Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Chương 346: Thần khúc
KK Cố Hương
16/01/2024
Tất cả mọi người lập tức lặng ngắt như tờ.
Trong lòng ai nấy đều dấy lên nỗi lo lắng.
Khoảng nửa nén hương sau, cuối cùng thì tiếng đàn cũng dừng lại, mọi người bừng tỉnh từ trong tiếng đàn du dương, trong lòng có chút tiếc nuối, khúc đàn này ngắn quá, không được thưởng thức thêm rồi.
"Một khúc [Cao Sơn Lưu Thủy] thật là hay!"
Nữ đế lớn tiếng khen ngợi: "Mặc dù cầm khúc này được lưu truyền rất rộng rãi, nhưng lại được ngươi biểu diễn thành một cảnh giới mới, đàn rất hay!"
"Đa tạ Đại Võ bệ hạ khen ngợi, tiểu sinh không dám nhận!"
Đỉnh Thiếu Kiệt khẽ mỉm cười, nhưng khó mà giấu được vẻ ngạo mạn trên gương mặt.
Khúc [Cao Sơn Lưu Thủy] này, đã được hắn ta đàn khoảng nghìn lần rồi! Không chỉ đạt tới đỉnh cao ở phương diện kỹ thuật!
Hơn nữa còn có thể dung hợp tâm tư tình cảm với tiếng đàn, dung hợp phong cảnh vào tiếng đàn, có gọi là thất truyền cũng không hề quá đáng!
Hản ta không tin, kẻ khác có thể đàn hay hơn hắn ta! Có thể nói, hắn ta đã nắm chắc bàn thăng, ha ha!
"Lâm tế tửu, xin mời! Đến lượt ngươi rồi đấy!" Đinh Thiếu Kiệt vừa che giấu nụ cười vừa nói.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Thật sự đàn không tệ! Nhưng chỉ với khúc đàn này, mà ngươi cũng xứng xưng là đại gia sao?"
Đinh Thiếu Kiệt hơi nhíu mày, trong lòng hơi bất mãn.
Ở lĩnh vực nghệ thuật, trình độ kỹ thuật được chia thành ba trình độ là danh gia, đại gia và đại sư.
Danh gia, tức là tài nghệ ở một môn nghệ thuật nào. đó đạt tới trình độ được mọi người tán thưởng, sẽ được. coi là danh gia.
Đại gia, tức là sau nhiều năm luyện tập một môn nghệ thuật nào đó, đạt đến trình độ đỉnh cao, thì được coi là đại gia.
Đại sư, tức là đạt tới trình độ dùng kỹ thuật tạo ra nghệ thuật, là nhân vật giỏi giang có thể khai tông lập phái.
Hắn ta cảm thấy, với màn thể hiện vừa rồi của hắn †a, có xưng là đại sư cũng chẳng hề quá đáng. Nhưng người ta lại chỉ gọi hắn ta là "đại gia", rõ ràng là mạnh miệng lại hẹp hòi, không muốn công nhận thì có.
"Lâm tế tửu, mời ngươi! Để tiểu sinh xem xem, trình độ cầm nghệ của ngươi đạt tới cảnh giới nào!"
Đinh Thiếu Kiệt nói bằng giọng hơi châm chọc.
Lâm Bắc Phàm không trả lời, hắn bước từng bước lên sân thi đấu. Ánh mắt của mọi người cũng dần dần lo lắng theo.
Đây là ván đầu tiên Đại Võ ra sân, Lâm tế tửu là người đại diện cho cả linh hồn của Đại Võ. Nếu ván này mà thua, thì sự đả kích đối với Đại Võ quá to lớn. Bây giờ xem ra, khả năng thua rất lớn.
Phía Đại Viêm, tam hoàng tử Viêm Tỉnh Hà xòe chiếc quạt giấy ra, mỉm cười đầy đắc ý: "Lâm Bắc Phàm thua chắc rồi! Cầm nghệ của Thiếu Kiệt đã đạt tới trình độ đỉnh cao, xuất thần nhập hóa, cho dù Lâm Bắc Phàm đàn hay như thế nào đi chăng nữa, thì cùng lắm cũng chỉ ngang tài ngang sức mà thôi! Hơn nữa, Thiếu Kiệt đã lớn tiếng dọa người, bản cung không tin tâm lý của Lâm Bắc Phàm không bị ảnh hưởng! Một khi đã bị ảnh hưởng, thì chắc chắn sẽ phải thua, chẳng còn gì phải nghi ngờ!”
"Điện hạ nói có lý lắm!"
Phía Đại Viêm, bắt đầu bật cười ha hả, như thể đã năm chắc phần thắng vậy.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã tới trước cây cổ sắc mặt hắn rất thản nhiên mà nói: "Sau đây, ta sẽ gảy một khúc [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu]! Đây là khúc đàn do ta tự sáng tác ra, mời các vị thưởng thức!"
Sau khi giới thiệu xong xuôi, hắn ngồi xuống, đặt hai tay trên dây đàn. Hắn không cần chuẩn bị gì cả, cứ thế trực tiếp biểu diễn.
Mới gảy được mấy tiếng đàn, mọi người đã cảm thấy run rẩy, như thể bị một luông sức mạnh không tên cuốn lấy linh hồn trong người vậy.
Còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có một luông khí tức hào hùng tráng lệ, áp đảo như mây trời, cuộn tới như cơn sóng mãnh liệt ngoài biển khơi!
Hết đợt này đến đợt khác như thủy triều lên xuống, trời cao biển rộng, chí khí ngút trời! Mọi người cứ như thể bị cuốn vào trong sóng biển, theo cơn sóng biển mà cuồn cuộn!
Mà lại như thể đã rời khỏi biển sóng, đứng bên trên lớp tảng đá cao cao, quay lưng lại với mặt trời đỏ hồng, nhìn thấy thủy triều lên xuống, nhìn thấy ánh nắng hoàng hôn, nhìn thấy gió thổi mây vần, nhìn thấy dòng nước va vào hai bên bờ, trong lòng tràn ngập chí khí hào hùng, hoài bão mở rộng bao la!
Đồng thời, giữa đất trời chỉ có duy nhất một người, không khỏi sinh ra cảm giác bao la và tịch mịch!
Các loại chuyện xưa trong quá khứ và hồng trần thế tục như thể đã bị sóng biển xối sạch, chỉ còn lại một vạt nắng chiều, và một tiếng cười lớn!
Người trẻ tuổi nghe khúc đàn này trong lòng dào dạt hào khí, chỉ hận không thể rút kiếm xông vào giang hồ, cầm bút bước vào triều đình.
Người lớn tuổi nghe khúc đàn này, lại lã chã rơi lệ.
Các loại hồi ức, cứ như làn khói thoang thoảng, bị sóng cát xóa tan.
"Chuyện này, chuyện này... đây là khúc đàn gì vậy? Hào hùng như thế, lại cảm động như thế?"
Còn phía người đại diện của Đại Viêm, lúc này đều đã khiếp sợ mà nhìn Lâm Bắc Phàm gảy đàn. Tam hoàng tử của Đại Viêm hốt hoảng mà nói: "Không ngờ hắn lại có thể đàn ra thần khúc như vậy ư?"
Trong lòng ai nấy đều dấy lên nỗi lo lắng.
Khoảng nửa nén hương sau, cuối cùng thì tiếng đàn cũng dừng lại, mọi người bừng tỉnh từ trong tiếng đàn du dương, trong lòng có chút tiếc nuối, khúc đàn này ngắn quá, không được thưởng thức thêm rồi.
"Một khúc [Cao Sơn Lưu Thủy] thật là hay!"
Nữ đế lớn tiếng khen ngợi: "Mặc dù cầm khúc này được lưu truyền rất rộng rãi, nhưng lại được ngươi biểu diễn thành một cảnh giới mới, đàn rất hay!"
"Đa tạ Đại Võ bệ hạ khen ngợi, tiểu sinh không dám nhận!"
Đỉnh Thiếu Kiệt khẽ mỉm cười, nhưng khó mà giấu được vẻ ngạo mạn trên gương mặt.
Khúc [Cao Sơn Lưu Thủy] này, đã được hắn ta đàn khoảng nghìn lần rồi! Không chỉ đạt tới đỉnh cao ở phương diện kỹ thuật!
Hơn nữa còn có thể dung hợp tâm tư tình cảm với tiếng đàn, dung hợp phong cảnh vào tiếng đàn, có gọi là thất truyền cũng không hề quá đáng!
Hản ta không tin, kẻ khác có thể đàn hay hơn hắn ta! Có thể nói, hắn ta đã nắm chắc bàn thăng, ha ha!
"Lâm tế tửu, xin mời! Đến lượt ngươi rồi đấy!" Đinh Thiếu Kiệt vừa che giấu nụ cười vừa nói.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Thật sự đàn không tệ! Nhưng chỉ với khúc đàn này, mà ngươi cũng xứng xưng là đại gia sao?"
Đinh Thiếu Kiệt hơi nhíu mày, trong lòng hơi bất mãn.
Ở lĩnh vực nghệ thuật, trình độ kỹ thuật được chia thành ba trình độ là danh gia, đại gia và đại sư.
Danh gia, tức là tài nghệ ở một môn nghệ thuật nào. đó đạt tới trình độ được mọi người tán thưởng, sẽ được. coi là danh gia.
Đại gia, tức là sau nhiều năm luyện tập một môn nghệ thuật nào đó, đạt đến trình độ đỉnh cao, thì được coi là đại gia.
Đại sư, tức là đạt tới trình độ dùng kỹ thuật tạo ra nghệ thuật, là nhân vật giỏi giang có thể khai tông lập phái.
Hắn ta cảm thấy, với màn thể hiện vừa rồi của hắn †a, có xưng là đại sư cũng chẳng hề quá đáng. Nhưng người ta lại chỉ gọi hắn ta là "đại gia", rõ ràng là mạnh miệng lại hẹp hòi, không muốn công nhận thì có.
"Lâm tế tửu, mời ngươi! Để tiểu sinh xem xem, trình độ cầm nghệ của ngươi đạt tới cảnh giới nào!"
Đinh Thiếu Kiệt nói bằng giọng hơi châm chọc.
Lâm Bắc Phàm không trả lời, hắn bước từng bước lên sân thi đấu. Ánh mắt của mọi người cũng dần dần lo lắng theo.
Đây là ván đầu tiên Đại Võ ra sân, Lâm tế tửu là người đại diện cho cả linh hồn của Đại Võ. Nếu ván này mà thua, thì sự đả kích đối với Đại Võ quá to lớn. Bây giờ xem ra, khả năng thua rất lớn.
Phía Đại Viêm, tam hoàng tử Viêm Tỉnh Hà xòe chiếc quạt giấy ra, mỉm cười đầy đắc ý: "Lâm Bắc Phàm thua chắc rồi! Cầm nghệ của Thiếu Kiệt đã đạt tới trình độ đỉnh cao, xuất thần nhập hóa, cho dù Lâm Bắc Phàm đàn hay như thế nào đi chăng nữa, thì cùng lắm cũng chỉ ngang tài ngang sức mà thôi! Hơn nữa, Thiếu Kiệt đã lớn tiếng dọa người, bản cung không tin tâm lý của Lâm Bắc Phàm không bị ảnh hưởng! Một khi đã bị ảnh hưởng, thì chắc chắn sẽ phải thua, chẳng còn gì phải nghi ngờ!”
"Điện hạ nói có lý lắm!"
Phía Đại Viêm, bắt đầu bật cười ha hả, như thể đã năm chắc phần thắng vậy.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã tới trước cây cổ sắc mặt hắn rất thản nhiên mà nói: "Sau đây, ta sẽ gảy một khúc [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu]! Đây là khúc đàn do ta tự sáng tác ra, mời các vị thưởng thức!"
Sau khi giới thiệu xong xuôi, hắn ngồi xuống, đặt hai tay trên dây đàn. Hắn không cần chuẩn bị gì cả, cứ thế trực tiếp biểu diễn.
Mới gảy được mấy tiếng đàn, mọi người đã cảm thấy run rẩy, như thể bị một luông sức mạnh không tên cuốn lấy linh hồn trong người vậy.
Còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có một luông khí tức hào hùng tráng lệ, áp đảo như mây trời, cuộn tới như cơn sóng mãnh liệt ngoài biển khơi!
Hết đợt này đến đợt khác như thủy triều lên xuống, trời cao biển rộng, chí khí ngút trời! Mọi người cứ như thể bị cuốn vào trong sóng biển, theo cơn sóng biển mà cuồn cuộn!
Mà lại như thể đã rời khỏi biển sóng, đứng bên trên lớp tảng đá cao cao, quay lưng lại với mặt trời đỏ hồng, nhìn thấy thủy triều lên xuống, nhìn thấy ánh nắng hoàng hôn, nhìn thấy gió thổi mây vần, nhìn thấy dòng nước va vào hai bên bờ, trong lòng tràn ngập chí khí hào hùng, hoài bão mở rộng bao la!
Đồng thời, giữa đất trời chỉ có duy nhất một người, không khỏi sinh ra cảm giác bao la và tịch mịch!
Các loại chuyện xưa trong quá khứ và hồng trần thế tục như thể đã bị sóng biển xối sạch, chỉ còn lại một vạt nắng chiều, và một tiếng cười lớn!
Người trẻ tuổi nghe khúc đàn này trong lòng dào dạt hào khí, chỉ hận không thể rút kiếm xông vào giang hồ, cầm bút bước vào triều đình.
Người lớn tuổi nghe khúc đàn này, lại lã chã rơi lệ.
Các loại hồi ức, cứ như làn khói thoang thoảng, bị sóng cát xóa tan.
"Chuyện này, chuyện này... đây là khúc đàn gì vậy? Hào hùng như thế, lại cảm động như thế?"
Còn phía người đại diện của Đại Viêm, lúc này đều đã khiếp sợ mà nhìn Lâm Bắc Phàm gảy đàn. Tam hoàng tử của Đại Viêm hốt hoảng mà nói: "Không ngờ hắn lại có thể đàn ra thần khúc như vậy ư?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.