Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 685: Tại sao ngươi lại nói như vậy?

KK Cố Hương

13/02/2024

Lúc này, có một người quản đốc bước vào, lớn giọng nói: “Ai là Triệu Khoát?”

Triệu Khoát lảo đảo bước tới: “Ta là Triệu Khoát!”

Quản đốc chau mày, cực kì ghét bỏ: “Ngươi uống rượu hả, mùi rượu nồng nặc thế kia thì làm việc kiểu gì? Nếu làm lỡ việc thì ngươi có gánh nổi trách nghiệm không? Nếu không phải người bên trên canh chừng thì ta cũng không muốn để ý đến ngươi đâu!”

Triệu Khoát nghe trong mơ màng, trừ việc ợ một cái ra thì hắn ta chẳng phản ứng gì cả.

Quản đốc tiếp tục tỏ vẻ ghét bỏ: “Đi thôi, theo ta đi làm việc! Ngươi cũng tên Triệu Khoát, tên y hệt cái tên phế vật kia! Hi vọng ngươi đừng có vô dụng như tên phế vật đó là được.”

Lòng Triệu Khoát khẽ đau, hắn ta cúi đầu: “Ta biết rồi!”

Tiếp đó, được quản đốc chỉ huy, Triệu Khoát bắt đầu công việc tại phường xi măng.

Công việc của hắn ta là phụ trách vận chuyển xi măng, hắn ta sẽ đem xi măng lên tàu đệm khí, sau đó thông qua tàu vận chuyển đến khắp các nơi trên cả nước.

Công việc cực kỳ đơn giản song lại tốn sức, mệt nhọc vô cùng.

Dù Triệu Khoát có tố chất thân thể của một võ giả, nhưng cả ngày nay chạy tới chạy lui khiến lưng hắn ta đau vô cùng, cảm giác còn mệt hơn cả luyện võ, nằm xuống là không muốn động đậy gì nữa.

Quản đốc bước tới, kinh ngạc nói: “Cái tên tiểu tử kia, trông say bí tỉ mà cũng khỏe ra phết, một mình mà làm được việc bằng mấy người làm, không tồi! Cuối tháng tính lương ta sẽ tính thêm chút tiền cho ngươi!”

“Cảm ơn quản đốc! Có thể cho ta mượn chút tiền trước được không, cuối tháng phát lương ta lại trả cho ngươi?”

“Ngươi cần tiền làm gì?”

“Mua rượu để uống!”

Quản đốc trợn mắt: “Không ngờ ngươi lại là một tên nghiện rượu! Ta có thể cho ngươi mượn tiền mua rượu, nhưng ngươi không được làm lỡ công việc, bằng không ta không tha cho ngươi đâu!”



“Được!”

Triệu Khoát cầm lấy vài chục đồng rồi lập tức chạy đi mua rượu.

Kết quả lúc uống, hắn ta lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Đây là thứ rượu khó uống nhất mà hắn ta đã từng uống, cứ như là nước tiểu vậy.

Có điều đây đã là rượu tốt nhất mà hắn ta có thể mua rồi, không được chê, phải uống hết.

Kết quả nồng độ cồn quá thấp nên uống xong hắn ta vẫn tỉnh bơ.

Mấy hôm tiếp theo, hắn ta đều đi làm vào buổi sáng, sau đó tối lại đi uống rượu.

Thế nhưng rượu quá dở đã thế còn không say nên hắn ta đành phải không uống nữa.

Hắn ta chỉ có thể điên cuồng làm việc để chuốc say chính mình.

Thế là xưởng xi măng xuất hiện một kỳ tài.

Hắn ta có thể chịu khổ chịu khó, làm việc năng suất gấp mấy lần người bình thường. Thế nhưng hắn ta lại lầm lì, cô độc một mình, không có huynh đệ, bạn bè thậm chí là người thân.

Làm việc xong thì hắn ta về nhà, tìm bừa một chỗ rồi ngủ, hoặc là ngồi ngắm trăng và đờ người ra, thực sự vô cùng kỳ quái.

Lúc này, có vài người cường tráng đi tới, mỉm cười đầy ác ý.

“Tiểu tử, nghe nói dạo này ngươi kiếm được nhiều tiền, cho bọn ta mượn chút để tiêu đi!”

Triệu Khoát nghĩ ngợi một hồi rồi rút tất cả tiền ra: “Này!”

Mấy người kia ngạc nhiên: “Ta nói mỗi vậy thôi mà ngươi cho mượn thật à?”

Lần này thì đến Triệu Khoát ngạc nhiên: “Tại sao các ngươi không lấy?”



“Chúng ta chán quá nên đến chọc chơi ngươi thôi! Nếu lấy thật, một khi bị phát hiện thì sẽ phải ngồi nhà lao đấy, hơn nữa còn bị mất việc, chúng ta không muốn mạo hiểm đâu!”

Triệu Khoát nghĩ ngợi rồi tiếp tục ngây ngốc.

Lúc này, một người ngồi xuống, cười nói: “Huynh đệ, ngươi hào phóng thế, chúng ta kết bạn đi! Ta họ Tôn, tên Tôn Nhị Cẩu! Cha ta đặt cho ta đấy, nói là tên xấu thì dễ nuôi!”

Triệu Khoát trầm ngâm: “Ta tên là… Triệu Khoát.”

Đối phương không hề để ý, hoặc có lẽ hắn ta chỉ không liên hệ được người trước mặt với Triệu Khoát trong truyền thuyết mà thôi.

“Ta nói chứ con người ngươi rất kỳ quái nha, làm việc thì làm hết sức, xong việc thì chẳng về nhà, cứ ngồi ngây ngốc ở đây, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì thế? Lão ca lớn hơn ngươi vài tuổi, nói ra ta nghe, biết đâu lại giúp được ngươi!” Tôn Nhị Cẩu nói rồi nở nụ cười xán lạn.

Triệu Khoát nghĩ ngợi rồi bảo: “Ngươi nói, con người sống có ý nghĩa gì chứ?”

Tôn Nhị Cẩu cười ha ha: “Suy nghĩ này của ngươi thú vị thật đấy, con người sống có ý nghĩa gì? Sống được đã là tốt lắm rồi!”

Triệu Khoát sững sờ: “Tại sao ngươi lại nói như vậy?”

Không biết Tôn Nhị Cẩu lấy đâu ra một cọng cỏ dại, hắn ta ngậm lên miệng, nói: “Nghe giọng của ta chắc ngươi cũng biết ta tới từ Giang Nam ha! Ở đó ta là một nông dân, làm việc nông cho nhà địa chủ!”

“Một năm vất vả trồng lương thực thì ba phần lương thực phải giao cho nhà địa chủ, năm phần giao cho quan phủ, còn ta chỉ được hai phần, ăn cũng chẳng đủ no, lại còn lười làm!”

“Khi ấy ta còn mắng mỏ triều đình không cho một dân thường như ta một con đường sống! Tới sau này ta mới biết, hóa ra triều đình chỉ nhận một phần lương thực, số còn lại đã bị Giang Nam vương chiếm mất, dùng để khởi binh mưu phản!”

“Vậy thì cũng thôi, ít nhất mạng ta vẫn còn ở đây! Thế nhưng năm ngoái, cũng vào khoảng thời gian này, ở Giang Nam có nạn lụt, lương thực bị ngập hết, năm ấy chẳng thu hoạch được gì! Thế nhưng cái tên Giang Nam vương kia đã cuỗm mất rất nhiều lương thực còn không chịu phát lương thực cứu nạn, đuổi chúng ta khỏi Giang Nam, trơ mắt nhìn chúng ta chết đói!”

“Phi! Súc sinh còn có nhân tính hơn hắn ta!”

Tôn Nhị Cẩu nhổ cọng cỏ trong miệng ra, hắn ta nghiến răng kèn kẹt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook