Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 350: Nhàn nhã quá
KK Cố Hương
16/01/2024
Đường Dung lại chau mày.
Hắn ta không biết phép Alpha mà Lâm Bắc Phàm nói có nghĩa là gì nên đành không nghĩ nữa, hạ cờ một cách nghiêm túc.
Hắn ta giữ trạng thái bình ổn, không vội vàng, đi những nước cờ ổn định.
Còn Lâm Bắc Phàm thì vẫn tốc độ như cũ. Hắn đánh rất nhanh, đến cả trọng tài ở bên cạnh còn chưa kịp lật đồng hồ cát đã thấy Lâm Bắc Phàm hạ cờ, mọi người ai cũng nhìn đến mức ngây ngốc.
“Có một nước cờ như vậy sao?”
“Đánh nhanh quá, Lâm tế tửu còn chẳng nhìn thế cờ nữa?”
“Đây không phải trò trẻ con đâu!”
Nữ đế ngôi trên long ỷ cũng thấy sốt ruột, đó giờ nàng chưa thấy ai chơi cờ như vậy cải!
Nàng thầm nghiến răng, cái tên khốn khiếp này, hắn lại định thu lợi từ Đại Viêm đấy à? Mà nếu có vậy thật thì hắn cũng phải giả bộ cho giống một chút đi chứ, đánh chậm thôi, toát thêm vài giọt mồ hôi nữa?
Bằng không đến lúc thua thì ta phải dọn dẹp tàn cuộc cho ngươi thế nào hả?
Song dần dần khi thế cờ hiện rõ hơn, mọi người phát hiện, dù Lâm Bắc Phàm đánh rất nhanh song đường đi nước bước của hắn đều vô cùng hợp lý, tiến hay lùi đều có lý do của nó, mỗi một nước cờ đều chắc chắn vô cùng.
'Thậm chí hắn còn phô diễn một vài “chiêu” rất tuyệt khiến người ta phải đập bàn khen hay. Thế nên mọi người ai cũng bình tĩnh lại, tiếp tục xem đánh cờ.
'Thế nhưng giờ thì đến lượt Lâm Bắc Phàm mất bình tĩnh, lâu la quát
Đối thủ của hắn đánh cờ rất lề mề!
Mỗi một khi hạ cờ là hắn lại phải đợi cát trong đồng hồ chảy hết thì đối thủ mới đánh.
Thời gian đợi này cũng phải gần một phút. Mà trong một phút thì có thể làm những gì?
Trong một phút có thể làm rất nhiêu chuyện đấy!
Một người trẻ tuổi đến từ thế giới hiện đại, thời gian là vàng là bạc, là sinh mệnh của con người như: hắn không thể chịu được việc lãng phí thời gian như thế này.
Nếu như có điện thoại, chắc chắn hắn sẽ lôi ra nghịch.
Song tiếc rằng hắn chỉ có thể ở nguyên tại chỗ. Lâm Bắc Phàm khó chịu vô cùng, hắn có hơi đứng ngồi không yên.
Trọng tài ngồi bên cạnh tò mò hỏi: “Tế tửu đại nhân, đại nhân thấy không khỏe sao?”
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Ta rất khỏe! Chỉ là hắn ta đánh chậm quá, ta phải đợi nên hơi khó chịu!”
Khóe miệng trọng tài giật giật.
Không phải hắn ta đánh chậm mà là đại nhân đánh nhanh quá đấy!
Người khác đánh cờ phải suy đi tính lại, đi một nước phải nghĩ ba nước, thậm chí là ba mươi bước nên mới tốn nhiều thời gian như vậy.
Đôi khi gặp phải đối thủ trong giới chơi cờ còn có thể đợi cả vài năm chỉ vì một nước cờ tiếp theo.
Còn đại nhân thì hay rồi, đến thời gian cát chảy trong đồng hồ cát thôi mà cũng không đợi được.
Ngồi được một lúc, Lâm Bắc Phàm lại không nhịn được mà hỏi đại nhân, ngồi thế này khó chịu quá, bản quan có thể đi lại không?”
Khóe miệng trọng tài giật giật: “Được chứ! Nhưng mà không được rời khỏi trường võ, không được thì thầm gian lận với người khác, cũng không được to tiếng ảnh hưởng đến đối thủ!”
“Đa tạ Triệu đại nhân!” Lâm Bắc Phàm chắp tay, mỉm cười. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn đứng dậy và đi tới chỗ bách quan trong triều. Nữ đế lấy làm lạ hỏi khanh, ngươi đang..."
“Bệ hạ, Đường trạng nguyên đánh cờ chậm quá nên thần không chịu được! Thần xin về ăn chút đồ đãt”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Mọi người sững sờ, mặc dù đấu văn với nhau không có quy định không được đi lại, không được ăn uống, song đây là lần đầu tiên mọi người trông thấy có người làm như vậy, nhất là lúc đang đánh cờ vây, chẳng lẽ hắn không sợ phân tâm sao?
Lâm Bắc Phàm chẳng buồn quan tâm mọi người nghĩ thế nào, chỉ cần không vi phạm quy tắc thì chẳng ai làm gì được hắn.
Khi Lâm Bắc Phàm quay trở lại, trong tay hắn ôm một đống hoa quả, một chút điểm tâm, còn có một ấm trà lạnh, có thể nói là “thắng lợi trở về”.
Đường Dung vừa mới hạ cờ xong, hắn ta ngỡ ngàng: “Lâm tế tửu, ngươi đang...
Lâm Bắc Phàm trách: “Chẳng phải do ngươi hay sao? Đi có nước cờ thôi mà cứ lề mà lề mề, làm ta đói meo cả bụng nên ta mới đi ăn chút gì đó! Đường trạng nguyên, ngươi có muốn ăn không?” “Không cần đâu, Lâm tế tửu cứ tự nhiên!”
Đường Dung cười thầm trong lòng, đây chính là một chiêu ngoài bàn cờ, thông qua việc mời ăn để khiến hắn †a phân tâm, hắn ta mới không bị ảnh hưởng nhé!
'Thế là Đường Dung lại tiếp tục vùi đầu nghiêm túc. chơi cờ.
Lâm Bắc Phàm thì bắt đầu hưởng thụ, hắn ăn điểm †âm, uống trà, trông vô cùng thư thái.
Ăn no xong, hắn lại lật cuốn sách trong tay ra chậm rãi đọc. Song đồng thời, hắn cũng không quên hạ cờ!
Tốc độ vẫn nhanh như cũ!
Nữ đế các bách quan văn võ trong triều trông thấy cảnh tượng này bèn lắc đầu cảm thán. Kiêu ngạo quá rồi!
Người khác tập trung đánh cờ, còn hắn lại vừa đánh vừa làm việc riêng, hắn không coi người ta ra gì đúng không?
Như thế há chẳng phải quá coi thường đối thủ, mọi người nhìn mà chỉ muốn đập cho Lâm Bắc Phàm một trận! Trông sắc mặt đại biểu bên Đại Viêm cũng chẳng tốt là bao!
Hắn ta không biết phép Alpha mà Lâm Bắc Phàm nói có nghĩa là gì nên đành không nghĩ nữa, hạ cờ một cách nghiêm túc.
Hắn ta giữ trạng thái bình ổn, không vội vàng, đi những nước cờ ổn định.
Còn Lâm Bắc Phàm thì vẫn tốc độ như cũ. Hắn đánh rất nhanh, đến cả trọng tài ở bên cạnh còn chưa kịp lật đồng hồ cát đã thấy Lâm Bắc Phàm hạ cờ, mọi người ai cũng nhìn đến mức ngây ngốc.
“Có một nước cờ như vậy sao?”
“Đánh nhanh quá, Lâm tế tửu còn chẳng nhìn thế cờ nữa?”
“Đây không phải trò trẻ con đâu!”
Nữ đế ngôi trên long ỷ cũng thấy sốt ruột, đó giờ nàng chưa thấy ai chơi cờ như vậy cải!
Nàng thầm nghiến răng, cái tên khốn khiếp này, hắn lại định thu lợi từ Đại Viêm đấy à? Mà nếu có vậy thật thì hắn cũng phải giả bộ cho giống một chút đi chứ, đánh chậm thôi, toát thêm vài giọt mồ hôi nữa?
Bằng không đến lúc thua thì ta phải dọn dẹp tàn cuộc cho ngươi thế nào hả?
Song dần dần khi thế cờ hiện rõ hơn, mọi người phát hiện, dù Lâm Bắc Phàm đánh rất nhanh song đường đi nước bước của hắn đều vô cùng hợp lý, tiến hay lùi đều có lý do của nó, mỗi một nước cờ đều chắc chắn vô cùng.
'Thậm chí hắn còn phô diễn một vài “chiêu” rất tuyệt khiến người ta phải đập bàn khen hay. Thế nên mọi người ai cũng bình tĩnh lại, tiếp tục xem đánh cờ.
'Thế nhưng giờ thì đến lượt Lâm Bắc Phàm mất bình tĩnh, lâu la quát
Đối thủ của hắn đánh cờ rất lề mề!
Mỗi một khi hạ cờ là hắn lại phải đợi cát trong đồng hồ chảy hết thì đối thủ mới đánh.
Thời gian đợi này cũng phải gần một phút. Mà trong một phút thì có thể làm những gì?
Trong một phút có thể làm rất nhiêu chuyện đấy!
Một người trẻ tuổi đến từ thế giới hiện đại, thời gian là vàng là bạc, là sinh mệnh của con người như: hắn không thể chịu được việc lãng phí thời gian như thế này.
Nếu như có điện thoại, chắc chắn hắn sẽ lôi ra nghịch.
Song tiếc rằng hắn chỉ có thể ở nguyên tại chỗ. Lâm Bắc Phàm khó chịu vô cùng, hắn có hơi đứng ngồi không yên.
Trọng tài ngồi bên cạnh tò mò hỏi: “Tế tửu đại nhân, đại nhân thấy không khỏe sao?”
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Ta rất khỏe! Chỉ là hắn ta đánh chậm quá, ta phải đợi nên hơi khó chịu!”
Khóe miệng trọng tài giật giật.
Không phải hắn ta đánh chậm mà là đại nhân đánh nhanh quá đấy!
Người khác đánh cờ phải suy đi tính lại, đi một nước phải nghĩ ba nước, thậm chí là ba mươi bước nên mới tốn nhiều thời gian như vậy.
Đôi khi gặp phải đối thủ trong giới chơi cờ còn có thể đợi cả vài năm chỉ vì một nước cờ tiếp theo.
Còn đại nhân thì hay rồi, đến thời gian cát chảy trong đồng hồ cát thôi mà cũng không đợi được.
Ngồi được một lúc, Lâm Bắc Phàm lại không nhịn được mà hỏi đại nhân, ngồi thế này khó chịu quá, bản quan có thể đi lại không?”
Khóe miệng trọng tài giật giật: “Được chứ! Nhưng mà không được rời khỏi trường võ, không được thì thầm gian lận với người khác, cũng không được to tiếng ảnh hưởng đến đối thủ!”
“Đa tạ Triệu đại nhân!” Lâm Bắc Phàm chắp tay, mỉm cười. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn đứng dậy và đi tới chỗ bách quan trong triều. Nữ đế lấy làm lạ hỏi khanh, ngươi đang..."
“Bệ hạ, Đường trạng nguyên đánh cờ chậm quá nên thần không chịu được! Thần xin về ăn chút đồ đãt”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Mọi người sững sờ, mặc dù đấu văn với nhau không có quy định không được đi lại, không được ăn uống, song đây là lần đầu tiên mọi người trông thấy có người làm như vậy, nhất là lúc đang đánh cờ vây, chẳng lẽ hắn không sợ phân tâm sao?
Lâm Bắc Phàm chẳng buồn quan tâm mọi người nghĩ thế nào, chỉ cần không vi phạm quy tắc thì chẳng ai làm gì được hắn.
Khi Lâm Bắc Phàm quay trở lại, trong tay hắn ôm một đống hoa quả, một chút điểm tâm, còn có một ấm trà lạnh, có thể nói là “thắng lợi trở về”.
Đường Dung vừa mới hạ cờ xong, hắn ta ngỡ ngàng: “Lâm tế tửu, ngươi đang...
Lâm Bắc Phàm trách: “Chẳng phải do ngươi hay sao? Đi có nước cờ thôi mà cứ lề mà lề mề, làm ta đói meo cả bụng nên ta mới đi ăn chút gì đó! Đường trạng nguyên, ngươi có muốn ăn không?” “Không cần đâu, Lâm tế tửu cứ tự nhiên!”
Đường Dung cười thầm trong lòng, đây chính là một chiêu ngoài bàn cờ, thông qua việc mời ăn để khiến hắn †a phân tâm, hắn ta mới không bị ảnh hưởng nhé!
'Thế là Đường Dung lại tiếp tục vùi đầu nghiêm túc. chơi cờ.
Lâm Bắc Phàm thì bắt đầu hưởng thụ, hắn ăn điểm †âm, uống trà, trông vô cùng thư thái.
Ăn no xong, hắn lại lật cuốn sách trong tay ra chậm rãi đọc. Song đồng thời, hắn cũng không quên hạ cờ!
Tốc độ vẫn nhanh như cũ!
Nữ đế các bách quan văn võ trong triều trông thấy cảnh tượng này bèn lắc đầu cảm thán. Kiêu ngạo quá rồi!
Người khác tập trung đánh cờ, còn hắn lại vừa đánh vừa làm việc riêng, hắn không coi người ta ra gì đúng không?
Như thế há chẳng phải quá coi thường đối thủ, mọi người nhìn mà chỉ muốn đập cho Lâm Bắc Phàm một trận! Trông sắc mặt đại biểu bên Đại Viêm cũng chẳng tốt là bao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.