!” Quách đầu mục khuyên nhủ.
“Yên tâm, Quách đại nhân, trong lòng ta đã sớm có tính toán rồi.” Lâm Bắc Phàm đáp một cách tự tin.
“Nếu đã như thế, vậy bản quan không nhiều lời nữa, có chuyện gì cứ việc gọi, bản quan sẽ toàn lực phối hợp!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay đáp: “Cảm ơn Quách đại nhân!”
Đám người Lý Sư Sư và Tiểu Thúy đều lùi đến bên cạnh Lâm Bắc Phàm.
Tiểu quận chúa có hơi hoảng hốt: “Các ngươi hiểu lầm rồi, sao ta có thể là Dạ Lai Hương được chứ?”
“Ta cũng chưa chắc ngươi có phải hay không, nhưng thận trọng vẫn hơn, ta hỏi ngươi vài câu trước, ngươi nhất định phải trả lời!”
Lâm Bắc Phàm mang vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu không trả lời được hoặc trả lời sai vậy chứng minh ngươi chính là hàng giả!”
Tiểu quận chúa vội vàng gật đầu: “Được, ngươi hỏi ta đáp, ta nhất định sẽ trả lời thành thật!”
Lâm Bắc Phàm mở miệng hỏi: “Tiểu quận chúa, ta hỏi ngươi, ngươi đã ăn thịt gì?”
Tiểu quận chúa chảy nước miếng: “Thịt kho Đông Pha, bánh bà xã, phổi vợ chồng…”
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Nếu ven biển có một con rùa biển không thể lật người được, ngươi định làm thế nào?”
Tiểu quận chúa lớn tiếng đáp: “Xách về nấu canh!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Xin hỏi, câu sau của ‘Ngỗng ngỗng ngỗng, dùng dao để chặt là gì?”
Tiểu quận chúa cười khà khà: “Nhổ lông thêm gáo nước, châm lửa bắc nồi lên!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Ta là ngày tháng tư của nhân gian!”
Tiểu quận chúa giơ tay: “Thích ăn Địa Tam Tiên của Đông Bắc!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi tiếp: “Ngươi thích màu gì nhất?”
Hai mắt của tiểu quận chúa tỏa sáng: “Bún ốc!”
…
Cứ như vậy, một người hỏi một đáp, vô cùng trôi chảy!
Mạc Như Sương nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy tiểu quận chúa trả lời không sai!”
Lý Sư Sư cũng nhỏ giọng bảo: “Đúng là không sai, câu nào cũng không tách khỏi đồ ăn, là thánh phàm ăn không nghi ngờ gì nữa!”
Quách Thiếu Soái cũng nhỏ giọng nói: “Phàm ăn như thế, trong thiên hạ không tìm ra được người thứ hai đâu!”
Cuối cùng, tiểu quận chúa có hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, bây giờ có thể chứng minh sự trong sạch của ta được chưa?”
“Vẫn chưa được, ta nghi ngờ ngươi dán mặt nạ da người!”
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ nghiêm túc: “Cho nên nhất định phải để ta kiểm tra gương mặt của ngươi, xem có phải thật không.”
“Xem thì xem đi!” Tiểu quận chúa ngẩng gương mặt nhỏ lên.
Hai tay Lâm Bắc Phàm nâng gương mặt nàng lên, kiểm tra rất nghiêm túc, thuận tay vỗ một cái.
Núng nính, thật thú vị!
Tiểu quận chúa sa sầm mặt mũi, nghiến răng: “Ngươi nhéo đủ chưa?”
Lâm Bắc Phàm buông tay với vẻ luyến tiếc, đáp: “Được rồi, bây giờ có thể chứng minh ngươi là quận chúa hàng thật giá thật!”
“Ta vốn đã là hàng thật rồi, hừ!” Tiểu quận chúa bĩu môi.
“Tiếp theo, để ăn trộm minh châu bảy màu, Dạ Lai Hương có thể ngụy trang thành một người trong số chúng ta, cho nên ta cảm thấy chúng ta phải đặt một ám hiệu, ám hiệu khớp mới có thể tin tưởng là người của mình!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Ám hiệu gì?” Mọi người hỏi.
Lâm Bắc Phàm nói: “Thiên vương cái địa hổ!”
Mọi người lập tức đáp: “Bảo tháp trấn hà yêu!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Sai! Là đề mạc nhất mễ ngũ!”
Mọi người: “Hả?”
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: “Câu này nghĩa là gì?”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Chẳng có nghĩa gì cả, các ngươi chỉ cần nhớ ám hiệu này là được! Có điều để phòng ngừa vạn nhất, mấy ngày này các ngươi cố hết sức đừng ra khỏi cửa! Tịnh Đài, mấy ngày nay ngươi phải trông chừng cẩn thận, đừng để Dạ Lai Hương trà trộn vào Lâm phủ!”
“Rõ, sư phụ!” Lão hòa thượng chắp hai tay lại, đáp.
Lúc này, tin tức Dạ Lai Hương sắp tới trộm báu vật quốc gia là viên minh châu bảy màu nhanh chóng truyền khắp toàn thành.
“Đạo soái Dạ Lai Hương quả nhiên đã tới rồi!”
“Hay lắm! Vừa tới đã nhìn trúng báu vật minh châu bảy màu của triều ta, lá gan thật quá to!”
“Gan có thể không to được sao? Người ta thậm chí còn trộm cả trân bảo của Đại Hạ hoàng triều kia kìa! Khi ấy có hai vị Tông Sư canh chừng bảo vệ nhưng hắn ta vẫn trộm được đồ đi ngay dưới mí mắt của bọn họ, vô cùng khoa trương luôn nhé!”
“Nếu viên minh châu bảy màu của chúng ta bị trộm đi, mặt mũi của triều đình ta sẽ mất sạch mất!”
“Bệ hạ đã khẩn cấp triệu tập quần thần nghĩ cách rồi!”
“Nghe nói bệ hạ đã giao chuyện này cho phủ doãn đại nhân!”
…
Mọi người bàn luận sôi nổi, vô cùng quan tâm đến chuyện này.
Thế nhưng, Lâm Bắc Phàm thân là người trong cuộc lại tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh.
Không tăng thêm binh lực tuần tra lục soát, cũng không liên lạc với các cơ quan vũ lực khác, càng không sắp xếp gì cả, hắn trực tiếp mang viên minh châu bảy màu trên người, đi rêu rao khắp nơi.
Vì dựa theo suy nghĩ của hắn, nếu mình đã không bảo vệ được minh châu bảy màu vậy có bao nhiêu người tới cũng vô dụng cả thôi.
Nhưng một màn này lọt vào mắt người ta lại khác hẳn.
Quách đầu mục của Lục Phiến Môn vô cùng sốt ruột, hắn ta tìm tới cửa nói: “Lâm đại nhân, tối mai đạo soái Dạ Lai Hương sẽ tới, sao ngươi không chuẩn bị một chút nào vậy?”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Quách đại nhân không cần nôn nóng! Dạ Lai Hương đó có một quy tắc, hắn ta nói khi nào tới trộm thì khi đó mới tới trộm, chưa đến giờ thì sẽ không tới đâu, bây giờ rất an toàn mà!”
“Bản quan cũng biết, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng nên chuẩn bị chút gì đi chứ, phải điều binh khiển tướng mới có thể ung dung đối phó với Dạ Lai Hương được! Bằng không đợi khi hắn ta ra tay đã quá muộn rồi!” Quách đầu mục khuyên nhủ.
“Yên tâm, Quách đại nhân, trong lòng ta đã sớm có tính toán rồi.” Lâm Bắc Phàm đáp một cách tự tin.
“Nếu đã như thế, vậy bản quan không nhiều lời nữa, có chuyện gì cứ việc gọi, bản quan sẽ toàn lực phối hợp!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay đáp: “Cảm ơn Quách đại nhân!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.